[Cho Chang x Hanah]
"Em đến rồi à?"
Y tá vừa thay thuốc cho Cho Chang xong thì bắt gặp Hanah đang bước vào phòng nên cô bèn lên tiếng chào hỏi.
Hanah mỉm cười gật đầu: "Vâng em đến rồi."
"Hôm nay chị ấy ổn không chị?"
"Đừng lo lắng, cô ấy khoẻ và chị có một tin tức tốt muốn báo cho em đó chính là tình trạng Cho Chang đang tốt lên rất nhanh chóng. Sớm thôi, cô ấy sẽ tỉnh lại."
"Em cảm ơn chị và các bác sĩ nhiều lắm." Hanah cúi đầu bày tỏ sự cảm kích sâu sắc.
Y tá cười khẽ, không khỏi lắc đầu chịu thua trước cô bé này.
Bệnh nhân Cho Chang đã nằm ở đây được năm tháng, mà trong suốt năm tháng này, Hanah ngày nào cũng có mặt bên cạnh Cho Chang. Duy nhất chỉ có một lần Hanah vắng mặt, bởi vì cô phải tham gia cuộc chiến chống lại phe Hắc ám. Và sau đó, khi mọi chuyện kết thúc, giới phù thuỷ đại thắng, Hanah liền trở về bên cạnh chăm nom Cho Chang. Bắt đầu từ ngày ấy đến hiện tại, cô chưa từng biến mất ngày nào, mọi thời gian đều xoay quanh người con gái kia.
"Thật tốt chị nhỉ, thế giới này lại hoà bình rồi." Hanah dịu dàng thấm khăn ướt và lau nhẹ những đốt ngón tay của Cho Chang.
"Calla Malachite đã bị trừng phạt thích đáng. Địa ngục sẽ cho cô ta hiểu được tội ác của mình."
"Ai cũng đều trở về cuộc sống vốn có của mình..."
Hanah mỉm cười hạnh phúc, cô tiếp tục trò chuyện với Cho Chang, dù cho người kia chưa từng đáp lại. Nhưng Hanah không bỏ cuộc, cô không cho phép mình một lần nữa phạm phải sai lầm trong quá khứ. Chỉ vì hèn nhát mà cô chọn từ bỏ để cho người con gái mình yêu phải chịu đựng tất cả một mình.
"Cho ơi..." Hanah đặt một nụ hôn lên lòng bàn tay của Cho Chang, đôi bàn tay này vốn rất mềm mại và ấm áp, nhưng giờ đây nó chỉ còn lại lớp da xanh xao bọc lấy xương.
Cảm xúc chua xót lan khắp cõi lòng khiến sóng mũi cô đau xót, nước mắt cuối cùng vẫn không thể ngăn được mà tuôn rơi.
"Em xin lỗi chị..."
Ở bên ngoài phòng bệnh, Harry trong tay ôm một bó hoa, lẳng lặng thở dài.
Cậu đứng một lúc rồi mới đẩy cửa bước vào, theo thường lệ, cậu tiến đến chào hỏi Hanag rồi thay hoa vào bình đặt trên đầu tủ.
"Sẽ ổn thôi, Hanah." Harry mỉm cười an ủi khi thấy sắc mặt Hanah đượm buồn.
"Ừm. Sẽ ổn thôi..." Hanah thì thầm như một tiếng thở dài đầy ưu tư.
Harry chỉ nán lại một tiếng thì rời đi, cậu còn rất nhiều việc chưa giải quyết, đặc biệt là sau chiến, dù thế lực của Grover đã bị lật đổ thì những tàn dư cùng hệ luỵ từ tội ác của gã vẫn còn đó.
Đợt này, mọi người rất quyết tuyệt trong việc thanh tẩy hàng loạt những phần tử phản nhân loại.
Harry tin rằng trong vòng mấy chục năm tới đây sẽ không còn xuất hiện thêm một thế lực ngông cuồng nào nữa. Đặc biệt là ở Châu Âu.
Khi Harry rời đi, Hanah vẫn tiếp tục ngồi bên cạnh Cho Chang, cho đến lúc thấm mệt, cô mới gối đầu ở cạnh giường nghỉ ngơi.
Giấc ngủ này khá sâu. Hanah cảm giác có ai đó vừa chạm vào má mình nhưng rất nhanh cô liền phủ định ý nghĩ ấy rồi hoàn toàn chìm vào chiêm bao.
Lúc này, đoá hoa trong bình bỗng nở rộ, nơi nhị hoa có thể thấy đang lấp lánh ánh sáng đẹp mắt.
Cho Chang chẳng biết từ bao giờ đã mở mắt. Cho dịu dàng nhìn người con gái đang ngủ ngồi bên giường mình, trong lòng là một mảng ấm áp cùng cảm động.
Cảm ơn em vì chưa từng từ bỏ...
Cho Chang vẫn luôn tỉnh, chỉ là cô bị vây khốn trong chính ý thức của mình. Có thể nói, cô cảm nhận được cũng như là lắng nghe được những việc xảy ra xung quanh cô, chỉ đáng buồn là cô không thể điều khiển cơ thể của bản thân nên mới chậm trễ không tỉnh dậy.
Trong quá trình sống như người thực vật, Cho Chang nhận ra Nathalie Siwgan của cô đã trở lại. Dù dưới một tên gọi khác nhưng cảm xúc quen thuộc cùng tình cảm chân thành của người con gái ấy đã khiến cho cõi lòng Cho Chang rực lên ý chí sống mãnh liệt. Cô muốn tỉnh lại để nhìn thấy người ấy...
Khi Hanah thức giấc thì sắc trời đã chuyển sang chiều. Cô kinh ngạc phát hiện bản thân lại ngủ say đến khó tin. Nhưng khi nhìn đến người con gái trên giường, Hanah hoài nghi là bản thân còn đang trong giấc mơ.
Cho Chang vừa cười với mình...
Hanah định nằm xuống ngủ tiếp. Thì Cho Chang bật cười thành tiếng.
"Chị..." Hanah kinh ngạc hô.
Cho Chang khẽ gật đầu.
"Chào em, Hanah của chị."
Một câu nói nhẹ tựa lông hồng lại làm cho Hanah bật khóc nức nở như một đứa trẻ. Những hàng nước mắt vỡ oà mang nỗi buồn tủi tuôn trào.
...
Cho Chang tỉnh dậy khiến mọi người ai nấy đều vui mừng. Nếu không phải St. Mungo cấm người làm ồn đến bệnh nhân thì có lẽ bây giờ ở phòng chăm sóc đặc biệt của Cho Chang đã đông nghẹt người.
Mặc dù không được đến thăm nhưng họ vẫn thay phiên gửi quà đến. Cả tuần lễ liên tục có mấy con cú nối đuôi nhau đem quà tới, Hanah nhận quà đến choáng váng.
"Cho à, em phải nói là mấy người bạn thân của chị nhiệt tình hết chỗ nói. Họ lại gửi đến cho chị một thùng đồ." Hanah méo miệng nhìn thùng đồ thứ tư trong tuần.
Cho Chang cười khẽ, nói: "Chị cũng không ngờ luôn đó."
Mấy ngày sau, Cho Chang muốn xuất viện, tuy nhiên Hanah lại muốn Cho tiếp tục ở lại St.Mungo để kiểm tra chỉ số cơ thể nhưng Cho kiên quyết lắc đầu từ chối.
Đồng thời Cho còn nói một câu chặt đứt ý nghĩ giữ cô lại bệnh viện của Hanah.
Cho nói: "Chị muốn được trở về nhà với em."
Hanah liền vui sướng dẫn người đẹp của mình về nhà.
Cả hai dừng chân ở một căn nhà tại Thung lũng Godric. Hàng xóm đi ngang qua liền hướng Hanah chào hỏi: "Chào con, Hanah."
"Con chào dì Teressa. À đúng rồi, con giới thiệu với dì một người." Hanah mỉm cười nắm lấy bàn tay của Cho Chang.
"Đây là Cho Chang."
Bà Teressa nhìn cô gái Trung Hoa xinh đẹp trước mắt, bà khẽ cười gật đầu.
Cho Chang cũng ôn hòa chào bà.
Teressa không dừng lại lâu mà rời đi ngay, nhưng trước khi đi bà con để lại một câu khiến đương sự không khỏi ngại ngùng.
"Thông thường thì những đôi phù thủy mới cưới sẽ mua nhà ở đây, giống như họ vậy, hai đứa đẹp đôi lắm."
Hanah ho khan đánh trống lãng dẫn Cho Chang vào nhà.
Bài trí trong nhà theo phong cách Á Đông, thiên về màu trắng và tông vàng xen kẽ. Bên cạnh đó, nội thất đa phần làm bằng gỗ cùng những đồ vật trang trí cũng là những món đồ quen thuộc của người châu Á.
Cho Chang cảm động nhìn về phía Hanah, lúc này Hanah đang pha trà trong bếp. Vẻ mặt chăm chú của cô khiến Cho Chang mỉm cười.
"Chị lên phòng nhé."
"À ừ, chị cứ tự nhiên, căn phòng ở giữa là em chuẩn bị cho chị đó." Hanah nghiêng đầu nháy mắt với Cho Chang, "Mong là chị thích."
Cho Chang gật đầu và nhấc chân lên cầu thang.
Tầng trên có 5 phòng, ba phòng ngủ, 1 phòng sách và 1 phòng làm việc.
Căn phòng của Cho Chang được Hanah trang trí rất cầu kì, nhưng không vì vậy mà biến phòng ngủ trở nên rối mắt hay chật chội.
Trên bức tường treo rất nhiều hình ảnh, Cho Chang dễ dàng nhận ra đó chính là cô trong những ngày còn ở Hogwarts. Kỉ niệm giữa cô và Hanah hiện lên như một thước phim đen trắng, vừa ấm áp vừa đau đớn. Mà mọi bi thương đều bắt nguồn từ phía cô. Do cô quá cố chấp lẫn ngốc nghếch nên mới khiến cho tất cả mọi chuyện thành ra tồi tệ như vậy.
Thật may mắn khi Cho Chang có cơ hội thứ hai để sửa chữa những sai lầm của mình.
Cô hít sâu một hơi, bước ra khỏi phòng và đi xuống phòng khách với Hanah.
"Để chị giúp một tay."
Hanah đang chuẩn bị thức ăn, cô muốn ngăn cản nhưng khi chạm phải ánh mắt không cho cự tuyệt của Cho Chang nên cô bèn thức thới ngậm miệng.
"Nhưng khi nào chị thấy mệt thì phải nghi ngơi liền đấy."
"Chị biết rồi mà, em cứ xem chị như con nít vậy." Cho Chang vờ tức giận nhéo Hanah một cái. Cô nàng phối hợp la oai oái lên làm như đau đớn lắm.
Tiếng cả hai nghị luận cùng đùa giỡn khiến căn bếp từng trống trãi buồn tẻ trở nên bừng bừng sức sống.
Đến chiều tối, đồ ăn đã chuẩn bị xong, sau bao nhiêu tháng ngày, cả hai rốt cuộc cũng có được một bữa ăn chính thức với nhau mà không phải là ở trong bệnh viện.
Máy phát nhạc vang lên thanh âm du dương êm tai, Hanah nhìn Cho Chang, một suy nghĩ chợt lóe lên rồi cô nàng đứng dậy, tiến về phía đối diện vươn tay ra: "Liệu rằng em có thể mời chị nhảy một bản được không?"
Cho Chang ngỡ ngàng trong giây lát nhưng không đợi Hanah đợi lâu, Cho khẽ gật đầu và đặt tay mình lên lòng bàn tay của Hanah.
"Đó là vinh hạnh của chị."
Hai người nắm lấy tay nhau tiến ra khoảng trống ở phòng khách, thanh âm dẫn dắt, bước chân của cả hai bắt đầu di chuyển, tay ta nắm lấy tay người. Ánh mắt họ vẫn nhìn nhau một cách đắm say, ý cười dịu dàng chưa bao giờ thay đổi.
Có người từng nói: "Có hai thứ mà đời người không được bỏ lỡ. Một là chuyến tàu cuối cùng về nhà, hai là người thật lòng yêu thương ta".
Cho Chang nghĩ bản thân không thể bỏ lỡ người trước mắt nữa.
Cho Chang nghe theo tiếng gọi trái tim, trong ánh mắt kinh ngạc của Hanah, cô khẽ nhón chân và đặt một nụ hôn lên đôi môi người con gái cô yêu.
Hanah ôm lấy Cho Chang, trân trọng đáp lại.
Không phải nụ hôn điên cuồng, với họ bây giờ chỉ có chỗ cho một nụ hôn dịu dàng dành cho nhau. Là tình yêu, là sự quý trọng không cách nào diễn tả cho đối phương biết.
Khi hai đôi môi tách ra, Cho Chang khẽ mỉm cười, vòng tay qua ôm lấy cổ Hanah, ở bên tai Hanah thì thầm: "Chị nghĩ chị đã thích em từ lâu lắm rồi. Có thể đó là cái ngày mà em ngồi trên bãi cỏ cạnh hồ đen và hát lên rằng dù trái đất có đổi dời thì em vẫn sẽ đứng đây đợi chị đồng ý..."
"Hanah, em vẫn còn đợi chị chứ?"
Hanah khẽ gật đầu, mỉm cười: "Em vẫn luôn chờ chị nói đồng ý, chưa từng thay đổi."
Cho Chang nhắm mắt lại mặc cho cảm xúc vỡ òa, cô im lặng cảm nhận nhịp đập nơi trái tim mình và trái tim của Hanah. Cứ như giờ phút này chúng đã hòa cùng một nhịp.
"Xin lỗi em Hanah, chị đã để em chờ đợi chị quá lâu."
"Ngay bây giờ chị muốn nói..."
"Yes I do."