Chương 59
Mục Ca đột nhiên đứng lên dùng sức ôm chặt lấy cô, vội vàng không kịp chuẩn bị, lại dùng toàn lực như vậy, ngay tiếp theo hai tay Nhược Hi bị buông thõng dưới thân. Anh nâng mặt cô lên dùng sức hôn, giống như đang tuyên cáo tâm ý của bản thân mình, hai cánh tay anh ôm cô thật chặt, siết chặt bả vai cô, muốn mượn hành động này để chứng minh, chứng minh anh đã hiểu lòng cô.
Hô hấp của Nhược Hi hoàn toàn bị anh đoạt lấy, chỉ có thể ngây ngốc nhìn chân mày đang nhíu chặt của anh, sự rung động chân thật được che giấu dưới lông mi.
Rốt cuộc anh buông cô ra, hai mắt nhìn cô, trong mắt anh đều là gương mặt sợ hãi hoang mang của cô, và đôi môi tái nhợt. Anh lộ vẻ sầu thảm cười một tiếng, “Nhược Hi, anh yêu em, cho nên anh sẽ không để em một lần nữa rút lui.”
Có một giọt nước mắt nóng hổi rơi trên gò má cô, chậm rãi rơi xuống, khiến trái tim cô sợ run.
Anh chật vật quay đầu ra chỗ khác không muốn cô nhìn thấy nước mắt của mình, vẫn tiếp tục nói: “nếu như một trong hai chúng ta phải thay đổi mới có thể ở chung một chỗ, như vậy, để anh thay đổi, tóm lại anh sẽ không buông tha em.”
Lại một giọt nước mắt nữa rơi xuống, ướt nhẹp gương mặt của Nhược Hi, là nước mắt nhiều năm của cô.
Anh cúi đầu hôn lên nước mắt cô, đôi môi mềm mại ấp áp, mỗi một lần hôn xuống giống như xóa tan cái lạnh trong tâm cô. Anh lẩm bẩm nói: “Anh sẽ ở phía sau em cho em bờ vai vững chắc chống đỡ cho em, chỉ cần em cần, anh sẽ lập tức xuất hiện trước mặt em, vĩnh viễn không rời.”
Cô đã không còn nhìn rõ vẻ mặt anh, sương mù ngăn cản tầm mắt. Cô chần chừ đưa cánh tay lên, ôm lấy anh, cảm nhận tất cả không phải là mộng mà là chân thật, lúc sau mới dám dùng sức ôm lấy ấm áp thuộc về mình, hưởng thụ cảm giác ấm áp.
“Không cho em có suy nghĩ khác, toàn bộ mọi chuyện giao cho anh. Anh sẽ chứng minh cho em xem, tuổi tác không thành vấn đề, cuối cùng chúng ta nhất định sẽ ở chung một chỗ.” Anh nhỏ giọng hứa hẹn bên tai cô.
Trong đầu cô hoàn toàn trống rỗng, chỉ có thể theo bản năng nắm chặt bờ vai anh, anh kiên định đứng trước mặt cô, tham lam hấp thu toàn bộ hơi thở của cô, cô khẽ run khiến ý nghĩ muốn bảo vệ cô càng thêm kiên định.
“Ầm!” Hình như có tiếng đồ vật bị đổ, làm chấn động sàn nhà, cũng làm chấn động hai người đang ôm nhau thật chặt.
Nhược Hi như người trong mộng vừa tỉnh, dùng sức đẩy Mục Ca, sau đó vội vàng chạy ra cửa.
Ngoài cửa, Lâm Húc Thịnh đang bị ngã xuống đất.
Nhược Hi gần như là phản xạ có điều kiện nhào qua, muốn kéo ba dậy, lúc này Mục Ca cũng tới, lại phát hiện thiếu sự giúp đỡ của anh, cô cũng có thể làm được thuận lợi.
Có lẽ, tám năm qua, cô vẫn như thế, độc lập một mình gánh vác gia đình, anh từ từ đặt cây gậy xuống, không thể làm gì khác hơn là đi vào nhà vệ sinh cầm khăn lông mang vào phòng, lúc này Nhược Hi đã đỡ ba lên giường, kiểm tra huyết áp, kiểm tra vết thương, động tác làm một mạch thuần thục, mà anh thì ngồi bên giường, giúp chú Lâm lau mồ hôi đang chảy trên trán.
Sắc mặt Nhược Hi nặng nề, kiểm tra mọi thứ bình thường mới thở dài một hơi, nắm chặt tay ba, gạt nhẹ mái tóc trước tránh ba, nhẹ giọng hỏi: “Ba, huyết áp của ba bình thường, ba có cảm thấy tim khó chịu không?”
“Ba không sao, mới vừa rồi muốn đi vệ sinh, vừa đi lại cảm thấy chân như nhũn ra, mới bị ngã.” Lâm Húc Thịnh miễn cưỡng cười cười, nhìn Mục Ca nói: “Mục Ca à, con xem, chú Lâm bây giờ giống như người tàn phế, ngay cả tới nhà vệ sinh cũng bị ngã.”
“Chú Lâm, chú đừng nói vậy, về sau cẩn thận một chút là được.” Mục Ca ân cần cười, cầm tay Lâm Húc Thịnh.
Ánh mắt Lâm Húc Thịnh nhìn Mục Ca rồi nhìn con gái, sau đó dừng thật lâu trên mặt hai người, giống như suy nghĩ làm thế nào để mở miệng, nhưng rồi lại buông tha, cười nói: “Nhược Hi, con đưa Mục Ca về đi, chân nó bị thương sợ không có lái xe tới.”
“Không cần, cháu tự về, để Nhược Hi… chị ở lại chỗ này chăm sóc chú thôi.” Mục Ca vội vàng đứng lên chuẩn bị rời đi, Lâm Húc Thịnh lắc đầu một cái, nói Nhược Hi, “Con tiễn cậu ấy, đi về.”
Trong lòng vốn căng thẳng vì lo cho ba, giờ thấy ba bình thường đáy lòng cũng nhẹ đi một chút, quay đầu nhìn Mục Ca, lại nhìn ba, nhìn thấy ba cười nhẹ nhàng, trong lòng nghĩ thầm có chút may mắn.
Có lẽ, ba không phải vì nhìn thấy mình và Mục Ca hôn nhau mà ngã, thật tốt.
“Ba, vậy con sẽ trở về thật nhanh, con để điện thoại ở cạnh ba có chuyện gì lập tức gọi cho con.” Nhược Hi vỗ nhẹ tay ba dặn dò.
“Con xem đi càng lúc con bé càng giống như bà quản gia, chuyện gì cũng để tâm, coi chú như là đứa nhỏ.” Những lời này là nói với Mục Ca, Lâm Húc Thịnh ý vị sâu xa thở dài nói.
Mục Ca sửng sốt một chút như có điều suy nghĩ, rồi gật đầu một cái.
Lúc Mục Ca và Nhược Hi rời đi, Lâm Húc Thịnh vẫn cố chống người lên vẫy vẫy tay với hai người, chờ lúc cửa chính khóa lại cạch một tiếng, thì đôi tay đột nhiên mất sức lực ngã xuống giường, nặng nề thở dài hai cái, cười khổ.
“Không ngờ, thật không nghĩ tới….”
Lúc lái xe Nhược Hi đối mặt với Mục Ca Nhược Hi cố ra vẻ bình tĩnh. Tình cảm hai người đột nhiên lại mãnh liệt như vậy, khiến cho cô có cảm giác như trong mộng, ngược lại biểu hiện của Mục Ca lại bình thản ung dung, giống như mọi chuyện đều là đương nhiên.
“Anh!”
“Em!”
Cả hai người đồng thời mở miệng, Nhược Hi nhìn thẳng vào ánh mắt Mục Ca: “Anh nói trước đi!”
“Những lời anh vừa nói đều là thật, không phải là nhất thời xúc động mới nói ra.” Mục Ca trịnh trọng đặt tay lên tay Nhược Hi, nhiệt độ nóng bỏng khiến đầu óc Nhược Hi choáng váng.
“Ừm.” Mắt thấy Nhược Hi không phản ứng gì với lời nói của mình, Mục Ca mới ngượng ngùng tìm cái cớ, “Nếu em không đồng ý, anh cũng chỉ có thể mặt dạn mày dày tiếp tục dây dưa, dây dưa cho tới khi em đồng ý mới thôi. Nhưng mà anh sợ bám em quá em lại nghĩ anh còn nhỏ, không thể gánh vác trách nhiệm với em.”
Cô vẫn không trả lời.
Mục Ca mỉm cười che dấu sự bối rối của mình nói: “Cho anh câu trả lời được không, em mà không phản ứng nữa anh thật sự cảm thấy rất xấu hổ.”
Anh trẻ con làm nũng khiến cô buồn cười, nỗi lo lắng cho ba vừa nãy cũng được xua tan đi một chút, cô bĩu môi: “Da mặt anh dày đến mức có thể dùng chống đạn, còn biết xấu hổ? Em sớm nói Bộ Quốc Phòng nên mời anh đi tới để nghiên cứu, dùng chất liệu nào đó tương đương với da mặt của anh để làm vỏ ngoài xe tăng, chiến tranh quân sự trong tương lai, quân ta sẽ bách chiến bách thắng.”
Mục Ca bị cô đả kích, lại cười nói: “Sợ? Biết sợ mau đồng ý làm bạn gái anh.”
Nhược Hi liếc anh một cái, “Làm ơn, lừa gạt phụ nữ cũng phải có điều kiện tốt mới được, đầu năm nay tin đàn ông chi bằng tin đầu gối mình còn hơn.”
Anh nghe lời cô nói lại mỉm cười: “Tất nhiên những lời này là sai, đầu gối không thể bằng đàn ông, bởi vì nó không thể hôn môi với em.”
Nhược Hi suýt chút nữa sặc nước miếng nói: “Anh đúng là, sao trong đầu toàn tư tưởng đen tối?”
Mục Ca lại chu miệng, “Cũng phải xem là xấu xa với ai, đối với người con gái mình yêu thì đó là chuyện đương nhiên.” Anh quay mặt lại cười xấu xa, thừa dịp qua khúc cua, dán sát vào mặt cô.