Ông thu hồi lại chiếc gương, rồi quay lại nói với gia chủ bốn nhà:
- Việc này đã ổn rồi, đa tạ các ông đã đến trợ giúp.
Một gia chủ nói:
- Không có gì. Chúng tôi đi đây.
Ông nội của Lam Nguyệt gật đầu, ngay lập tức đi tìm cháu gái và cháu dâu.
Lam Nguyệt ngủ ở ghế đá, bên cạnh là Vô Khuê dựa vào vai cô ngủ say.
Cả hai đều lấm bẩn, linh thú cũng vậy. Chúng nằm một góc thở dốc.
Ông thấy Lam Nguyệt đang ngủ ở ghế, liền đến lay cô dậy.
Lam Nguyệt cảm thấy ai đó đang lay cô dậy, cô đành mở mắt.
Lam Nguyệt nói:
- A ông nội…
Ông nói:
- A Nguyệt con về phòng nghỉ đi. Ông nhìn sơ qua một lượt, thấy cô chỉ bị vài vết xước nhẹ liền yên tâm mà đi về văn phòng nghỉ.
Lam Nguyệt nói:
- Vâng. Cô nhanh chóng bế Vô Khuê lên, ra lệnh cho Tiểu Bạch vào trong túi riêng.
Còn về linh thú của Vô Khuê, cô nắm lấy gáy nó xách về kí túc.
Về kí túc, cô nhanh chóng đặt Vô Khuê xuống giường. Bản thân cô rót một cốc nước uống cho tỉnh, rồi cầm một bộ quần áo bước vào trong nhà tắm.
Lát sau, cô mới bước ra tới giường lay Vô Khuê dậy.
Lam Nguyệt nói:
- A Khuê dậy đi tắm đi. Cô lay mãi mà Vô Khuê không chịu tỉnh, bèn bế A Khuê vào trong phòng tắm.
Vô Khuê thấy người hẵng đi, thì mở mắt nhìn Lam Nguyệt.
Vô Khuê nói:
- Lam Nguyệt làm gì thế?.
Lam Nguyệt cười nhẹ nói:
- Đi tắm thôi, bẩn hết rồi A Khuê…
Vô Khuê nói:
- Thả A Khuê xuống. A Khuê đi lấy quần áo.
Lam Nguyệt liền thả cho Vô Khuê đi lấy quần áo.
Vô Khuê sực nhớ ra quần áo vẫn để ở quán, cô nghĩ: “Thôi thì mượn tạm đồ của Lam Nguyệt cũng được”.
Vô Khuê lấy luôn bộ đồ đang treo ở giường Lam Nguyệt, rồi bước vào trong phòng tắm.
Vô Khuê nói:
- Lam Nguyệt mau đi ra ngoài đi.
Lam Nguyệt nói:
- Không, Lam Nguyệt muốn tắm chung với A Khuê.
Vô Khuê nói:
- Không được. Lam Nguyệt đã tắm rồi, mau ra ngoài đi. Cô đỏ mặt, đỏ luôn cả vành tai.
Lam Nguyệt nói:
- A Khuê không có gì phải ngại, chúng ta đều là nữ.
Vô Khuê nói:
- …Mau đi ra đi, Nguyệt Nguyệt. Cô vừa nói vừa đẩy lưng người kia ra, rồi đóng sầm cửa lại.
Lam Nguyệt cười nhẹ, rồi đi ra ngoài lau tóc. Cô sực nhớ ra linh thú của mình cũng bẩn, nên gọi Tiểu Bạch ra ngoài. Tiểu Bạch vừa chui ra khỏi túi, đã bị chủ nhân mang ra suối tắm.
Ban đầu, Tiểu Bạch không chịu đứng yên một chỗ, báo hại người cô ướt hết.
Lam Nguyệt nói:
- Yên nào Tiểu Bạch, chủ nhân ướt hết rồi. Nếu còn quậy nữa, ta cho Tiểu Bạch nhịn nha.
Tiểu Bạch đành đứng im cho chủ nhân tắm, nó không muốn nhịn đâu. Tiểu Bạch được tắm xong liền rũ lông, rồi lên tảng đá nằm phơi nắng.
Vô Khuê tắm xong, đi ra ngoài không thấy Lam Nguyệt đâu. Cô đành đưa linh thú ra suối tắm và vô tình nhìn thấy cảnh trên. Vô Khuê bật cười, linh thú của cô thấy nước thì nhảy xuống tắm luôn.
Lam Nguyệt lúc này đang ngồi trên tảng đá, linh lực hồi phục được một ít. Vô Khuê biết rằng, không nên phiền đến Lam Nguyệt nên lặng lẽ ngồi ngắm cô.
Trên trời mây đen kéo đến, Vô Khuê nhìn rồi suy nghĩ: “Hôm nay, trời đẹp như vậy sao mà mưa được chứ?. Không đúng lắm, đây là có người sắp đột phá”. Vô Khuê nhanh chóng tránh xa Lam Nguyệt một chút, nhưng vẫn đưa mắt dõi theo bóng hình đằng kia.
Khi Vô Khuê vừa tránh đi, thì một đạo thiên lôi đánh xuống chỗ Lam Nguyệt đang ngồi. Lam Nguyệt ngồi im đó chịu đựng đến đạo thiên lôi thứ chín. Đột phá đã xong, Lam Nguyệt liền đứng dậy đi về phía Vô Khuê. Bầu trời cũng trở về như lúc ban đầu, với ánh nắng nhàn nhạt.
Vô Khuê ôm Lam Nguyệt nói:
- Nguyệt Nguyệt không sao chứ?.
Lam Nguyệt nói:
- A Khuê, Nguyệt Nguyệt không sao. Cô đưa tay ôm A Khuê.