Chương 52
Nhược Hi không ngẩng đầu, lạnh nhạt nói: “Tuyệt giao thôi.”
“Bạn… bạn sao lại ác độc thế, còn nữa nha, mình không phải hỏi quá trình hai người khiêu vũ sao?”
“Có cái gì hay mà hỏi? Bạn chưa từng nhìn người khác khiêu vũ sao?” Nhược Hi liếc nhìn cô một cái.
“Người ta chưa nhìn thấy khiêu vũ lãng mạn nư vậy nha, bạn đã từng thấy tuấn nam mĩ nữ khiêu vũ sao?” Thẩm Ly đối với ham mê bát quái thấp ở mức độ mẫn cảm của Nhược Hi thật là cảm thấy bất đắc dĩ, chỉ có thể đưa đôi mắt đẫm lệ nhìn cô, cố gắng đánh thức một số tế bào bát quái thưa thớt đến mức đáng thương của Nhược Hi.
“Thôi đi, bạn nên thay mắt kính.” Nhược Hi vùa nghĩ tới kết cục của khiêu vũ lãng mạn hôm đó Mục Ca tinh thần chán nản, cả người bỗng không thoải mái.
“Nhược Hi rốt cuộc bạn có muốn lập gia đình không, tại sao lại không có chút nhiệt tình nào?” Thẩm Ly tức giận hỏi.
Khóe miệng Nhược Hi co rút lại, mỗi lần Thẩm Ly chuẩn bị giáo dục tư tưởng đều bắt đầu bằng câu này, cô vội trợn mắt, bưng đồ ăn lên, đứng dậy thật nhanh.
“Bạn làm gì?”
“Mình vì lỗ tai của mình mà suy nghĩ, nghỉ ngơi, nghỉ ngơi một lát.” Nhược Hi miễn cưỡng cười, vừa mới xoay người đã nhìn thấy Lê Tử Trạm bưng đồ ăn đi về phía này, Nhược Hi suy nghĩ một chút lại không thể không ngồi xuống, vẻ mặt buồn bực nói: “Bạn nói đi, mình nghe.”
Thật ra thì, nguyên nhân Nhược Hi ngồi xuống là, cô và Thẩm Ly hiện tại ngồi ở góc phòng ăn, cái bàn này chỉ có thể ngồi hai người, không có chỗ trống.
“Coi như bạn có lương tâm, thật ra thì mình cảm thấy Lê Tử Trạm cũng không phải là Gay, nói về điều kiện thì anh ta là một thí sinh tốt, thấy thế nào cũng tốt hơn so với mấy người bạn xem mắt trước đó, chỉ tiếc là bác sĩ khoa ngoại, hai người nói lời yêu thương nhất định sẽ không thể thường xuyên gặp mặt, bất lợi cho quá trình bồi dưỡng tình cảm…” Thẩm Ly không biết nguyên nhân vẫn sùi bọp mép khuyên nhủ, nói đến đây còn tỏ vẻ trầm tư lo lắng.
Nhược Hi bắt đầu hối hận tại sao mình không đi, bởi vì vậy cô trơ mắt nhìn Lê Tử Trạm nhìn mình gật đầu ngồi sau lưng Thẩm Ly.
“Chỉ là Mẫu Đan Hoa Hạ Tử, thành quỷ cũng phong lưu, cho dù tương lai bạn và Lê Tử trạm chia tay, trước đó có thể hưởng thủ vóc dáng vẻ ngoài của anh ta, thật là tốt, nếu không làm thì thôi đã làm thì làm cho xong, trước tiên lừa anh ta lên giường, sau đó bỏ rơi anh ta chia tay, rồi kiếm một chút phí tổn thất thanh xuân cũng tốt….”
“Bạn…. bạn xem tiểu thuyết quá nhiều.” Mặt Nhược Hi lúc này toàn vạch đen, ảo não vùi mình vào khay cơm.
“Cái rắm, tiểu thuyết gì, đây là tờ báo xã hội, bạn bao lâu không xem báo, cách xa xã hội?” Thẩm Ly cười nói.
“Nói đi, có phải bạn ghen tị mình tiền thưởng nhiều hơn bạn, tìm cách muốn hạ mình xuống, sau đó thuận lợi tiếp xúc với soái ca?” Nhược Hi cố nén, bất đắc dĩ nói.
“Có ý gì?” Tính tò mò của Thẩm Ly lập tức nổi lên.
“Bị bạn xíu giục như vậy, dư luận xôn xao, mình còn có thể ở trong viện sao?” Nhược Hi bất đắc dĩ nói.
“Cũng đúng. Điểm này mình cũng không ngờ tới, đừng nói là Lê Tử Trạm, chính là Lê Tử Canh cũng không được, vì anh ta mà mất công việc thì thật sự không có lời.” Thẩm Ly than thở.
Nhược Hi nói: “Đúng rồi, tiểu Mạnh trong khoa bạn, nghe nói đang theo đuổi một người đàn ông trong phòng chăm sóc đặc biệt, bạn biết không?”
“Không thể nào, mình tại sao lại không nghe thấy tiếng gió?” Thẩm Ly cau mày, suy nghĩ kĩ một chút, hình như không có chuyện này.
“Cho nên nói, bạn bây giờ lỗ tai mất Linh rồi, mau ăn cơm xong về học hỏi thêm.” Nhược Hi thừa dịp Thẩm Ly khổ cực suy nghĩ đứng lên, cố ý từ sau lưng cô đi qua, dùng âm thanh không lớn không nhỏ ngạc nhiên nói: “Bác sĩ Lê, anh cũng ăn cơm ở đây?”
Lê Tử Trạm và Thẩm Ly đồng thời ngẩng đầu, Thẩm Ly vừa hồi tưởng lại những lời mình vừa nói, lập tức ném cho Nhược Hi một ánh mắt oán giận.
Nhược Hi cười trộm, nhún nhún vai, phát hiện đột nhiên tâm tình thật tốt.
Từ ngày Mục Ca lặng lẽ đi tới giờ, lần đầu cảm thấy nhẹ nhàng như vậy.
Đi ra khỏi phòng ăn, mới giật mình trông thấy hai hàng Liễu bên bệnh viện cành lá xum xuê, ánh nắng vàng nhàn nhạt, chiếu lên màu xanh của lá, tạo cảm giác thư thái cho người đi trên đường.
Cơn gió ấm áp giống như tay người yêu, nhẹ nhàng chạm vào lông mi cô, kích động cảm giác vui vẻ bướng bỉnh đã ngủ đông mấy tháng của cô. Không muốn bỏ qua cảnh đẹp, Nhược Hi mỉm cười vui vẻ hít thở không khí ấm áp, bước chân cũng nhanh nhẹn hơn, hoàn toàn vứt bỏ những lo lắng mấy ngày qua.
Rối rắm trong tình yêu chỉ là một đoạn nhạc đệm ngắn ngủi trong cuộc đời, dù chọn con đường nào, cũng không nên quên dừng bước thưởng thức cảnh đẹp xung quanh, có lẽ bọn họ không thể so sánh được với tình yêu rung động tâm can, nhưng lại cảm nhận được sự bi thương và đau dớn.
Tình cảm quý trọng như vậy, so với tình yêu càng không thể nắm bắt được.
Ngồi ở trong phòng trực, Nhược Hi ngáp một cái, mặc dù động tác không quá lớn nhưng cũng không khó để nhìn thấy cô đang rất buồn ngủ.
Gần đây ngủ không ngon, thật vất vả nằm dài trên giường cũng là lăn qua lộn lại, vừa đến hè, cô đã bị nhiều nguyên nhân hành hạ đến mất ngủ, hôm trước là mặt trời, hôm qua thì dậy sớm vì tiếng kêu của người bán hàng, hôm nay là trực ban… luôn không được an tĩnh.
“Bác sĩ Lâm, nếu không cô cứ ngủ trước một lát vậy?” Y tá cùng phòng thân thiết, kéo rèm che, chống đỡ ánh sáng chiếu vào.
“Ừm, tôi ngủ trước, không có việc gì đừng gọi tôi.” Nhược Hi nằm trên bàn, tắt đèn bàn, sau đó ngáp một cái, chuẩn bị tư thế đi gặp Chu công.
Cửa kêu kẹt một tiếng, hình như là y tá đi ra ngoài, cũng tiện tay đóng cửa lại.
Mơ mơ màng màng, cảm giác có người ngồi ở bên cạnh, ảo giác, lại lật người tiếp tục ngủ, kết quả có người thấp giọng cười ha hả, âm thanh này chui vào đánh thức giấc ngủ của Nhược Hi, có chút kì lạ, cô miễn cưỡng mở mắt ra chống người nhìn sang, Mục Ca đang ngồi bên cạnh nhìn cô ngủ.
“Em thật sự có thể ngủ, anh ngồi nhìn em đã lâu cũng không phản ứng, sớm biết thì lúc đi vào anh đã gọi em rồi, ngồi đến cái mông cũng muốn tê.” Anh đặt cằm lên bàn dáng vẻ tươi cười mập mờ.
“Thì sao, hôm nay đại thiếu gia không tự ái?” Nhược Hi mang thù, còn nhớ hôm đó anh cố giả bộ đáng thương. Hôm đó cô trăm phương nghìn kế tìm cách rời khỏi hội trường trước, phát hiện ra người nào đó đang nằm ở trong phòng bệnh gặm cánh gà nướng, vì vậy liền tức giận tại chỗ, sau đó anh rót nước trái cây cười ha ha nói: “Ăn đi, VC đối với thân thể rất ữu ích.”
Nghĩ là anh bỏ đi vì tức, kết quả hôm nay đã mặt dày mò tới, Nhược Hi dứt khoát nói rõ mình không quên chuyện hôm đó.
Mục Ca ở bên cạnh cô mỉm cười: “Anh nằm trên giường một ngày có chút buồn bực, hay em theo anh đi dạo?”
“Không theo, nếu như khỏe đến mức có thể đi dạo xung quanh giải sầu, mời đăng kí trả phòng bệnh, tin tưởng có rất nhiều người cần.” Nhược Hi lạnh lùng quay đầu lại dùng ánh mắt xem thường liếc anh một cái.
“Mẹ anh đi nhìn chú Lâm rồi, bây giờ còn chưa trở lại, vốn là có thể đẩy anh xuống nhìn một chú, giờ cũng không nhìn được rồi. Nghe nói bây giờ trong sân rất nhiều hoa nở, thật sự muốn xem một chút. Em biết, ở Mĩ không có cơ hội nhìn.” Mục Ca cúi đầu than thở, “Lúc anh ở Mĩ muốn nhìn cây hoa hòe, nhưng tìm mãi chẳn có, trước đây em trả lại cho anh cây hoa hòe….”
Nhược Hi nhìn lướt qua Mục Ca sau đó từ từ nằm xuống, “Thật xin lỗi, em muốn ngủ, muốn đi cứ tự nhiên.”
“Còn có chợ đêm….”