Khi Tôi Không Còn Là Cứu Thế Chủ - (hp/allhar)


Những ngày cuối của năm ba trôi qua trong không khí ảm đạm, lời tiên tri của Calla như hòn đá rơi xuống mặt hồ phá vỡ đi sự yên bình vốn có của nó, gây nên áp lực vô hình cho những người biết được sự hiện diện của kẻ tử thù. Sau khi đã tạo được hiệu quả như mong muốn, Calla đắc ý trở về nhà.

Sau đó, Calla còn không quên đến gặp Cho Chang, khi kì nghỉ hè bắt đầu gương mặt của Cho Chang có dấu hiệu xanh xao hốc hác đi rất nhiều, đôi mắt vô hồn khiến Calla không khỏi bật cười đầy ác ý. Cho Chang như không nghe thấy tiếng cười của Calla, cô vẫn cứ thẫn thờ nhìn về một phía.

"Đúng đúng. Chính là như vậy." Calla mỉa mai nói, "Tất cả những chuyện này cô nên trách con nhóc dám cướp lấy thân xác của ta. Nó đáng phải đền tội và người nó yêu cũng phải trả cái giá thật đắt."

Calla nói xong thì dịu dàng vuốt ve đũa phép trong tay, môi mỏng khẽ nhếch lên niệm một chuỗi kí tự cổ xưa. Chỉ thấy quanh thân Cho Chang xuất hiện ánh sáng màu đỏ rực, linh hồn của cô nàng như bị một thế lực vô hình tách khỏi thân xác.

Cho Chang như đã đợi chờ cơ hội này, cô giận dữ nói: "Calla Malachite! Sao cô dám làm những việc này cơ chứ. Cô thật độc ác!!!"

Calla nhoẻn miệng cười, đầy ngạo mạn đáp lời: "Có gì mà ta không dám. Sao hả, việc bị mọi người hiểu lầm có vui không? Có thích không?"


Cho Chang tức giận muốn rút đũa phép ra nhưng cô chỉ tóm lấy hư không, cô hít sâu một hơi dằn cơn giận dữ như dung nham cháy rực trong lồng ngực.

Tiếp theo đó, Calla phất tay, ma lực trong tâm phép thuật Cho Chang dần dần chuyển dời sang cho cô bé, Cho Chang nhíu mày nén lại đau đớn, đôi mắt cô trừng trừng nhìn đứa trẻ độc ác. Trong lòng lại không ngừng tự trách bản thân.

Cớ sự bắt nguồn từ cô mà ra. Cho Chang thừa nhận bản thân thật sự rất yêu mến Cedric, khi thấy được những cử chỉ thân mật của Cedric dành cho Harry, trái tim cô như muốn vỡ vụn vậy. Sau đó, cô cảm thấy như bản thân trôi dạt vào một đường hầm tối tăm không có lối thoát, cô nghe thấy một tiếng gọi thân mật da diết, khi thì nhẹ giọng khuyên nhủ khi thì khiêu khích chế nhạo cô. Nó không ngừng quyến rũ cô phải cướp lấy Cedric. Và rồi cô đã rơi vào bẫy rập chết người của nó.

Ban đầu Cho Chang không hề hay biết rằng bản thân dần thay đổi trở nên nóng tính gay gắt, thậm chí cô còn buông lời sắt nhọn với Nathalie, cô chỉ cảm thấy thân thể như bị ngọn lửa thù hận thiêu cháy. Cô cứ lờ mờ nghe theo sự điều khiển của giọng nói ấy, dần dần lún sâu vào lúc nào không hay. Cho đến khi ý niệm cướp lấy Cedric dần biến chất, nỗi sát tâm đáng sợ bắt đầu sinh sôi khiến cho chính tâm hồn Cho Chang đang bị che mờ cũng phải thức tỉnh. Mang lòng yêu thích Cedric là thật nhưng vì điều ấy mà làm hại những người khác thì cô không thể làm. Cô vùng vẫy muốn thoát khỏi trói buộc nhưng đã quá muộn, Calla đã cướp được quyền làm chủ thân xác cô và ma lực cũng bị cướp mất. Cô biết rằng một khi ma lực cạn kiệt thì mạng cô cũng tận. Mạng sống giờ đây chẳng thể nắm giữ, Cho Chang chỉ tiếc, giá mà cô có thể gửi lời xin lỗi đến những người mà cô đã đối xử không tốt. Cedric, Harry và hơn hết người mà cô mong chờ sự tha thứ nhất chính là Nathalie.

Trái tim bất giác đau thắt lại, nhớ đến đôi mắt đau đớn ấy mỗi khi nhìn mình, Cho Chang chỉ cảm thấy bản thân rất đau lòng. Nhưng cô không thể làm gì. Không thể níu lấy, không thể giữ bước chân Nathalie ở lại. Cả hai cứ thế xa lại càng xa. 

Sau tất cả, là do cô tự làm tự chịu, nếu bản thân không vì một chút yếu lòng thì đã không bị cám dỗ, chính mình đẩy người yêu mình nhất ra xa, cô nhắm mắt lại che giấu sự đau khổ sau mi mắt.

Calla chỉ lấy một phần ma lực rồi sau đó trả linh hồn Cho Chang về lại thân xác. Nhìn cái xác như bộ máy trống rỗng mặc mình sai khiến, Calla lại cười bất thiện, nói với chất giọng rầm rì: "Và giờ thì giúp ta lấy lại suối nguồn không gian nào."

Dứt lời, Calla nghiêng mặt để lộ sự thâm độc trong đôi mắt, cô tiến lại gần Cho Chang rồi thì thầm vào tai người con gái ấy: "Nể tình hai người tình sâu ý đậm, ta sẽ giúp cho hai người gặp nhau."

Thân xác cô vẫn thờ ơ như cũ, chẳng nói chẳng rằng, chẳng nhúc nhích hay phản ứng điều gì. Chỉ có linh hồn mờ nhạt bị giam cầm là phản ứng dữ dội, tuy nhiên Calla không đặt nó vào mắt, chỉ cười hả hê rồi ngang nhiên ra lệnh: "Đến nhà con nhóc đó thôi. Và ta muốn cô phải đem nó về đây."

...

Bầu trời hôm nay đột nhiên chuyển mây đen dày đặc, cơn mưa như trút xuống từng hạt nặng trĩu, Nathalie tựa người vào khung cửa sổ bất giác nhíu mày. Không hiểu sao, cô luôn cảm thấy bất an trong lòng, mấy hôm nay cô không ngừng nhớ về Cho Chang. Những ngày tháng khi xưa đẹp đẽ đến mức tưởng chừng như một giấc mộng viễn vong. Gương mặt của Cho Chang trước và nay cứ chồng chéo lên nhau.


Cô bất lực ôm đầu, thở từng hơi nặng nhọc. Thình lình tiếng chuông cửa vang lên, đồng thời tiếng sấm chớp ngoài kia cũng rền vang theo. Thần kinh Nathalie chợt căng thẳng, trong khoảng thời gian bất ổn lúc bấy giờ, Harry đã dặn dò cô không được bước chân ra ngoài và phải thật cẩn thận với những vị khách đột nhiên ghé thăm.

Đũa phép đã nắm chặt trong tay, Nathalie từng bước đi về phía cửa, một tay còn lại đang chuẩn bị dùng gương đồng liên lạc với Harry. Nhưng khi thấy người đang đứng ở cửa qua mắt mèo, Nathalie bèn hạ đũa phép xuống, thấy thân ảnh người ấy bị ướt sũng bởi mưa, cô bỏ hết thảy mọi phòng bị mà mở cửa cho Cho Chang vào nhà.

Dù bị chối từ, nhiều lần tự nhủ đã hết thích người ấy nhưng khi thấy người chật vật liền không nỡ bỏ mặc hay làm ra bất kể điều gì.

Một ánh sáng lạnh lẽo sượt qua mặt, còn chưa đợi Nathalie kịp phản ứng, thân thể Cho Chang chấn động, tiếp đó cô nàng gào lên: "Chạy đi!"

Chỉ nói được một tiếng, Cho Chang ôm đầu, từng tiếng nấc đau đớn nghẹn ngào khiến Nathalie sửng sốt. Nathalie thấy cô đau đớn cũng không thể chịu đựng được bèn ôm lấy cô, ngăn cản hành động tự làm bản thân bị thương của Cho Chang.

Nathalie nghĩ mình sắp hỏng mất, cô lo lắng nói: "Chị đợi em một chút. Em sẽ liên lạc với Harry."

Trong lúc hoảng loạn gương đồng đã bị cô vứt ở ngay kệ giày, Nathalie toan bước đến lấy thì một người đã nhanh tay hơn. Chỉ thấy Calla cười dịu dàng nhìn Nathalie, cô hơi nhíu mày, gấp gáp nói: "Mau đưa đây cho chị."


"Nằm mơ đi!"

Giọng điệu chế nhạo vang lên khiến đầu óc Nathalie ong ong theo.


"Xoảng!"

Gương đồng liên lạc cứ thế vỡ nát, Nathalie cảm thấy thân thể càng lúc nặng nề, ánh sáng cũng dần nhoè đi, trước lúc mất đi ý thức, cô chỉ thấy được bóng dáng mờ nhạt của Cho Chang.

"Đừng... Nathalie..."

"Cho..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận