Khi Trâu Già Gặp Cỏ Non

Chương 81
“Tôi là vì em.” Lê Tử Trạm nói thẳng.
Trái tim cô khẽ run lên, lần nữa cúi đầu, không nói ra lời.
Vậy đại khái là có vay có trả. Năm đó Nhược Hi bị Thiều Nhi cướp đi Hải Dật, hôm nay Thiều Nhi lại bị Nhược Hi đoạt đi Lê Tử Trạm, ai có thể đổ lỗi cho chuyện xưa, ai có thể nói người nào đúng người nào sai? Nợ tình cuối cùng cũng hoàn lại, bỏ lỡ cuối cùng sẽ bị mất, thế gian này tất cả mọi thứ đều có an bài, người nào, cũng không thể chạy thoát.
“Lâm Nhược Hi, em có phải lại muốn đem những thứ này quy kết cho trời cao an bài?” Lê Tử Trạm sáng tỏ nhìn cô, cười hỏi.
Nhược Hi hoảng hốt vài giây, giương mắt nhìn anh, “Thế nào?”
“Em nhất định cho rằng trời cao an bài cho em và bạn trai của em. Anh ta ngày hôm qua nói với tôi, anh ta thích em, đã mười hai năm rồi.”
Nhược Hi không phản bác được, cúi đầu nhìn ngón tay mình.
“Mười hai năm, chỉ là nghĩ một chút, tôi không thể sánh bằng. Tôi năm nay mới bắt đầu thích em. Cho nên lúc anh ta nói những lời này, tôi liền cam tâm tình nguyện nhận thua.” Lê Tử Trạm không nhanh không chậm nói một câu.
“Dĩ nhiên, tôi và Thiều Nhi cũng là mười hai năm.” Lê Tử Trạm nói chuyện đầy ý vị sâu xa.
“Năm đó, chuyện em và Hải Dật, thật ra hai chúng ta đều là vật hi sinh, nhưng là, đó lại là một đoạn chuyện xưa khác.” Anh cười nói.
Nhược Hi ăn xong cơm tối về nhà, xa xa nhìn thấy mấy bóng lưng quen thuộc.
Ba ngồi xe lăn, Mục Âm mỉm cười đẩy, Mục Ca khoác cánh tay mẹ, từ từ đi về phía trước, một nhà ba người vui vẻ hòa thuận.
Nhược Hi lúc này mới nhớ, hôm nay là ngày ba tái khám, cô thế mà lại quên.
Cô không lên tiếng gọi, chỉ lặng lẽ đi sau mọi người.
Nhớ tới những lời Mục Ca nói với cô, “Tương lai, bốn người chúng ta ở chung một chỗ, mẹ anh sẽ đẩy chú Lâm đi tản bộ trong hoa viên, còn hai chúng ta thì làm việc của mình.”
Cô mỉm cười một cái, lại không nhịn được thở dài, đôi mắt không tự chủ nóng lên.
Lúc lên cầu thang, Mục Ca cõng Lâm Húc Thịnh, Lâm Húc Thịnh vóc dáng cũng không lùn, Mục Ca cong lên hai chân có chạm đất, Mục Ca không thể làm gì khác hơn là dùng sức cúi người đẩy ông lên, xác định Lâm Húc Thịnh nằm thoải mái ở trên lưng, mới cúi đầu khom người đi lên lầu, Mục Âm theo sau kéo xe lăn.
Nhược Hi cẩn thận theo sáu mọi người, bước chân nhẹ nhàng.
Nghỉ ngơi một chút, dừng một chút.
Nhược Hi ngẩng đầu nhìn vạt áo mọi người trong bóng đêm, có lần nhìn thấy Mục Ca có vẻ mệt suýt chút nữa ngã xuống, cô dường như muốn xông lên, nhưng vẫn nhịn được, chờ mọi người tới của nhà, cô ở dưới lầu năm nghe tiếng mọi người mở cửa.
“Mẹ, con đem chú Lâm vào, đợi lát phải ra ngoài, mẹ không cần khóa cửa.” Giọng Mục Ca vẫn quanh quẩn ở hành lang, truyền tới tai của cô không phải là nhẹ nhàng như trước, mà là mệt mỏi.
“Con muốn đi đâu?” Mục Âm nhỏ giọng hỏi.
“Đã trễ thế này, Nhược Hi còn chưa về, con đi đón cô ấy…” Mục Ca trả lời, lúc này cửa đã mở ra, nửa câu sau của anh, cô không nghe rõ.
Nhược Hi nghe nói anh phải ra ngoài, vội xoay người xuống lầu, không biết tại sao, cô lại có cảm giác lo sợ khi gặp mặt anh.
Quả nhiên, không bao lâu, Mục Ca đã nhanh chóng đi xuống nhìn thấy cô đứng đó, vẻ mặt nghi ngờ hỏi: “Lạnh thế này, em sao không lên nhà?”
Trái tim của cô vì câu nói của anh mà ấm lên, cô nói: “Em muốn ra ngoài.”
Mục Ca không lên tiếng, chỉ tới cạnh cô, cởi áo khoác ngoài mặc cho cô, áo khoác còn vương hơi ấm của anh, ở trong đêm đông giá rét, khiến cô ấm áp, cúi đầu, hai người nắm tay, đi dạo trên đường.
“Anh, lúc nào thì về?” Nhược Hi nghĩ tới công việc của anh hỏi.
“Anh đã nói với bên kia hoãn lại không đi nữa rồi.” Mục Ca cười nhàn nhạt.
Nhược Hi không nghĩ anh lại xử lí như vậy, kinh ngạc một chút sau đó nhẹ nhàng hỏi: “Anh không biết như vậy là rất đáng tiếc sao?”
“Anh còn nhiều năm để phấn đấu, không có gì đáng tiếc. Nhưng bây giờ nếu anh đi, người yêu của anh sẽ không còn, đó mới là chuyện đáng tiếc nhất.”
Mục Ca nói quan điểm của mình rõ ràng như vậy khiến cô giật mình, “Anh khi nào thì lại nghĩ thông suốt như vậy?”
“Làm ơn, em đừng lúc nào cũng coi anh là thằng nhóc, đó là điều ở trong tâm trí anh.” Mục Ca khẽ mỉm cười.
Nhược Hi nhìn anh một cái, đột nhiên hắt hơi, nước mắt lại chảy xuống, cô nghiêng đầu sang chỗ khác, chớp chớp mắt, muốn đem nước mắt quay ngược trở lại, “Khoác lác.”
“Sang năm là năm trâu. Chúng ta có hợp tuổi?” Anh quay đầu lại hỏi.
Nhược Hi không nói chuyện, quay đầu nhìn anh, anh cũng nhìn cô, chau mày, dáng vẻ như đang suy nghĩ, giống như là nghiên cứu nguyên nhân cô trầm mặc.
Cùng nhau tới bên lề đường, ngồi trên ghế đá, cô lẳng lặng tựa người vào vai anh, cùng nhau nhìn ngắm đường phố xe cộ đi lại, những ánh đèn xe vụt qua nhanh chóng mang đi nguồn sáng, lưu lại một vệt mờ mờ, lúc này hai người ngồi trên ghế đá, rất yên tĩnh.
Mấy ngày liên tiếp mệt mỏi về chuyện tình cảm rồi chuyện của ba, lúc này cô an tĩnh rúc đầu vào người anh, bất động, cũng không nói chuyện.
Hai người ngồi yên lặng được một lát thì Nhược Hi lại hắt xì hai lần, Mục Ca cau mày, “Em có muốn về nhà uống thuốc?”
Nhược Hi yên lặng lắc đầu.
“Em sẽ bị cảm.” Mục Ca không vui vì cô không nói một câu.
“Chúng ta tới nhà anh đi, em muốn tìm một chỗ yên tĩnh, một lát thôi.” Nhược Hi nhỏ giọng nói.
“Tại sao không lên đi ngủ” Mục Ca hỏi.
“Đột nhiên, cảm thấy nơi đó là nhà của ba và mẹ anh, mà em, cũng có thể có một ngôi nhà thuộc về mình.”
Mục Ca nhìn vẻ mặt bình tĩnh đến lạ thường của Nhược Hi, ánh mắt có chút nghi ngờ.
“Đừng nghĩ Linh tinh. Trước kia em cảm thấy chúng ta quá quen thuộc, tình cảm xen lẫn chút tình thân, cảm thấy bình thường. Hiện tại đột nhiên cảm thấy cảm giác bình thường bình dị cũng là một niềm hạnh phúc. Không phải mỗi người đều có một tình yêu oanh oanh liệt liệt, nếu như có thể bình dị đến tận già, cũng là một loại may mắn khó tìm được. Cho nên, em muốn gả cho anh. Không biết anh có muốn lấy em không?” Cô quay đầu nhìn anh, đôi mắt lấp lánh nụ cười.
Đây là lần đầu tiên Nhược Hi tới chỗ ở của Mục Ca.
Căn hộ hai phòng, thiết bị đơn giản, bố trí ấm áp. Có lẽ ngày thường Mục Âm thường dọn dẹp, đồ trong phòng bài trí rất sạch sẽ có quy tắc. Nhược Hi cầm áo ngủ Mục Ca đi tắm, ngâm mình trong bồn nước nóng thật lâu, tất cả mọi thứ không vui không an toàn đều chìm vào trong đáy nước, cho nên toàn bộ đền bình thản, nhẹ nhàng.
Nhiều năm qua Nhược Hi vẫn kiên trì thói quen tắm nước nóng, cô biết rõ, đây là cô cam tâm tình nguyện thay đổi. Đem tình yêu giấu ở trong hiện thưc, trong hiện thực tìm kiếm tình yêu, tất cả đều không thể tách rời, tồn tại độc lập. Từ những việc đã trải qua, những bất an rối rắm, những khó khăn vất vả nếu luôn có người bên cạnh, có gì không tốt.
Ai có thể nói không cần củi gạo dầu muối mà chỉ cần tình yêu? Ai có thể nói vì yêu mà bỏ qua củi gạo dầu muối?
Cuộc sống vẫn tiếp tục, tình yêu vẫn tiếp tục, nếu là người có tình, cùng chia sẻ với nhau thì có ảnh hưởng gì? Mười hai năm trước Mục Ca tới Lâm gia chính là duyên phận thuộc về hai người bọn họ, nhớ lại những gì đã trải qua, một phút cũng không hề thiếu bóng dáng anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui