Chương 47
Nhược Hi sợ hết hồn, tâm trí hỗn loạn, vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy Mục Ca vẻ mặt tái nhợt đứng ở đó, khẽ mỉm cười: “Nhìn tôi không cần sững sờ lâu như vậy, không bằng lấy cho tôi một cái ghế?”
Nhược Hi đứng lên, nhìn người đáng nhé phải nằm trong phòng bệnh, lại một tay cầm bình truyền kéo lê chân, xuống tìm cô?
“Cậu muốn chết à?Không muốn tàn phế thì mau trở về!”
Anh mỉm cười nhìn cô: “Nhớ cô, chết cũng không sợ.”
Nhược Hi trợn mắt nhìn, cầm điện thoại nội bộ định gọi, lại bị anh đè lại: “Sẽ không phải thông báo tới quản lí vườn thú chứ?”
Cô cười lạnh: “Ừm, còn nói cho bọn họ đừng quên mang theo dây trói.”
“Thật tàn nhẫn, tôi mất nửa cái mạng mới xuống được, cô không thể để cho tôi thế này?” Mục Ca cười toét miệng, Nhược Hi luống cuống, âm thanh cũng không tự chủ được nghiêm nghị: “Tôi không kham nổi trách nhiệm, giờ phải dẵn cậu về bệnh viện cũng không muốn lãng phí thời gian à.”
“Tôi đã hỏi y tá, nói cô trực cực kì rảnh, tôi không ngại cô khai đao.” Anh cười cười.
“Buồng hai sao? Bệnh nhân của phòng cô đang ở dưới phòng làm việc của tôi, nhớ mang xe lăn tới đón.” Nhược Hi lạnh lùng nói.
Mục Ca đứng đối diện với cô, từ từ đi tới, mỉm cười: “Đi cũng được, nhưng tôi muốn cô trước hết đưa đồ cho tôi.”
Cô nói: “Nếu như cậu không về, ngày mai bác sĩ sẽ thay tôi đưa cậu vài cái đinh thép.”
Anh mỉm cười đưa tay về phía cô: “Ngốc, hôm nay là sinh nhật tôi.”
Nhược Hi sửng sốt một chút, mới thấp giọng hỏi: “Vậy cậu muốn gì?”
“Còn nhớ rõ thứ tôi muốn năm đó chứ, không bằng bây giờ cũng cho tôi?” Anh cúi người xuống, sát gần cô.
Gió đêm thổi, lay động quần áo của họ, anh cười giống như là trong mộng, biết rõ là không thể chạm tới, nhưng vẫn hấp dẫn ánh mắt của cô.
“Tôi quên rồi.” Nhược Hi lẩm bẩm nói.
Mục Ca mỉm cười: “Vậy sao, tại sao tôi lại chưa từng quên? Quà tặng kia chính là món quà hạnh phúc nhất mà đời này tôi được nhận. Nếu không có được món quà đó, tôi sẽ cảm thấy sinh nhật không được hạnh phúc.”
Lời nói của anh thẳng thắn mạnh mẽ, đường hoàng quả thật khiến người ta muốn tát cho vài cái bạt tai.
Cô không thể tin, cũng không thốt được lời nào.
Anh nói: “Nhược Hi.”
Mặt của cô dưới ánh đèn bàn rực sáng, anh khẽ mỉm cười, dựa người vào bàn, đặt bình truyền nước xuống, nắm hông Nhược Hi, giọng nói trầm thấp: “Tôi tới đòi lại thứ thuộc về mình, nụ hôn, với cô!”
Giọng nói của Mục Ca trầm thấp, bị chìm giữa đôi môi, thức tỉnh kí ức của nhiều năm về trước.
Năm đó Nhược Hi biết sinh nhật của hắn, cả nhà chuẩn ăn mừng nên không tiện tặng quà, chỉ có thể lặng lẽ chuẩn bị, lặng lẽ hỏi Mục Ca, nhưng hắn lại nói muốn quà tặng bất ngờ nhân dịp tốt nghiệp, Nhược Hi không hiểu phong tình tặng một khung ảnh treo hình tốt nghiệp, nhưng lúc tặng hắn cũng không nhận chỉ kéo cô vào ngực, giống như bây giờ, thành công đánh lén.
Anh khẽ thở dài, tay xoa lên gò má cô, nhẹ nhàng vuốt tóc cô, ánh mắt chăm chú nhìn vào nơi mà mình muốn hôn.
Môi của hắn vẫn giống như trong quá khứ, lạnh, từ khóe miệng trượt đến môi, Nhược Hi rất muốn phản kháng, nhưng ý thức có chút hỗn loạn, đa số lực chú ý đều tập trung ở trên môi hắn.
Nụ hôn, càng ngày càng sâu, cái ôm, càng ngày càng chặt.
Nếu nói Lê Tử Trạm bá đạo khiến người ta cảm thấy xấu hổ, thì Mục Ca hoàn toàn nắm được sự chú ý của cô. Dịu dàng, lại mạnh mẽ, rất hòa hợp.
Tay có chút mỏi, thân có chút mềm, Nhược Hi nửa ngày cũng không tìm được cách tập kích sắc lang, chỉ có thể vô lực tựa vào người hắn, chống đỡ.
“Bác sĩ Lâm, xe lăn tới.” Một giọng nói ở bên ngoài làm thức tỉnh hai người mập mờ trong phòng, Nhược Hi đỏ mặt, Mục Ca đen mặt lại cùng nhau nhìn lại, dọa sợ hai y tá trực ban.
Nhược Hi dùng sức, hơi đẩy hắn ra, Mục Ca mất trọng tâm, sắp bị ngã xuống.
Nhược Hi bất đắc dĩ, xông lên, chỉ có thể để hắn dựa nửa người vào thân mình, hung dữ nói: “Đừng hả hê, tôi chỉ sợ cái chân kia lại bị cậu làm gẫy.”
“Tôi cái gì cũng không nói.” Mục Ca hào phóng yêu thương nhìn gương mặt ửng đỏ của cô, cười hả hê.
“Cô đem xe lăn tới đây.” Nhược Hi tức giận gọi, y ta đang sững sờ tại chỗ vội lập tức đẩy xe lăn tới chuẩn bị đỡ Mục Ca ngồi xuống.
Chợt mặt của hắn nháy mắt sát gần, giống như chuồn chuồn nước dán sát vào môi cô, hôn. Nhược Hi hoàn toàn sững sờ, nhìn hắn vừa ý ngồi ở trên xe lăn cười đến rạng rỡ.
“Bác sĩ Lâm, tôi… tôi đẩy anh ta đi được không?” Y tá bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ không nói ra lời, đứng tại chỗ tiến lùi không xong.
“Đẩy, thuận tiện ném đi mới đúng!” Nhược Hi cất giọng.
“Cô giúp tôi, tôi không so đo.” Mục Ca cười ha ha nói.
“Cậu!” Mặt Nhược Hi đỏ bừng, cắn răng, vì có y tá ở đây chỉ có lệ lạnh giọng nghiêm mặt nói: “Mục Ca, cậu muốn bị cắt sao?”
Mục Ca nhún nhún vai, dựa vào xe lăn nói: “Không sao cả, vì cô, cái gì cũng có thể.”
Nhược Hi còn nhớ rõ mình còn nợ Lê Tử Trạm một bữa cơm.
Lí do: vì hóa giải lúng túng hôm đó.
Và về sự bình an về sau khi gặp mặt.
Vì liiên hiệp với anh ta chống lại tin đồn của cô và Mục Ca.
Vì thỏa mãn khả năng hiếu kì tới mức biến thái của Thẩm Ly….
Đáng tiếc vẫn không tìm được cơ hội.
Gần đây hình như anh ta rất bận, hai người gặp mặt cũng chỉ gật đầu một cái coi như chào hỏi, căn bản không kịp nói câu nào.
Nhược Hi bên này cũng bận rộn, thật ra thì cũng bình thường, chỉ cần Lê Tử Trạm không bận, tất nhiên cô sẽ nhàn rỗi.
Sai lầm nối tiếp sai lầm. Ngày “5 – 4” ngày thanh niên, Nhược Hi cầm hai tấm phiếu đưa cho ba, để ba đi xem. Mắt thấy bên ngoài mùa xuân về hoa nở, ba vẫn không có cơ hội đi vận động. Một tấm vé kia tất nhiên là đưa cho Mục Âm, nhưng Nhược Hi không muốn gặp Mục Ca, nên không tiện đưa trực tiếp, liền nói với ba: “Đến lúc đó, ba và dì Mục cùng tới.”
Ba mỉm cười: “Con biểu diễn không?”
“Đương nhiên là có con, không con mời ba đi để xem ai? Để ba xem xem con gái ba đa tài đa nghệ như thế nào.” Nhược Hi cười ha ha.