Khi Tôi Không Còn Là Cứu Thế Chủ - (hp/allhar)

Vào một buổi trưa, đợi Cassius đã đi ngủ, Harry và Emmett mới trò chuyện riêng với nhau. Emmet nói cho Harry biết chuyện quá khứ, trước kia không hề có thế lực của Grover, đa phần chỉ xoay quanh cuộc sống trường học giữa nữ chính và các nam chính.
1

Harry nghĩ cốt truyện ban đầu không có kẻ thù mạnh mẽ như Grover, 1 phần là do Calla không gặp gỡ Grover dẫn đến gã không có cơ hội học lõm mấy kiến thức ma thuật của Calla nên khi ấy gã rất yếu và bè cánh thì chẳng có ai. Đồng thời, gã cũng không khám phá ra được khế ước với ác ma. Đời này, mọi việc đã thay đổi mới tạo cơ hội cho Grover xuất hiện.

"Anh sẽ đi tìm vỏ trứng của Đứa con lai, anh đoán mình sẽ giải mã được một số bí mật cũng như cách nắm giữ ma lực Đứa con lai."

Emmett nghe thế thì vội xung phong đòi đi theo nhưng nhận được cái lắc đầu của Harry. Cậu đặt tay lên vai nó, ôn hoà nói: "Em phải ở bên Cassius, nếu chúng ta cùng rời đi thì khi tỉnh giấc, Cassius sẽ khóc mất."


Một câu này thật sự đánh tan được mong muốn đi theo Harry của Emmett. Nó nắm lấy tay Harry, ánh mắt trong trẻo của nó nhìn cậu đầy sự lo lắng.

"Yên tâm đi bé con. Anh hứa sẽ không có việc gì. Hai đứa phải ngoan ngoãn ở nhà chờ anh về đấy." Harry xoa đầu Emmett, yêu thương ôm lấy nó an ủi.

"Khi các anh ấy hỏi hãy nói anh đã đến chỗ của Hanah."

Dặn dò thêm vài câu, Harry liền độn thổ đi mất. Cậu xuất hiện ở bìa Rừng Cấm, sợ Severus vẫn còn ở trong trường nhìn thấy, Harry nhanh chân đi vào trong rừng. Mất một lúc, Harry mới tìm được hang động đặt vỏ quả trứng trong kí ức.


Hiện tại, khung cảnh trước mắt khiến Harry không khỏi ngỡ ngàng, hang động trong nền trời tuyết như bị cô lập, xung quanh nó hình thành một kết giới ngăn những bông tuyết rơi vào và khi Harry đi xuyên qua lớp màn bảo vệ, cậu cảm nhận được hơi ấm đang lan ra khắp cơ thể khiến cậu phải thở hắt ra một cách thoải mái.

Vỏ quả trứng vẫn nằm nguyên trên nền đất, tuy nhiên nó đã được xếp gọn lại một góc như có một bàn tay ma thuật vô hình nào đó đã làm việc này.

Harry nhẹ nhàng bước đến, cậu đặt bàn tay của mình lên những mảnh vỡ của quả trứng nhưng đợi vài phút vẫn không thấy có phép màu gì xảy ra.

Cậu tha thiết nhìn chúng như mong cầu chúng hãy phản ứng lại mình.

Và khi Harry gần như trở nên thất vọng, Harry đã thử cất giọng: "Làm ơn hãy có phép màu đi mà, tôi rất cần bạn. Làm ơn. Tôi không thể chiến thắng nếu tôi không thể điều khiển được ma lực của mình, xin hãy giúp tôi với, tôi xin bạn." Giọng Harry đầy khẩn cầu cùng chân thành. Những giọt nước mắt từ khoé mắt Harry rơi xuống chạm vào vỏ quả trứng, thế mà thật sự có tác dụng. Lúc bấy giờ, quả trứng phát ra tia sáng chói loá chưa từng thấy, Harry buộc phải che mắt mình lại.

Lần nữa mở mắt ra, Harry ngạc nhiên phát hiện mình thế mà đã ở trên bầu trời. Nhìn các vị thần mỗi người mang một vẻ đẹp khác nhau nhưng đều rung động lòng người, cùng các nàng tiên cánh bướm bay lượn trên những áng mây, Harry nghĩ bản thân đang lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh chứ không còn ở trần thế nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận