Chương 53
Đúng rồi, chợ đêm đó còn không? Lần trước nghe mẹ anh nói hình như dời đi rồi…”
“Còn nữa em có một lần mua cho anh bánh ngọt, vừa ngon lại mềm, cái đó bán ở đâu…”
“Em ngủ như vậy không mỏi sau? Muốn anh lấy cho em cái đệm…”
“Không cần quay sang trái ngủ, quay sang phải ngủ, nếu không tim sẽ không tốt…”
Nhược Hi từng nghĩ qua lúc Mục Ca trở về là dáng vẻ thế nào, nhưng là không ngờ một lần đi Tây phương cực nhạc thế giới về lại biến thành bộ dạng Đường Tăng đi xin chân kinh, mắt thấy anh nói liên tục không dứt, Nhược Hi uất ức ngẩng đầu, “Câm miệng!”
“Không được.” Mục Ca cố ý nói, “Ngậm miệng, sẽ không cho anh có cơ hội nói nữa.”
“Vậy thì mời anh vĩnh viễn im miệng.” Nhược Hi hung dữ nói.
“Không được, vĩnh viễn im miệng thì thua thiệt quá, nếu em không chịu nổi anh thì sao? Hay chúng ta thương lượng chút đi?” Mục Ca gần đây thay đổi nhanh như gió.
“Thương lượng cái gì?” Nhược Hi không hiểu.
“Đàn ông tốt như anh, em xác định không nghĩ đến việc ra tay trước để chiếm ưu thế sao? Bỏ qua cơ hội có chút tiếc nhé.” Nét mặt Mục Ca cho thấy anh không hiểu phương pháp giả bộ đáng yêu, nhưng lúc này lại vô cùng kiên trì.
“Không nghĩ, hơn nữa cũng không cần thiết phải nghĩ.” Nhược Hi làm bộ như không chú ý tới vẻ mặt anh, tỉnh táo trả lời.
“Vậy có thể đi theo anh xuống dưới một chút không?” Anh lại chuyển hướng, mặt lộ vẻ đáng thương.
“Có thể… Không, không thể.” Nhược Hi suýt chút nữa bị anh dụ dỗ, vội thu lại.
“À.” Một chữ nói xong, Mục Ca cũng không ngẩng đầu.
“Thật ra thì anh cũng biết rõ, có một số thứ khi thay đổi, sẽ không có cách nào trở lại như trước, nhưng không ngờ ngay cả dư âm cũng không còn.” Một lúc lâu sau anh mới lặng lẽ nói.
“Tất nhiên, cho nên có rất ít thứ có thể quay lại ngày trước.” Nhược Hi bình tĩnh nói, đồng thời lại nhìn thấy ánh sáng lóe lên trong mắt anh.
“Cho nên, bắt đầu từ hôm nay chúng ta phải bắt đầu vào tiến tới thời đại mới.” Anh cười nói.
“Tiến vào thời đại mới? Có ý gì?” Nhược Hi cảm thấy mình giống như kẻ ngốc, không hiểu anh nói gì.
“Việc đã qua cũng qua rồi, vậy chúng ta không cần suy nghĩ nữa, không bằng bắt đầu từ bây giờ, chúng ta lại phát triển một lần nữa, cùng nhau tiến vào thời đại mới.”
“Muốn lấy em làm chuột trắng để thí nghiệm?” Nhược Hi giễu cợt.
“Không, trước kia là anh sai rồi, tình yêu yếu ớt như vậy không thể thí nghiệm. Cho nên hôm nay, anh tới nói với em, anh, Mục Ca, quyết định lại một lần nữa theo đuổi em. Những gì trải qua trước kia không tính, bắt đầu từ hôm nay, chính thức bắt đầu theo đuổi.” Mục Ca kiên định nhìn Nhược Hi.
Nhược Hi đưa tay sờ sờ trán anh, “Không sốt, chẳng lẽ lại muốn giở trò trêu chọc em?”
“Vậy mà cũng bị em đoán được.” Mục Ca than thở, nụ cười rạng rỡ, đối với việc cô hoài nghi không có ý kiến.
“Mục Ca, anh thật ra không thể trưởng thành?” Nhược Hi xoa trán, thở dài hỏi.
“Thật ra thì mỗi một câu của anh đều nghiêm túc, chẳng qua là em không tin mà thôi.” Anh vẫn giữ vẻ mặt ranh mãnh, nụ cười vẫn giắt bên môi.
Không biết có phải ảo giác không, Nhược Hi thế lại suýt chút nữa muốn tin tưởng lời anh nói, tuy lời nói anh hài hước nhưng mang theo sự nghiêm túc, dù chỉ một chút xíu thôi cũng bị cô phát hiện.
Cho đến khi anh thở dài, con mắt lóe sáng: “Anh đã nói thành khẩn như vậy rồi, em còn không đi cùng anh ngắm hoa hòe sao?”
“Anh!” Cảm giác bị dụ khiến Nhược Hi trợn mắt nhìn.
Hóa ra anh rầm rầm rào rào nói một đống lớn chuyện cuối cùng mục đích là muốn đi xem hoa hòe?
“Mục Ca, anh chết đi!”
Hoa hòe chỉ nở vào tháng năm, tùy theo nhiệt độ năm đó mà có thể kéo dài tới tháng sáu.
Nhược Hi còn nhớ khi bé lúc giao mùa, ngọn núi của công viên ở gần nhà luôn có những cây hoa hòe, nhìn từ phía xa, trùng trùng điệp điệp, gió nhẹ thổi qua mang theo mùi thơm mát truyền đi thật xa.
Mỗi lần tới đó, người già trẻ con buổi tối thường đi tản bộ vui đùa dưới tán cây hòe.
Nhưng mà hôm nay mùi thơm là từ trong sân bệnh viên, khu nội trú trồng rất nhiều cây hòe, Mục Ca có thể nghửi thấy mùi thơm bởi vì thật sự quá gần.
Đêm khuya yên tĩnh, dưới những tán cây hòe chỉ có hai người bọn họ.
Nhược Hi đẩy xe lăn cho Mục Ca, lấy mấy cánh hoa đặt vào lòng bàn tay anh, sau đó vỗ vỗ tay: “Lần này hài lòng chưa?”
“Hài lòng, hài lòng, nếu có thể làm sủi cảo cho anh thì càng hài lòng.” Mục Ca đột nhiên cười, giống như hoa Quỳnh nở rộ lúc nửa đêm, tất cả hưng phấn nháy mắt trào ra.
“Đừng có nằm mơ, cái này cũng đủ rồi.” Nhược Hi lạnh lùng trả lời.
“Nằm mơ cũng được, chỉ cần em chịu làm cho anh, thế nào cũng được.” Mục Ca vẫn mỉm cười, nghịch nghịch cánh hoa mềm mại trên tay.
“Em không phải những cô y tá thích anh, đừng tượng tùy tiện nói vài câu em sẽ liều mạng xông về phía trước.” Nhược Hi tiếp tục không nhìn anh.
“Em thực sự không thích anh sao?” Mục Ca quay đầu nhìn vào mắt cô.
“Đương, đương nhiên.” Tiểu tử này hôm nay làm sao, ba phen bốn bận lại nói những lời khiến cô lúng túng, hại cô thời thời khắc khắc đề phòng…
Mặc dù rốt cuộc là đề phòng cái gì, ngay cả bản thân cô cũng không biết.
“Anh cảm thấy em chính là yêu anh.” Mục Ca lấy giọng điệu giống như thầy giáo nói về định luật Newton, thận trọng rõ ràng mà khẳng định, từng chữ từng câu.
Nhược Hi cố gắng buông lỏng mặt, sau đó dùng giọng điệu coi thường nói: “Mục Ca, ngủ lấy lại cảm giác đi, gần đây chắc anh ngủ ít quá, đầu óc cũng bắt đầu xuất hiện ảo giác rồi.”
Mục Ca không nhúc nhích, vẫn dùng ánh mắt thận trọng cẩn thận quan sát Nhược Hi: “Em nói, có đúng hay không?”
“Tất nhiên là không đúng.” Nhược Hi không nghĩ ngợi bác bỏ.
“Chà, em lại bỏ lỡ một cơ hội, tại sao em không tự hỏi trái tim mình một chút?” Ánh mắt Mục Ca hơi ảm đạm, trầm giọng thở dài.
Một giây đó…. Nhược Hi suýt chút nữa muốn đánh một cái vào đầu Mục Ca.
Làm cái gì mà làm? Còn nhỏ không lo học, cứ phải biến mình thành vai nam chính trong kịch Quỳnh Dao. Nhược Hi không kiên nhẫn chu môi, đẩy xe lăn quay lại, “Trái tim của em bây giờ đang nói, giờ phải đi kiểm tra phòng, nếu không sẽ bị trừ tiền thưởng.”
Mục Ca phì cười, hất cánh hoa trong tay lên, động tác rất nhanh, giống như muốn giấu cái gì, mỉm cười, đối diện với ánh mắt lạnh băng của Nhược Hi, trong mắt chứa đầy tâm sự.
“Em quá thông minh, Nhược Hi, em như vậy khiến anh không có cảm giác thành tựu.” Mục Ca nhìn bầu rời, sau đó cười vô tội.
Nhược Hi có vẻ chịu thua bộ mặt đưa đám của anh: “Làm ơn, nếu mà em sống tới tuổi này rồi còn không phân biệt được anh thật hay đùa, em không phải là nên xấu hổ?”
“Anh đã nói đến như thế rồi, em thật sự không động lòng sao?” Mục Ca có chút không tin.
“Anh nói chuyện luôn đùa giỡn, em động lòng mới lạ, không có việc gì đừng học mấy bộ phim Hàn, không có cô gái nào nghe được những lời đó không ghê tởm, một người đàn ông lại nói mấy lời như vậy, đầu óc bình thường cũng biết anh gạt người.”
“Xong rồi, anh làm thế nào mới theo đuổi được em?” Anh không thể làm gì khác nhìn bộ mặt phớt tỉnh giảng dạy của Nhược Hi, than thở nói.
“Anh muốn theo đuổi em sao?” Nhược Hi cố ý kinh ngạc nói.
“Tất nhiên, không chỉ có muốn theo đuổi, mà còn có hứng thú rất lớn với em.” Mục Ca làm như không có việc gì gật đầu, “Lâm Nhược Hi, anh hi vọng em có thể nghiêm túc suy nghĩ một chút, bảo quản phúc lợi hậu đãi.”
“Bao ăn, bao ở, chăm sóc sinh lão bệnh tử?” Nhược Hi cười lạnh, “Dù như vậy, em, không muốn.”