Khi Dumbledore biết được tin tức của Harry về người mạo danh, cụ ngay lập tức giám sát Cho Chang giả mạo. Rất may mắn là từ ngày cứu cô trở về, họ không cho cô tham gia bất kì một cuộc họp hay đoàn hội nào nên việc bị tiết lộ thông tin mật là điều không thể. Nên việc phải lo cũng giảm bớt một việc, bây giờ điều quan trọng nhất là giám sát kẻ giả mạo này.
1
Và Basilisk, Nagini cùng Genesis được cử đi làm nhiệm vụ, ba thân ảnh rẽ qua những hướng khác nhau trực chờ con mồi của mình. Genesis chẳng thể chờ được và muốn lập công với Harry, Genesis tự hào bản thân nó mãi là bé ngoan luôn mong đợi được chủ nhân khen ngợi.
Về phía Calla, sau cái hôm gặp cô gái xa lạ - Hanah, cô cứ cảm giác như bản thân đã lộ ra sơ hở nào đó. Vì ánh mắt khi cô nàng nhìn cô có chút chán ghét khó phát hiện. Calla đành nuốt cay đắng vào trong lòng, dù tức giận nhưng bây giờ cô không thể làm gì, chỉ có thể im lặng cam chịu. Nhưng rồi, nỗi bất an dần lắng xuống khi Calla thấy Harry không hề có động tĩnh gì mà vẫn đối xử bình thường với cô. Lúc này, Calla mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên Calla không hề hay biết rằng, rất nhanh cô sẽ ngã ngựa. Vì Hanah đã chẳng thể chờ được cơ hội tóm lấy cô.
Đó là cuối tuần, lúc mọi học trò đều được đến làng Hogsmeade giải trí, Calla trong bộ dạng Cho Chang cũng đi theo những người bạn thân của Cho. Dù vậy, họ vẫn khá xa cách với nhau, Calla cũng chẳng thèm quan tâm việc phải kết giao bạn bè, cô chỉ ậm ờ cho qua nên tình bạn gắn kết giữa Cho và những người bạn đã bị một kẻ giả mạo phá hỏng từng chút một.
Vào buổi sáng, Calla theo thường lệ cùng nhóm bạn Cho đến Tiệm công tước mật, tuy nhiên được vài phút thì cô bắt đầu có biểu hiện mất kiên nhẫn, cô đi tới đi lui trong tiệm, cuối cùng là không chịu được mùi hương ngọt ngấy rồi rời đi ngay sau đó. Bỏ đằng sau những tiếng gọi của mấy người bạn và thẳng bước đi về phía khu rừng ở gần đó. Mà ở sau lưng cô, có một cô gái âm thầm dõi theo từng hành vi cử chỉ của cô.
Calla căm hận phất tay, ở nơi rừng xanh không một bóng người, cô không hề kiêng dè dùng thần chú hắc ám lên thân cây hòng trút hết những muộn phiền.
"Chết tiệt. Ta phát chán cái cảm giác tù túng này rồi!"
"Ta muốn giết chết các ngươi!!!"
Gương mặt Calla vặn vẹo đi vì tức giận. Và Luna - người theo dõi Calla đã chứng kiến hết mọi diễn biến vừa xảy ra, cô bé toan bước ra thì một bàn tay khác đã cản lại.
Không biết từ lúc nào, một cô gái khác im hơi lặng tiếng đứng ở phía sau Luna, cô nàng chỉ mỉm cười nhìn Luna, môi mấp mấy vài kí tự đủ để cô bé hiểu.
'Để đó cho chị.'
Luna khựng lại và nhường đường cho cô gái đi qua, một cảm giác quen thuộc thoáng qua, nó khiến cô bé nảy ra một suy nghĩ thật lạ lùng.
Hanah thình lình bước ra, cô nàng nắm lấy cánh tay của Cho Chang giả, ánh mắt cô chưa từng tàn nhẫn như bây giờ. Khi Cho Chang giả phải nhíu mày vì cánh tay bị ghì chặt đến đau đớn, Hanah mới cất giọng một cách dịu dàng không hề thích hợp: "Lâu không gặp, chị thay đổi nhiều đến mức em cứ tưởng chị bị ai đó nhập vào."
"Em nói gì vậy, chị không hiểu..." Calla nhíu mày khó chịu, cô hất tay Hanah ra và lùi dần về sau. Ánh mắt đầy cảnh giác nhìn cô gái cao gầy, nét đẹp phi giới tính ở trước mặt.
Gương mặt Hanah ngược lại giống như bị ghét bỏ mà tổn thương, cô buồn bã hỏi: "Chị tại sao lại cảnh giác như vậy. Cho Chang của em vốn không phải là người như bây giờ."
"Ý em nói là gì?" Hồi chuông nguy hiểm trong lòng Calla đã reo lên khi một thần chú không tiếng động không đũa phép ám phải người. Lớp ngụy trang cũng vì vậy mà biến mất.
Lúc bấy giờ, vẻ mặt Hanah thay đổi, lạnh nhạt nói: "Phải chăng cô chỉ là một kẻ giả mạo Cho Chang của tôi."
Calla chỉ lúng túng trong vài giây nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, cô lùi về sau đầy cảnh giác nhìn cô gái trước mắt.
"Mày tại sao lại biết?"
"Mày diễn quá tệ, Calla Malachite." Hanah buông ra một câu rồi chẳng nói thêm lời gì nữa mà lao vào đối thủ vung đũa phép.
Trong cùng một thời không, không thể có hai Cho Chang.
"Stupefy."
"Crucio!"
Thứ tôi yêu chính là linh hồn Cho Chang,
chứ không phải một cái xác khoác lên mình lớp da Cho Chang...
"Expelliarmus."
"Sectumsempra."
Bùa giải giới tước văng đũa phép của Calla Malachite, khiến cô ả lảo đảo té về sau. Khi cô ả định chơi chiêu thì một đũa phép khác xuất hiện ở phía sau lưng Calla ngăn lại ý định bỏ trốn của chính Calla. Cùng lúc đó, ba con rắn vô thanh vô tức xuất hiện, đôi mắt Genesis loé sáng và từng vòng tròn gió lao vun vút về phía Calla.
Calla nghiến răng ken két, "Mẹ kiếp chúng bây!"
Một ý nghĩ lóe qua, Calla ngay tức khắc triệu hồi một người và đẩy về phía Hanah. Ngay lúc hai người đang phân tâm thì Calla đã độn thổ đi mất.
Hanah ngẩn người nhìn cô gái trong vòng tay, cho đến khi Luna chạy đến reo lên: "Là Cho Chang."
Hanah không thể ngăn được sự xúc động đang tràn ngập khắp cõi lòng mình, cô run rẩy ôm chặt lấy Cho Chang như muốn khảm cô vào trong lòng không muốn tách rời.
Rốt cuộc thì tôi cũng tìm thấy được báu vật mà tôi đã đánh mất...
Luna có gọi cách nào cũng không thể tách được Hanah đang ôm lấy Cho Chang khóc nức nở. Sau đó, cô bé chỉ đành thở dài đi sang một bên lấy huy hiệu của Đoàn quân Dumbledore ra liên lạc với Harry.
Rất nhanh, nhóm Harry đã chạy đến, đi theo còn có cụ Dumbledore và giáo sư Severus.
Harry khuyên nhủ một hồi không có kết quả bèn hướng ánh mắt cầu cứu về phía Severus. Anh liền gật đầu, cho Hanah một thần chú an thần, khi cô đã ngủ, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm mang cả hai về Hogwarts.
Sau một hồi kiểm tra cho Cho Chang, sắc mặt ai nấy đều khó coi vô cùng.
Vết thương do ma thuật Hắc ám tạo thành trên người Cho Chang không cách nào chữa khỏi, bên cạnh đó linh hồn của cô mỏng mang đến mức chỉ cần tác động nhẹ có thể tan biến bất kì lúc nào.
Bây giờ, không ai dám có hành động gì, họ quyết định sẽ mang cô bé đến Bệnh viện Thánh Mungo xem xét tình hình kỹ càng hơn.
Nhưng rồi các bác sĩ chỉ biết lắc đầu và nói: "Tình hình cô Cho Chang không mấy khả quan. Chúng tôi tạm thời đã ngăn được việc linh hồn bị tiêu thất nhưng những chấn thương do Hắc ám ảnh hưởng đến cô ấy không thể chữa lành được. Nên việc có tỉnh dậy được hay không còn phụ thuộc vào ý chỉ bản thân cô ấy."
"Cảm ơn bác sĩ." Harry bình tĩnh đáp lời nhưng trong lòng cậu lúc này là nỗi thất vọng cùng bất lực trước tình cảnh hiện tại.
...
Một tuần sau đó, tình trạng của Cho Chang vẫn chưa có chuyển biến tốt đẹp như mọi người mong chờ. Mỗi ngày, Hanah đều túc trực bên giường bệnh không rời. Cô tập trung tất cả tinh thần vào chăm sóc Cho Chang, thậm chí còn không để ý đến sức khoẻ của mình. Đôi khi còn ngồi ngẩn người nhìn Cho Chang cả ngày.
Harry nhiều lần khuyên nhủ: "Cậu phải khoẻ thì mới chăm sóc tốt cho Cho Chang được. Nghe lời mình, ăn một chút gì đi."
Những lúc nói về Cho Chang, Hanah mới có chút phản ứng, cô nàng cười mỉm và cố gắng ăn một ít đồ ăn mà Harry mang đến cho mình.
Thấy thế, Harry chỉ có thể thở dài, tự nhủ: 'May mắn là Hanah còn chịu ăn một ít gì đó. Nếu không thì người nằm tiếp theo sẽ là cô ấy cho xem.'
Đến tối muộn, Hanah muộn phiền ngồi tựa mình vào lưng ghế, cô nắm lấy tay Cho Chang khẽ vuốt ve.
"Chị ơi..." Một tiếng kêu thật khẽ như tan vào hư vô.
Ở ngoài cửa, Genesis cuộn mình trên tay Harry và nhìn vào trong phòng.
Bên cạnh, Fleamont đang chống đỡ áo choàng Tàng hình cho mình và Harry, nó thì thầm với Genesis: {Mi có chắc là cách của mi có hiệu quả không?}
{Chắc chắn luôn. Nhưng hai người phải giúp đỡ em.}
{Quá trình xâm nhập vào ký ức này có ảnh hưởng gì đến Cho Chang không, Genesis?} Đây là vấn đề Harry quan tâm nhất.
{Không có ảnh hưởng gì đâu, cứ tin ở em, Harry. Nhưng trước tiên phải đánh ngất cô gái đó.} Genesis tự tin 10 phần, nó ngẩn cao đầu đầy kiêu ngạo, viên ngọc quý trên trán nó còn phối hợp loé lên một tia sáng xinh đẹp.
Lần này, Harry học theo Severus cho Hanah một thần chú an thần, cô nàng cố gắng mở mắt nhưng cơn buồn ngủ kéo đến khiến cô không có cách nào chống đỡ được. Giằng co mất vài phút, Hanah mới dần thiếp đi bên giường bệnh.
Harry và Fleamont rón rén đi vào. Genesis nhanh chóng trườn đến bên cạnh giường bệnh, viên đá giữa trán một lần nữa loé sáng mang hai người một rắn đi vào chiều không gian khác.
Tuy nhiên miền ký ức lại dao động rất mạnh, ong ong từng tiếng động chói tai, Fleamont vội vàng kéo Harry vào lòng mình và đưa hai lên che lại lỗ tai cho cậu, còn bản thân thì chấp nhận đứng yên chịu đựng.
Ở bên cạnh, như cùng một lúc, Harry cũng dùng hai bàn tay của mình che chắn lại lỗ tai cho Fleamont. Cả hai nhìn nhau, ăn ý cho nhau nụ cười trấn an.
Qua vài phút, Genesis mới từ hư không xuất hiện, không gian cũng vì vậy bình yên trở lại.
Genesis thấy sắc mặt hai người hơi tái nhợt mới rít lên: {Em không nghĩ là miền ký ức này lại bị ma thuật hắc ám bao bọc lại. Hai người vẫn ổn chứ?}
{Bọn anh không sao, Genesis. Còn em, vừa rồi em đã đi đâu, có bị thương không?} Harry lo lắng kiểm tra Genesis.
{Em bị lạc sang phần ký ức khác nhưng em vẫn ổn.}
Tiếp theo đó, hai người một rắn cũng không nán lại nữa mà nhanh chóng di chuyển qua những mảnh ký ức, dần dần họ bắt đầu thu thập được rất nhiều thông tin quan trọng.
Grover nắm trong tay một chiếc nhẫn, gã trông có vẻ rất mệt mỏi khi vừa ếm xong một lời nguyền gì đó lên chiếc nhẫn.
Ký ức xoay chuyển, lần này khung cảnh thay đổi.
Gia chủ Honor được Grover giao nhiệm vụ giữ Chiếc đồng hồ quả lắc, gia chủ Honor hỏi nhưng Grover không trả lời. Cuối cùng dưới cái nhìn chết chóc của Grover, gia chủ Honor đành chấp thuận.
Lúc bấy giờ, ký ức như một vết mực nhoà đi rồi biến ra một hình ảnh mờ nhạt.
Một chiếc gương bằng vàng nằm sâu trong đáy hộp, trên đó có khắc một vài ký tự - Kỷ vật của mẹ.
Khi Harry cố gắng nhìn kỹ hơn thì một tia sáng phép thuật chiếu đến Cho Chang, mảnh ký ức cứ vậy vỡ tan đẩy hai người một rắn ra khỏi tâm thức của Cho Chang.
"Aeternus Somnus!" (Giấc ngủ vĩnh hằng)
Harry tựa vào người Fleamont thở hổn hển, cảm giác đè nén nơi trái tim cuối cùng cũng được giải toả. Rồi cậu ôm Genesis đã hôn mê lên kiểm tra ma thuật trong người nó, kết quả nó chỉ bị kiệt sức chứ không hề bị thương, lúc này Harry mới trút được nỗi lo lắng đi.
Fleamont nghiêm túc nhìn về phía Cho Chang, mất một lúc mà chân mày nó vẫn nhíu chặt lại với nhau, rồi nó nhỏ giọng nói với Harry phát hiện của mình: "Mình nghĩ nguyên do khiến Cho Chang không tỉnh là do lời nguyền cuối cùng."
"Cậu biết lời nguyền đó?" Harry ngạc nhiên chờ đợi câu trả lời của Fleamont.
Fleamont gật rồi lại lắc, nó nói: "Mình từng đọc qua nhưng không rõ lắm. Chuyện này mình cần về hỏi cụ Dumbledore."
"Được, chúng ta đi thôi." Harry có chút vui vẻ, nếu tìm ra được nguyên nhân thì cơ hội Cho Chang tỉnh dậy càng cao.
Cả hai mang tin tức tốt trở về, cụ Dumbledore và Gellert Grindewald liền nghiên cứu ma thuật huyền bí mà Fleamont nhắc đến. Đồng thời, Harry cũng truyền tin tức đến cho Voldemort và Đoàn quân Dumbledore.
Bên phía Voldemort, hắn xoa cằm suy tư rồi bước xuống nhà giam, nơi Peter đang bị nhốt.
"Ta tin là ngươi rất muốn chuộc lại lỗi lầm của mình, Petter Pettigrew."
Petter mừng rỡ chạy tới nắm lấy những thanh chắn của lồng giam, gã vui vẻ hỏi: "Bầy tôi hứa sẽ hoàn thành, thưa Chúa tể cao quý."
Voldemort cười lạnh, lời phát ra lại nhẹ nhàng hết sức, "Ngươi đi theo dõi Grover cho ta."
"Ngài nói gì cơ!" Peter không nhịn được hét lên. Đổi lại là cái nhìn lạnh lẽo của Voldemort, ánh mắt đỏ rực như muốn cho gã một lời nguyền chết chóc khiến gã sợ sệt và đồng ý ngay. Bên cạnh đó, Voldemort còn cho Peter một lời nguyền kẻ phản bội và thần chú che giấu tung tích.
Lời nguyền thứ nhất, nếu Peter dám phản bội Voldemort, gã sẽ chết ngay lập tức. Còn thần chú thứ hai là giúp cho Peter không bị phát hiện lúc thi hành nhiệm vụ của mình.
Voldemort bày tỏ, bản thân hắn đã quá mức tốt bụng với tên thú hoá sư hình con chuột này rồi.
...
Sau khi biết được lời nguyền ám lên người Cho Chang, bác sĩ của bệnh viện Thánh Mungo gần như tìm ra phương hướng đột phá mới, tuy Cho Chang vẫn chưa tỉnh lại nhưng với sự góp sức của Dumbledore và bác sĩ, bệnh tình Cho Chang bắt đầu chuyển biến tốt. Mà Hanah cũng theo đó lấy lại sự phấn chấn.
Một bên khác, mọi người bắt đầu bàn tính kế hoạch giải quyết các Trường sinh linh giá.
Nhưng không ai ngờ rằng, rất nhanh cơ hội đã tự tìm đến họ.
2