Chương 70
“Cùng anh đi ăn cơm, hôm nay mẹ anh biến mất cả một ngày, anh cho tới tận giờ vẫn chưa ăn cơm, thật đáng thương.” Mục Ca làm vẻ mặt vô tội dụ dỗ cô.
“Nhìn anh to khỏe như vậy, còn có thể đói chết sao?” Nhược Hi mỉm cười đánh anh, bĩu môi khinh thường.
“Em đúng là người không có lương tâm, bụng anh đói, em không đau lòng sao?” Mục Ca mỉm cười bắt được tay cô, đặt vào ngực, sau đó dùng sức ôm chặt, cằm chống đỡ trên đỉnh đầu cô, ngón tay hơi dùng sức.
Nhược Hi vẫn không lên tiếng, lặng lặng núp trong ngực anh, cười híp mắt, ngón tay bị anh siết phát đau.
“Anh không có lời nào muốn nói với em sao?” Qua một lúc lâu, Nhược Hi mới nhẹ nhàng hỏi.
Mục Ca buông cô ra, tỉ mỉ quan sát, sắc mặt có chút trầm, “Sao đột nhiên lại hỏi thế, em đang nghĩ cái gì?”
Nhìn anh khẩn trương lo lắng, giống như sợ cô biết điều gì đó, rồi lập tức biến mất đi, bả vai bị anh siết đau, cô chỉ có thể giữ vững nụ cười nói: “Em muốn hỏi anh, muốn ăn mì cay hay thịt dê nướng?”
Trong nháy mắt, thần kinh Mục Ca vốn đang căng thẳng nhất thời buông lỏng, chỉ vào mũi cô, “Cái này cho em chọn.”
“Thành thật khai báo, có phải sau lưng em làm chuyện xấu, nên mới chột dạ như vậy?” Giọng nói của cô mềm nhũn, thay vì nói trách cứ, không bằng nói đang trêu chọc anh, Mục Ca cũng phối hợp làm tư thế xin tha thứ, “Đúng đúng đúng, anh làm chuyện xấu, cả ngày hôm nay anh chỉ nhớ tới cô gái nào đó, anh nhận tội, anh xin đền tội.”
Cô nói: “Em biết ngay anh chẳng làm được chuyện gì tốt, nói đi, anh chuẩn bị tự sát, chặt tay chặt chân, hay là muốn em xuống tay để anh toàn thây?”
“Sớm biết cô gái đó ác như vậy, anh đã không nhớ cô ấy rồi.” Anh thở dài ảo não, không ngoài ý muốn bị đạp một cái vào chân, trên chiếc quần âu còn lưu lại dấu giày.
Lâm Nhược Hi cười rạng rỡ, “Nhìn xem anh mồm miệng lưu loát như vậy, liệu có thể hoàn thành tốt công việc.”
Mục Ca còn chưa hiểu, Nhược Hi đã nhón chân hôn anh, cứ như vậy bị anh ngậm chặt, trằn trọc lưu luyến.”
Anh nói giữa hai làn môi, “Em sao vậy? Hôm nay em là lạ.”
Cô nhìn lên trời, nước mắt còn vương trong hốc mắt, cố gắng cười, “Nhìn thấy tiểu suất ca sắc tâm nổi lên, đơn giản thế mà cũng phải hỏi?”
“Vậy tiểu suất ca có thể nói không cần sao?” Anh làm ra dáng vẻ xấu hổ ngượng ngùng.
Hai người bật cười rồi sau đó nhìn thẳng vào mắt nhau, trầm mặc.
“Còn muốn đi ăn cơm sao?” Anh cẩn thận hỏi.
“Tất nhiên rồi.” Nhược Hi giật mình nở nụ cười, “Đi, chúng ta cùng đi ăn mì cay.”
Còn nhớ rõ hồi trung học từng đọc qua câu truyện “The gift of magi” một đôi vợ chồng nghèo khổ, vì muốn mua tặng cho vợ, chồng mình một món quà mà bán đi vật quý giá nhất của mình, nhưng khi quà tặng được mang về, mới phát hiện vật mà vợ chồng mình yêu thích đã biến mất. Cô giáo trẻ tuổi mới tốt nghiệp lúc giảng dạy ọi người còn nước mắt lưng tròng, cho tới hôm nay, trong đầu Nhược Hi vẫn rõ dây đồi mồi cùng bài văn đó, mỗi một đoạn, mỗi một câu, đều có thể nhớ rõ.
Cô hi sinh nguyên tắc của mình vì anh, mặc kệ người khác nói mình ích kỉ. Anh vì cô hi sinh tiền đồ, mặc cho ba anh nói anh ngu ngốc. Hai người bọn họ mặc dù chưa phải là vợ chồng, nhưng đã hi sinh những gì mình trân trọng cho tình yêu, hơn nữa tuyệt không hối hận.
Mục Ca che giấu rất tốt, cô cũng không kém, hai người cùng nhau ăn mì cay, vẫn không quên trêu chọc.
Anh nói cô giống như là tám trăm năm chưa được ăn cơm, cô lại nói anh hôm nay giống như là con rùa vàng lưu lạc biến thành rong biển, anh tới em đi không một câu nhắc tới chuyện không nên nói, không một câu nói “không yêu”.
Làm người thông minh rất dễ, nhưng làm người hồ đồ thông minh lại không dễ dàng.
Nói như vậy, hai người bọn họ, đem tất cả những gì mình trân trọng trao cho người mình yêu…
Mục Ca nói mấy hôm nữa sẽ phải thay đổi công việc, Nhược Hi biết. Nghe nói công việc khá vất vả, hai người mấy ngày liên tiếp không được gặp nhau. Mãi đến lúc cả hai có thời gian, vừa gặp anh đã làm nũng nói muốn cô nấu ăn ình.
Đáng tiếc là lúc hai người mua đồ ăn về nhà thì công ty lại gọi, Mục Ca đang xắn tay áo chuẩn bị thi triển quyền cước nấu ăn lại phải rời đi, chỉ còn lưu lại Nhược Hi sững sờ một mình đứng trong phòng bếp.
Sau đó, cô lấy thịt cùng đồ ăn, cắm cơm, buộc lại tóc, cầm dao thái cẩn thận. Từng chút, từng chút một chăm chú.
Nhược Hi lớn như vậy chưa lần nào nghiêm túc làm một bữa cơm trước kia có nhiều chuyện, sau đó lại thuê y tá chăm sóc ba, bản thân thì ăn ở căng tin. Lười biếng như vậy, giờ đã qua vài năm, khả năng nấu nướng không hề có chút cải thiện, bỏ gần tiếng đồng hồ làm bữa cơm là chuyện mà cô không thể tưởng tượng được, nhưng hôm nay, Mục Ca bất đắc dĩ gọi điện về nói không về ăn cơm được, lại tỏ vẻ thèm thuồng muốn ăn cơm cô nấu, mặc dù đồ ăn đã làm tốt, sắp vào hộp cơm, nhưng cô vẫn cường điệu tự nhủ nói đây sẽ là lần cuối cùng sau sẽ không làm thế nữa, nhưng lúc đặt hộp cơm vào trong xe đưa tới cho anh trong lòng lại thấp thỏm.
Bóng tối đã bao phủ, lái xe chậm rãi, ánh đèn hai bên đường tỏa ra ấm áp, có lẽ dưới mỗi ngọn đèn đều có một câu chuyện tình yêu, cũng giống như hai người bọn họ. Nhược Hi mở radio, nghe lời người hướng dẫn chương trình nói chuyện, không chú ý nên phải mất hồi lâu mới tới được công ty Mục Ca.
Quả thật có chút chênh lệch. Qua ánh đèn mờ mờ Nhược Hi không nghĩ ngợi cầm hộp cơm đi lên, mới phát hiện mình có chút ngốc nghếch, tùy tiện gõ cửa có lẽ không ổn, do dự một chút vội cầm điện thoại bấm số Mục Ca, cẩn thận chờ đợi, quả nhiên trong phòng truyền tới âm thanh, “Sao rồi, nhanh như vậy đã nhớ anh?”
Nhược Hi mở miệng, chân lui về sau mấy bước, đứng trong khúc quanh ở cầu thang nói: “Đúng vậy, em chính là đặc biệt gọi điện kiểm tra.”
“Kiểm tra dùng điện thoại là không được, chi bằng đến tận nơi nhìn cho rõ.” Giọng nói của Mục Ca trầm thấp truyền tới, ở trong bóng đêm càng thêm mê người.
“A, như vậy ư, vậy cũng được, anh chờ em.” Nhược Hi nhẹ nhàng nói, chậm bước tới cánh cửa, gõ vài cái, phía sau cửa không tiếng động, cô lại gõ một lần nữa, cửa chính đột ngột mở ra, bị ngăn bởi ánh đèn sau khi nhìn rõ cô anh lập tức lộ ra vẻ ngạc nhiên, “Em….”
“Em tới kiểm tra, mau tới góc tường ôm đầu, em sẽ đi kiểm tra.” Nhược Hi đĩnh đạc mở cửa, mới phát hiện phía sau cửa, bốn đôi mắt đồng loạt nhìn sang, trong phòng bỗng yên lặng một cách đáng sợ, đến nỗi cây kim rớt xuống cũng có thể nghe thấy.
“Anh… anh làm thêm giờ à?” Nhược Hi thật sự muốn đào ngay cái hố đem mình chôn sống cho xong. Đồng chí Mục Ca có ý tốt vỗ vỗ lưng cô, nói với mọi người: “Đây là bạn gái tôi, tới kiểm tra.”
Mấy người còn lại mỉm cười, vùi đầu làm việc của mình. Mục Ca kéo Nhược Hi đi ra, rón rén xuống lầu dưới, Nhược Hi quay đầu trách anh, “Tại sao anh không nói cả nhóm tăng ca? Hại em mất mặt như vậy.”
“Chẳng lẽ em nghỉ chỉ mình anh tăng ca?” Mục Ca cười cười nhận hộp cơm trong tay cô, “Đây là gì?”
Nhược Hi bị lời nói của anh làm cho sửng sốt, không trả lời câu hỏi của anh.
Cô nghĩ ít nhất Mục Ca cũng có phòng làm việc riêng, nên không ngờ sẽ gặp phải tình huống khó xử như vậy, đột nhiên mới ý thức được tình hình của anh bây giờ so với tưởng tưởng của cô hoàn toàn khác, hốc mũi có chút chua.
“Chà, là thịt băm, không tệ, anh nếm thử.” Mục Ca ý bảo cô mở cửa xe, ngồi lên, hài lòng cắn một miếng, sau đó Nhược Hi cũng ngồi theo, “Rất khó ăn?”
“Ai nói, mọi người đều bảo đói bụng ăn cái gì cũng ngon, dù em có bỏ thạch tín anh ăn vẫn thấy ngọt ngào.” Mục Ca cười cười tiếp tục ăn cơm.
Nhược Hi dở khóc dở cười, “Thật đúng là miệng chó không mọc được ngà voi.”
“Mồm chó ói răng ngà, chúng ta nuôi chó thì tốt lắm, giá trị sản lượng cao, tỉ lệ hồi vốn nhanh, là một vốn bốn lời.” Mục Ca vừa cười cười, đôi mắt híp lại thành một đường thẳng.