Ngoại truyện
1.
Về việc đọc suy nghĩ.
Viên Tư Ngữ sau đó đã hỏi Chủ Thần tại sao cái gọi là kỹ năng "đọc suy nghĩ" của cô dường như là một sản phẩm kém chất lượng và chỉ có thể đọc được một mình cô.
Chủ Thần nhìn cô như đang nhìn kẻ ngốc chiếm được lợi mà còn khoe khoang: "Cô chưa đọc kỹ mô tả kỹ năng sao?"
"..."
Đúng là chưa đọc
Cô nhanh chóng xem hướng dẫn hệ thống mà cô quăng ở xó xỉnh nào đó, trên đó viết: Đọc suy nghĩ, người được trang bị kỹ năng có thể nghe được suy nghĩ của người có thiện cảm cao nhất, hay còn gọi là công cụ theo đuổi tình yêu.
2.
Quà sinh nhật.
Hệ thống cũng có ngày sinh nhật.
Viên Tư Ngữ và Chủ Thần có cùng ngày sinh, vì vậy Chủ Thần không bao giờ quên chúc mừng sinh nhật cô.
Dùng cách Chủ Thần nói chính là: Ông đây không cần nhưng con gái thì phải có cảm giác nghi thức.
Vì vậy, vào ngày sinh nhật của Viên Tư Ngữ, cô đã nhận được một ổ cứng từ Chủ Thần, trong đó có phiên bản hệ thống "Đọc suy nghĩ".
Sau khi cô trang bị kỹ năng, chạy đến hỏi Thẩm Gia Hữu: "Anh thích em hồi nào?"
Mỗi khi được hỏi về chủ đề này, Thẩm Gia Hữu luôn từ chối đưa ra một câu trả lời đàng hoàng, có khi nói khi cô biến thành người, có khi thì nói sau khi trở về thế giới này.
Hôm nay cũng không ngoại lệ.
"Hồi nhỏ, khi chơi gia đình, không phải lúc đó anh đóng vai chú rể sao, lúc đó anh nghĩ, cô dâu ngốc như vậy, ngoại trừ anh thì còn ai cần nữa."
Trước kia, nhất định Viên Tư Ngữ sẽ tức giận đến muốn đánh anh, nhưng lần này, cô lại nghe được:
"Khi chúng ta gặp nhau lần đầu tiên, khi nhìn thấy ánh sáng đó, anh biết rằng tình yêu của mình đến rồi."
Khó phân thật giữ lại khiến Viên Tư Ngữ cảm động, nên hiếm khi ôm anh một cái.
3.
Một trăm năm sau.
"Khi anh nhắm mắt lại, có phải em sẽ về chỗ Chủ Thần không?"
Ông lão tóc trắng dựa vào giường, mơ hồ thấy được vẻ đẹp trai thời trẻ của ông.
Cuộc sống của ông quả thật đúng như mục tiêu nhiệm vụ mà hệ thống đặt ra, suôn sẻ bình an, không bệnh tật hay tai nạn, hưởng hết thọ thì chết già.
"Đúng vậy."
Bà lão nắm tay anh cũng đã già nhưng có đôi mắt trong sáng như thuở còn trẻ.
Cuộc sống không để bà bị chịu những thăng trầm, người yêu luôn bảo vệ bà như một đứa trẻ.
"Em muốn tìm người đàn ông đẹp trai hơn anh, lại hại hơn anh, sống lãng mạn và vui vẻ."
Ông lão nghe vậy liền mỉm cười: "Nhưng không ai đối xử tốt với em hơn anh…"
Nụ cười của ông rất nhẹ nhàng, giọng nói của bay theo cơn gió, cuối cùng nói một câu "Chúc em hạnh phúc" còn chưa nói xong thì đã yếu ớt nhắm mắt lại.
Bà lão không hề cảm thấy buồn bã mà nhẹ nhàng cúi xuống bên cạnh và nhắm mắt lại.
4.
Phần kết
Thẩm Gia Hữu lại mở mắt ra, nhìn thấy trước mắt một dải ngân hà sáng ngời.
Nhìn chung quanh, anh không thấy bóng dáng của Viên Tư Ngữ.
Anh đi dọc theo dải ngân hà, về điểm cuối cùng, không phát hiện có một quả cầu nhỏ màu trắng đang theo bước chân anh, lạc lõng trong dải ngân hà.
Ở cuối dải ngân hà là ngai vàng.
Anh từng gặp Chủ Thân, đội vương miện vàng trong chiếc áo choàng lộng lẫy, ngồi thẳng, không thể nhìn rõ khuôn mặt, mà chỉ có một đôi mắt vàng óng.
Dường như Chủ Thần đã đợi rất lâu: "Anh tới rồi."
Thẩm Gia Hữu lập tức đoán ra nguyên nhân, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Cô ấy ở đâu?"
Cũng giống như lần trước, không nói gì, hại anh mấy năm qua cứ lo lắng, lỡ như đối phương qua đời, thì người ở lại sẽ đau khổ buồn bã.
Chủ Thần mỉm cười, di chuyển đầu ngón tay ra xa một chút, đặt quả cầu trắng nhỏ đang ẩn nấp trong dải ngân hà không dám đi ra lên vai anh.
Quả cầu trắng nhỏ khựng lại, sau đó cọ vào má anh nịnh nọt.
"Có chút việc gấp, lát nữa gặp lại, xin lỗi không tiếp được."
Thẩm Gia Hữu lấy quả cầu đặt vào trong ngực, cúi đầu hành lễ với Chủ Thần rồi rời đi.
Đi được một đoạn, anh nhặt quả cầu nhỏ màu trắng lên và hỏi: "Em sống ở đâu?"
Quả cầu trắng nhỏ miễn cưỡng vẽ một cánh cửa ánh sáng trong không trung.
Thẩm Gia Hữu nhếch môi, bước vào cửa, tính sổ với cô.
Ánh sáng tan biến, mơ hồ nghe thấy vài câu...
"Biến về đi."
"Hết năng lượng."
"Bớt nói đi, biến hay không?"
"Biến thì biến, anh dữ vậy làm gì!"
"Em còn dám giận à, gạt anh thì không nói, còn muốn tìm người đàn ông khác?"
"Ồ!"
"..."
Câu chuyện kết thúc ở đây.
Cuộc sống của họ vẫn tiếp tục.
Hết.