Khi Trâu Già Gặp Cỏ Non

Chương 77
“Nói đi, biết đâu anh làm được thì sao?” Mục Ca vẫn dụ dỗ cô, Nhược Hi thật sự bị anh quấn lấy hết cách mỉm cười nói: “Vậy nếu anh trở lại thì em sẽ cho anh danh phận, tránh anh luôn nói mình là tiểu nam nhân bị em nuôi dưỡng bên ngoài.”
“Được! Em nói những lời này anh yên tâm, chờ xem.” Mục Ca đối với lời hứa hẹn của cô rất hài lòng, liên tiếp nói mấy lần yên tâm, trong lòng cô cũng hơi hoang mang vội hỏi một câu: “Mục Ca, anh thật sự trở lại à?”
“Không có, ai nói. Sao có thể nói trở về là về? Trên tay anh còn một đống công việc.” Trong loa giọng nói của anh đột nhiên nghiêm túc, hình như có người đang hỏi anh công việc, anh ừ ừ hai tiếng đối phó, mới nói với Nhược Hi, “Được rồi, không nói nữa, đợi buổi tối sẽ gọi lại cho em.”
Nói xong ngắt điện thoại, Nhược Hi nhìn điện thoại cười cười, ra ngoài nửa giờ cô mau trở lại, tránh y tá không tìm được mình.
Ca đêm cực kì bận rộn, đến gần sáng bên giải phẫu còn đưa tới một bệnh nhân bị bệnh khác nặng, khu nội trú thu xếp ổn thỏa thì đã sáng, Nhược Hi cởi áo khoác trắng thay quần áo bình thường, kéo hai chân mệt mỏi chuẩn bị về nhà ngủ bù, chợt y tá gọi cô, “Bác sĩ Lâm, có điện thoại bên phòng cấp cứu tìm cô gấp.”
Lâm Nhược Hi vội chạy tới nghe, bên kia là y tá phòng cấp cứu, “Bác sĩ Lâm, ba cô đang cấp cứu bên này, cô mau a đây.”
Nhược Hi ném điện thoại, không kịp thay quần áo, chạy tới phòng cấp cứu, lúc đó Lâm Húc Thịnh vẫn chưa tỉnh, gương mặt tái nhợt, hơi thở yếu ớt, làm cho người ta không khỏi sợ nếu không cẩn thận có thể sẽ rời đi. Bác sĩ chủ trị nói: “Mới vừa rồi y tá nhà cô gọi 120, nói buổi sáng vẫn đi tản bộ bình thường, lúc bà ấy đi xếp hàng mua đồ, ba cô bị ngã, nghe nói là lăn từ cầu thang công viên, đã kiểm tra huyết áp, nhịp tim, một lúc nữa đi chụp X quang kiểm tra nội tạng. Y tá nói là ba của cô, nên chúng tôi vội gọi cho cô.”
Nhược Hi vội vàng nói cảm ơn, mắt thấy y tá đưa ba đi tới khoa phóng xạ, lại không thể giúp. Đây là thói quen nghề nghiệp, cho dù là thân phận bác sĩ, cũng không thể nhúng tay, cô chỉ có thể nhìn bệnh án của ba, sau đó tới thanh toán viện phí.
Sau khi trở về thấy ba còn chưa tỉnh, chụp chiếu xong thật may kết quả bình thường, cánh tay và chân không bị gãy, trừ bị thương bên ngoài xương sụn, tất cả đều bình thường.
Lâm Húc Thịnh không nhúc nhích nằm yên trên giường bệnh, gò má trắng bệch, mạch máu ở trên cánh tay nhô ra, trên tay là ống truyền.
Bác sĩ ở bên cạnh cau màu: “Bệnh nhân không nên ở một mình, dù thuê y tá nhưng trong nhà vẫn nên có người thân, nếu không thể chăm sóc thì nên đưa ông tới viện dưỡng lão, công việc của chúng ta như vậy làm sao có thể ngày ngày chăm sóc bệnh nhân?” Thấy Nhược Hi cúi đầu không lên tiếng, liền giao bệnh án cho cô, “Quan sát mấy ngày là có thể xuất viện, nhưng về sau nên chú ý cho tốt.”
Bác sĩ còn chưa đi, Lê Tử Trạm cũng đã bước nhanh tới, lên tiếng chào hỏi, “Nhược Hi, ba em thế nào?”
Cô giống như đứa bé phạm sai lầm, cúi đầu, giọng nói run rẩy, “Ba tôi bị ngã từ cầu thang công viên.”
Lê Tử Trạm thấy cô khổ sợ như vậy im lặng, một lúc lâu sau mới nói: “Em ăn gì chưa?”
Nhược Hi chỉ cảm thấy mệt mỏi, cảm giác mình thật sự thất bải, dù là bạn gái, hay con gái đều thất bại. Cô nắm chặt tay ba, không lên tiếng, Lê Tử Trạm nhìn phản ứng của cô liền đi ra ngoài mua bánh bao và sữa đậu nành đưa tới đầu giường, “Đồ ăn để đây, đợi lát nữa em ăn một chút.”
Nhược Hi vẫn không động, anh đột nhiên kéo tay cô, trực tiếp đặt bánh bao vào tay, “Bất kể có việc gì cũng phải ăn trước, em đói bụng đối với bệnh tình của ba em cũng không giúp được gì!”
Cô chưa bao giờ thấy anh nghiêm nghị như vậy, kinh ngạc nhìn bánh ba, ăn từng miếng từng miếng, ăn không biết ngon. Thật ra thì cô chẳng muốn ăn cái gì, dạ dày trướng lên khó chịu, căn bản không thể nhét thêm cái gì, nhưng câu nói của anh ta khiến cô ép bản thân mình phải ăn, ngậm thật lâu nước mắt lại rơi xuống, rơi vào túi nhựa.
Lê Tử Trạm khắc chế cảm giác kích động trong lòng, quay mặt ra chỗ khác, cúi đầu nhìn Lâm Húc Thịnh, không khí lắng đống, cảm giác nặng nền khiến người khác thấy khó chịu.
“Tôi là một người con gái không có trách nhiệm, nghĩ thuê y tá có thể an tâm đi làm, ai biết là không thể được. Tôi không biết phải làm thế nào, mới có thể vẹn toàn hai bên. Không đi làm chăm sóc ba? Không được. Đi làm? Lại không thể toàn tâm toàn ý chăm sóc, mới vừa rồi bác sĩ chủ trị nói nên đưa ba tới viện dưỡng lão, khi bác sĩ nói xong, trong lòng tôi khó chịu muốn chết. Ba tôi mới năm sáu mươi tuổi, ông còn mấy chục năm muốn sống ở đó, tôi làm sao đành lòng?”
Lê Tử Trạm chỉ trầm mặc nhìn vẻ mặt mờ mịt bất lực của Nhược Hi, cô nói tiếp: “Tôi lựa chọn không cần ai chăm sóc, nhưng ba thì không thể, anh nói, tôi nên làm cái gì bây giờ?”
Đau lòng, lúc này cô thật sự cảm thấy rất đau lòng.
Cho nên chờ lúc nói xong, cô sẽ lại phải kiên cường đối mặt, đối mặt với khó khăn không cách nào giải quyết. Người đối diện còn chưa lên tiếng, cô đã nhỏ giọng nói: “Thật xin lỗi, tôi không nên nói những lời này với anh, cám ơn anh đã qua đây.”
Lê Tử Trạm vẫn không nói gì, cô âm thầm quay đầu nhìn ba.
“Nhược Hi.” Anh gọi tên cô, cô theo tiếng nói của anh quay đầu, nước mắt trong đáy mắt rơi xuống.
Anh kéo tay cô, thật yên tĩnh nhìn cô, nhìn mắt cô nói: “Có một số việc vẫn là vừa đi vừa nhìn, nhất định không được để cho bản thân mình có quá nhiều áp lực, nếu không em sẽ không chịu nổi.”
Nhược Hi cố nén khóc tính gật đầu một cái, đang muốn mở miệng cửa phòng bệnh truyền tới giọng nói: “Nhược Hi, anh đã về.”
Nhược Hi quay lại,n hìn thấy bó hoa hồng trong tay anh, một bó hoa to đang ở trước ngực, trên cánh hoa còn vương giọt sương trong suốt.
Gặp nhau trong tình huống như vậy, b người đều cảm thấy lúng túng, Nhược Hi lặng lẽ rút tay về, Lê Tử Trạm vẻ mặt bình thản, Mục Ca lúc này đứng ngược sáng, không thấy rõ nét mặt của anh.
“Mới vừa rồi tìm em, bọn họ nói chú Lâm nhập viện, anh tới xem một chút.”
“Vâng.” Nước mắt trên mặt Nhược Hi chưa khô, Mục Ca đứng đối diện cũng hiểu rõ cô đã hốt hoảng thế nào.
Lê Tử Trạm an ủi Nhược Hi, “Tôi đi làm trước, em có chuyện gì lúc nào cũng có thể tới tìm tôi.” Rồi sau đó rời khỏi phòng bệnh. Lúc đi qua Mục Ca ánh mắt đầy thâm ý liếc anh một cái, xoay người rời đi.
Mục Ca cầm bó hoa hồng đưa vào tay Nhược Hi, không nói gì, trực tiếp tới giường bệnh. Nhược Hi đứng sau lưng anh, đột nhiên cảm thấy không biết nói gì, Mục Ca vẫn đứng im không nói không rằng, chỉ cầm tay Lâm Húc Thịnh, trầm mặc. Nhược Hi đột nhiên theo bản năng liếc nhìn tủ đầu giường của ba, nhìn bánh bao nóng hổi, lấy tới đặt vào tay anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui