Chương 27
“Ai bảo cậu không chú ý học.” Cô cưỡng từ đoạt lí, không hề có một chút áy náy.
“Cô ra tay ác như vậy, nếu tôi không thể nói chuyện thì thế nào?” Mục Ca buông tay không che miệng nữa, Nhược Hi loáng thoáng nhìn thấy có chút máu.
Cô vội vàng đi tới, túm hắn ngồi trên ghế, nâng cằm hắn vẻ mặt nghiêm túc: “Đừng động, để tôi xem một chút.”
Mục Ca không chịu há mồm, cô dùng lực bóp mạnh, khiến hắn không thể làm gì chỉ có thể há miệng, Nhược Hi kiểm tra trên dưới một lần.
Đầu lưỡi bị sưng, trên đầu lưỡi mềm mại bị ửng đỏ, đôi môi Mục Ca mềm nhũn, khiến cho lòng cô nhộn nhạo, đầu ngón tay vô tình chạm vào đôi môi của Mục Ca, thật muốn bất chấp tất cả nhào tới cắn hắn một cái.
Cô thu hồi tầm mắt, mới phát hiện hai người đang tiếp xúc thật gần. Hai mắt trong suốt của hắn đang nhìn cô chăm chú, nửa người dựa vào nhau, từ trên người hắn truyền đến mùi xà bông dễ chịu, còn có hơi thở đặc trưng giống như ánh mặt trời.
“Ách, cái đó, không có việc gì, chỉ là vết thương nhỏ.” Nhược Hi ngẩn người vội vàng nói qua loa, Mục Ca ngược lại chưa yên tâm: “Như tôi còn rất đâu, cô nhìn lại một chút.”
Thấy Mục Ca làm nũng, Nhược Hi không dám để ý nữa, sưng mặt nói: “Không cho phép lừa gạt cô giáo, đừng tưởng rằng cậu giả bộ bệnh thì có thể không nghe giảng bài, cậu vẫn phải học.”
“Thật, cô giúp tôi kiểm tra một chút.” Mục Ca vẫn không buông tha.
“Không làm sao cả.” Nhược Hi không ngẩng đầu.
“Nhỡ nửa đời sau của tôi không nói được, cô sẽ phụ trách?” Mục Ca lầm bầm.
“Nếu như cậu ngay cả chu vi hình tròn cũng không hiểu, người nào chịu trách nhiệm cũng không được. Nhanh một chút, đây là tiếp tuyến, tiếp tuyến với hình tròn.” Nhược Hi cứng rắn cố tình không chú ý tới hắn.
Sắc mặt Mục Ca có vẻ không tốt, sau đó lại cười cười pha trò: “Mưu kế nhỏ như vậy không lừa được cô. Giả bộ cũng không có ý nghĩa.”
Nhược Hi tức giận: “Đàn ông trưởng thành còn dùng mưu kế nhỏ, quá âm hiểm.”
“Cô nghĩ tôi là đàn ông sao?” Mục Ca bỗng giật mình, lên tiếng hỏi.
“Đương nhiên là đàn ông, chẳng lẽ cậu đồng tính?” Nhược Hi nghiêng đầu nhìn sang, biểu đạt ý nghĩ trong lòng: “Nhưng cái đó là tương lai, bây giờ thì cậu cái gì cũng không phải.”
Mục Ca đột nhiên nhếch miệng cười một tiếng, “Bởi vì tôi không phải là đàn ông cho nên, váy của cô đang bị hở, cô cũng không cần quan tâm?”
Nhược Hi đột nhiên nhảy ra, sờ sờ cổ. Hôm nay mặc váy dài, chẳng dây không phải buộc ở cổ mà là sau lưng, cô vội vàng luống cuống sờ xuống dưới, quả nhiên bị mở ra, nhanh chóng quay lưng đi, tay cầm chặt dây, hốt hoảng bối rối còn va đổ cả ghế ngồi.
“Cũng không phải là tôi kéo, cô làm gì phải trốn tránh?” Mục Ca thấy cô phản ứng mạnh cau mày nói.
“Nói nhảm, nếu cậu dám làm thế tôi đánh cho răng rơi đầy đất.” Nhược Hi thấy hắn không nhúc nhích khóc không ra nước mắt, tự mình vụng trộm buộc lại dây lưng, sau khi buộc xong vẫn không yên tâm, vội lấy một cái áo khoác mỏng khoác lên.
Sau khi chắc chắn đã che thật kín, một lần nữa bày ra vẻ mặt cô giáo nghiêm túc ho khan: “Được rồi, náo nhiệt cũng xem xong rồi, cười cũng xong, giờ thì học.”
Lần này Mục Ca cũng không phản đối, ngoan ngoãn ngồi xuống, đợi Nhược Hi ngồi xong, hắn mới đưa mặt sát gần, chỉ vào đề nói: “Cô nói lại lần nữa, quan hệ cái gì?”
“À đó là tiếp điểm.” Nhược Hi nói liên tiếp không ngẩng đầu, Mục Ca lặng lẽ đưa mặt sát gần: “Nếu tôi vừa rồi nhìn thấy hết, cô cũng sẽ để tôi phụ trách sao?”
Nhược Hi xoay người, vô cùng dịu dàng nói: “Ừ trước khi để cậu phụ trách, tôi sẽ móc mắt cậu, chặt cánh tay cậu, đánh gãy hai chân cậu.” Sau đó cô cười lạnh nói tiếp: “Cậu còn có ý nghiên cứu chuyện phụ trách không?”
Mục Ca chép miệng: “Không muốn, quả nhiên người ta nói không sai, độc nhất là lòng dạ đàn bà, mới vừa rồi cô làm đau đầu lưỡi tôi, nếu cô yêu cầu phụ trách, tôi mới không đối xử tệ với cô như vậy.”
Nhược Hi liếc hắn một cái, trực tiếp cầm đề thi lên, đập đập vào đầu hắn: “Đừng nói lời vô dụng, đọc sách đi.”
“Bởi vì tôi không bỏ được.” Một tiếng nhàn nhạt, một giọng nói thản nhiên truyền đến, phảng phất bị ánh mặt trời chiếu sáng, thâm nhập vào ý thức Nhược Hi.
Cỏ non không phải trà của cô.
“Cút đi, nếu hôm nay cậu học không xong tiếp tuyến, thử xem tôi có đánh chết cậu không!” Nhược Hi cứ thế mà trả lời câu nói thâm tình khẩn thiết của Mục Ca.
Cô thừa nhận, ngay sau khi Mục Ca nói ra câu kia, khoảnh khắc đó, trong lòng cô run rẩy, sau khi nhìn thấy ánh mắt gian xảo của hắn mới nhận ra mình động lòng đúng là quá buồn cười.
Hắn chẳng qua là đang đùa giỡn.
Thật đáng chết. Vừa nghĩ tới mình bị một cậu nhóc làm cho động lòng, lại còn không tự chủ bị hắn hấp dẫn, suy xét mọi khả năng, lại có cảm giác mập mờ lãng mạn, càng nghĩ càng thấy mình tự đa tình.
Trong phòng này căn bản là hai cái đầu heo, một cái đầu heo chết sống không thèm học – Mục Ca, một cái đầu heo chính là bị người ta đùa giỡn còn không biết – Nhược Hi.
Đáng ghét!
“Tôi cảnh cáo cậu, không được xem ti vi. Cậu bây giờ là ánh mặt trời của Tổ quốc, ngày ngày bị những phim truyền hình kia đầu độc ảnh hưởng đến suy nghĩ. Có thời gian thì đọc nhiều sách, cái gì gọi là đại trượng phu không lo lấy vợ? Chờ khi cậu hiểu thế nào là tiếp tuyến, thi tốt nghiệp cấp 3 xong, tương lai đỗ đại học chính quy, muốn cô gái xinh đẹp nào chẳng được, bây giờ cậu đừng ở đây lãng phí thời gian nữa.” Nhược Hi tận tình khuyên bảo cứu vãn kẻ đang sa chân Mục Ca.
“Tôi không nghĩ là tôi lãng phí thời gian.” Mục Ca bĩu môi không phục, quật cường nghiêng đầu sang một bên.
Nhược Hi hít một hơi thật sâu, nhìn hắn. Kì thật cô biết mình nói cái gì cũng không xác định hắn vừa rồi cố tình trêu chọc, trêu chọc người khác phái duy nhất là cô, tình cảm ở độ tuổi này chỉ không cần ba phút đã nhanh chóng quên mất.
Lúc cô học trung học còn thích Lâm Chí Dĩnh đấy thôi, cho nên sống chết nhịn ăn đi mua băng đĩa của anh ta, bây giờ còn chẳng biết anh ta là ai!
Ừ, chính là như vậy, loại cỏ non này tuyệt đối không thể là của nàng, tương lai của cỏ non sẽ có một đại hoa viên chờ đợi, tìm mùa xuân của hắn trong nghìn loại hoa, cũng sẽ không để ánh mắt trên người cô.
“Đọc sách.” Suy nghĩ được ra đạo lí lớn, Nhược Hi trút bỏ vẻ mặt ngơ ngác mất hồn bất đắc dĩ khuyên bảo, cùng ánh mắt kinh ngạc của Mục Ca, mở sách, nhét bút vào tay hắn, “Làm bài. Cái gọi là trí nhớ không bằng viết nát đầu bút, làm nhiều sẽ hiểu.”
Mục Ca cầm bút, dưới ánh mắt soi mói của Nhược Hi chậm rãi nâng bút, miệng còn không phục.
“Cô thật….”
“Câm miệng!”
Mục Ca bị cự tuyệt tức giận, viết một mạch, quên vừa rồi mình giả bộ không hiểu. Làm một mạch ba đề, không sai chút nào, Nhược Hi cầm đề toán, hai mắt mở lớn.
Sau đó một quyển sách nữa đập tới, trúng ngay mục tiêu. Mục Ca ôm đầu, nhíu mày: “Tại sao lại đánh?”
“Bởi vì cậu không thành thật. Rõ ràng cái gì cũng biết lại giả bộ như không hiểu gì!” Hai mắt của Nhược Hi giống như hỏa nhãn kim tinh, liếc qua cũng thấy lòng dạ hẹp hòi của hắn: “Có phải cậu lười biếng? Tôi liếc mắt một cái cũng nhìn thấy rõ bản chất của cậu.”
Mới là lạ. “Tất nhiên là, tôi không biết cô dạy thế nào, nên mới thế.” Vẻ mặt đắc ý của Mục Ca dường như che giấu cái gì, nhưng Nhược Hi lại không nhìn thấy.
“Được, cậu đã biết thì chúng ta thử làm một bài sát hạch, tôi đưa cậu mười đề. Làm xong, buổi trưa đãi cậu bữa tiệc lớn!” Nhược Hi cười lạnh dụ dỗ.