Khí Trùng Tinh Hà

Lời của Mộc Diệu Chủ Thần khiến những Chủ Thần kia đầu tiên là sửng sốt, sau đó đều ha ha cười lớn. Mộc Diệu Chủ Thần biểu hiện như vậy, chứng tỏ hắn rất lo lắng.
Càng như thế, càng khiến tám đại Chủ Thần kia cảm thấy vui mừng. Năm xưa Mộc Diệu Chủ Thần trước mặt bọn họ vô cùng cao giọng, luôn với tư thế cao hơn người khác. Điều này khiến bọn họ luôn cảm thấy không hài lòng. Tới nay có cơ hội này, liên thủ lại với nhau, có khoái cảm như được đổi đời vậy.
Nhìn thấy bộ dạng này của Mộc Diệu Chủ Thần, bọn họ liền cảm thấy vô cùng đắc ý.
La Hầu Chủ Thần cười lạnh một tiếng:
- Mộc Diệu Chủ Thần, nói thẳng nhé, chúng ta lần này tới không phải để đùa với ngươi. Ngươi giữ phi thuyền Chủ Thần của chúng ta, muốn làm thế nào đây?
- Chư vị, phi thuyền Chủ Thần của các vị không sai, nhưng các vị đừng quên rằng, phi thuyền Chủ Thần của các vị đã đến không đúng nơi, không đúng lúc. Giữ lại là lẽ đương nhiên. Các vị không thấy nợ ta một lời giải thích sao?
- Ha ha, đúng vậy, lần này chúng ta tới chính là muốn giải thích với ngươi. Chỉ là không biết ngươi có chịu nổi lời giải thích này không mà thôi.
- Có ý gì?
Trong lòng Mộc Diệu Chủ Thần căng thẳng, ánh mắt lộ ra ý đề phòng.
- Mộc Diệu Chủ Thần, chuyện đến nước này cũng không cần giả bộ hồ đồ nữa. Hôm nay chúng ta tới là muốn hỏi người, di chỉ của Lý Huyền Phong tiền bối, người rốt cuộc có chịu mở cửa hay không?
Mộc Diệu Chủ Thần không tức giận mà lại cười lớn:
- Chủ đề cũ rích này, các người không chán, ta thì chán lắm rồi. Lý Huyền Phong với ta quả thực có ân chỉ giáo, nhưng Mộc Diệu Tinh này không hề có di chỉ gì. Các người không tin, ta cũng chẳng có cách nào.
- Ngươi nói không có là không có sao? Trừ phi ngươi để chúng ta tìm kiếm, nếu không, ai cũng không tin lời của ngươi được. Những lời này đã lừa chúng ta mấy chục vạn năm, lẽ nào còn muốn tiếp tục lừa nữa sao?
- Đừng phí lời vô ích với hắn. Tinh vực Cửu Diệu phải do mọi người cùng định đoạt, không nên do mình hắn quyết định. Mộc Diệu, nên biết điều một chút, để chúng ta tìm kiếm, nếu không hôm nay đừng trách chúng ta không khách khí.
Có người lên tiếng, những Chủ Thần khác cũng đều lên tiếng quát to. Ai cũng tuyên bố đòi nợ cũ cùng Mộc Diệu Chủ Thần, lại còn nói phải cho Mộc Diệu Chủ Thần biết thế nào là lễ độ.
Mộc Diệu Chủ Thần thấy việc hôm nay không dễ kết thúc, cũng không dám tùy tiện chủ động gây sự.
Hắn biết, một khi gây chiến, lấy tám đánh một, hắn nhất định thất bại.

Tuy thực lực của hắn lợi hại hơn mấy Chủ Thần này, nhưng cách biệt số lượng lớn như vậy, tuyệt đối không thể nào có cơ hội thắng lợi nào.
Chỉ là, nhìn cục diện trước mắt, đối phương đã có ý tới khiêu khích, tuyệt đối không thể dễ dàng chịu ngừng tay.
Nói cách khác, trận chiến hôm nay, là không thể tránh khỏi.
Ý niệm vừa chuyển, liền suy nghĩ cách ứng phó.
Tám đại Chủ Thần kia thấy Mộc Diệu Chủ Thần không nói gì, lập tức trở nên cảnh giác. Tuy bọn họ người đông, nhưng Mộc Diệu Chủ Thần đè trên đầu bọn họ mấy chục vạn năm, tới nay nếu thực sự khai chiến với hắn, trong lòng vẫn còn chút sợ hãi.
Tám đại Chủ Thần rất ăn ý, tám vị trí bao vây thành một vòng tròn, đem Mộc Diệu Chủ Thần vây vào giữa.
Mộc Diệu Chủ Thần cười lạnh một tiếng:
- Cuối cùng cũng trở mặt rồi sao?
- Đừng nhiều lời, nhìn đao.
Một thanh bảo đao như ánh trăng múa ra một cái cầu vồng quét tới.
Công kích của từng người không có uy hiếp gì với Mộc Diệu Chủ Thần. Mộc Diệu Chủ Thần hơi lui một chút, tay nắm lại liền xuất hiện một trường côn màu đen.
Thanh trường côn này nhìn không có gì đặc biệt nhưng cầm trong tay, khí thế của Mộc Diệu Chủ Thần lập tức khác hẳn, phảng phất trong nháy mắt khí thế đã tăng lên mười lần.
- Ô Linh Bổng!
Những Chủ Thần kia thấy vật này đều cả kinh. Ô Linh Bổng này là vũ khí năm xưa Lý Huyền Phong tự tay luyện chế, quá trình luyện chế rất nhiều cường giả của Tinh vực Cửu Diệu cũng đều biết. Bởi vậy với Ô Linh Bổng này không hề lạ lẫm gì.
Quan trọng nhất là, Ô Linh Bổng là Thiên Tôn Thần Khí, tuyệt đối không tầm thường. Có thanh Ô Linh Bổng này, cấp bậc của Mộc Diệu Chủ Thần lập tức khác hẳn.
Cầm Ô Linh Bổng trong tay, Mộc Diệu Chủ Thần hừ lạnh một tiếng, hai tay vung trường bổng quét ngang ba vòng, từng lớp gió xoáy màu đen tiền tràn ra, lớp ngoài cùng lại giống như đao phong không thể phá vỡ, không ngừng mở rộng ra, lướt qua chỗ nào, hư không trực tiếp bị cắt thành hai đoạn.

Tiếp đó, lớp thứ hai, lớp thứ ba, từng lớp từng lớp không ngừng tràn ra, tầng tầng lớp lớp đem cả hư không cắt thành một không gian không có quy tắc nhất định.
Nhật Diệu Chủ Thần biết là lợi hại, hét lớn:
- Đây là pháp thuật không gian thiết cát, một khi bị cuốn vào sẽ bị cuốn vào dị thứ nguyên, rơi vào trong khe nứt tinh hà.
Một khi rơi vào khe nứt tinh hà, cho dù là Chủ Thần cũng không có cách thoát ra. Dù sao, quy tắc không gian là một trong hai quy tắc lớn nhất trong Vũ trụ.
Vũ trụ đồng nghĩa với không gian và thời gian. Quy tắc không gian và thời gian cũng là hai quy tắc lớn nhất.
Thủ đoạn này của Mộc Diệu Chủ Thần, tuy không phải là không gian pháp thuật thuần khiết, nhưng hiển nhiên đã âm thầm dung hợp một vài sự huyền ảo của không gian pháp thuật.
Mặc dù chỉ là mới nhập môn, nhưng uy lực cũng đã rất ghê gớm.
Bởi vậy Nhật Diệu Chủ Thần nhìn thấy thủ đoạn thần thông này, không dám chậm trễ, lên tiếng cảnh báo. Những Chủ Thần kia tuy nhất thời không nhìn ra thần thông này, nhưng đều là cường giả thân chinh bách chiến, nhìn thấy tình thế không ổn liền phòng bị, nhanh chóng lui lại, tránh khỏi công kích cường hãn này.
Mộc Diệu Chủ Thần cười lạnh:
- Các người tám đánh một còn phải trốn tránh sao?
Hỏa Diệu Chủ Thần cuồng tiếu:
- Vội gì chứ? Ngươi muốn chết rất dễ, mấy anh em chúng ta sẽ giúp siêu độ cho ngươi.
Tránh được công kích này của Mộc Diệu Chủ Thần, tám đại Chủ Thần lại thu nhỏ vòng vây. Hỏa Diệu Chủ Thần trường thương trong tay điểm ra một cái, ngọn lửa như một con xích long thoát vây, gương nanh múa vuốt hướng về phía Mộc Diệu Chủ Thần.
Mộc Diệu Chủ Thần không phải sợ hãi Hỏa Diệu Chủ Thần, nhưng không đi trực tiếp va chạm với đòn tấn công này, thân thể khẽ vươn lên đã vọt lên trên cao.
Ô Linh Bổng thuận tay vung lên, hình thành vũng xoáy màu đen, Mộc Diệu Chủ Thần ở giữa giống như một đám mây màu đen bay lượn ở bên trên.
- Ha ha, chạy đi đâu?

Một tràng cười quái dị ở phía sau truyền tới, đồng thời, một đao cực kỳ nhanh nhẹn và kiên quyết cũng chém tới.
Một đao này không giống với một đao lạnh lẽo vừa nãy của Nguyệt Diệu Chủ Thần, còn chưa tới nơi thì nhiệt lưu cường đại đã như nước lũ lao tới.
Xuất đao này chính là Nhật Diệu Chủ Thần, phong cách hoàn toàn khác Nguyệt Diệu Chủ Thần, nhưng uy lực không hề kém mà chỉ có hơn.
Một đao bá đạo này lại chém tới điểm yếu của Mộc Diệu Chủ Thần. Nếu không phải Mộc Diệu Chủ Thần sớm đã đề phòng thì e rằng hiện tại đã bị chém thành hai khúc rồi.
Ô Linh Bổng tùy tiện đỡ ra, đao và trường bổng va chạm vào nhau, âm thanh thảm thiết, chói tai liền phát ra.
Hai đại Chủ Thần bao vây vẫn không thể đánh bại Mộc Diệu Chủ Thần. Nguyệt Diệu Chủ Thần thấy Hỏa Diệu Chủ Thần và Nhật Diệu Chủ Thần đều không thể đánh bại Mộc Diệu Chủ Thần, ngân lao lại vung lên, hô lớn:
- Nhật Diệu, ta tới giúp ngươi. Hai ta Nhật Nguyệt cùng phát sáng.
Nhật Diệu và Nguyệt Diệu đều dùng đao, hơn nữa quan hệ của hai người cũng vô cùng thân thiết, có một bộ đao kỹ cùng nghiên cứu ra, dùng để chém giết giữa các cường giả, hiệu quả vô cùng tốt.
Bộ đao kỹ này vốn là bí mật của bọn họ, nhưng trong trường hợp này không cần phải che giấu nữa. Hai người đưa mắt ra hiệu, liền đồng thời lao về phía Mộc Diệu Chủ Thần.
Như vậy tám đại Chủ Thần thì đã có ba người tham gia vào cuộc chiến. Đặc biệt là Nhật Nguyệt hai đại Chủ Thần, phối hợp vô cùng ăn ý.
Loại ăn ý này, không giống với chiến hữu thông thường. Cơ hồ đã ăn ý tới xương tủy, mỗi đao đều có hô ứng, khiến uy thế tăng lên gấp bội.
Cứ như vậy, Mộc Diệu Chủ Thần cơ hồ một người phải đấu với bốn người. Cứ đấu như vậy mấy hiệp liền cảm thấy trước sau đều có địch, vô cùng khổ sở.
Đáng sợ nhất là bên cạnh còn có năm Chủ Thần đang nhìn chằm chằm, lúc nào cũng có thể bất ngờ tham chiến. Đó mới là điều đáng sợ nhất.
Mộc Diệu Chủ Thần vừa chiến đấu vừa vận dụng Thần hồn, truyền âm cho đệ tử tâm phúc, để bọn họ đem phi thuyền Chủ Thần tập trung đợi lệnh.
Một khi tình thế bất lợi sẽ tùy thời cơ bỏ Mộc Diệu Tinh, đó cũng là không có cách nào khác. Với thực lực của hắn, tuyệt đối không thể nào đấu được với tám đại Chủ Thần liên thủ.
Hiện tại mới chỉ có ba người tham gia cuộc chiến đã khiến hắn chật vật như vậy, nếu tám người cùng xông lên, chiến cuộc đại loạn, tuy hắn có thể đả thương mấy người nhưng bị vây lại thì chỉ còn nước chết, Thần hồn cũng không thoát ra được.
Bởi vậy, Mộc Diệu Chủ Thần tâm thần không loạn, tuyệt đối không để mình bị thương. Vừa chiến đấu vừa lùi lại, bắt đầu tìm cơ hội rút lui.
Ba đại Chủ Thần kia cũng là cao thủ chiến đấu, thấy bổng pháp của Mộc Diệu Chủ Thần đã có chút chật vật. Tuy còn năm người nữa chưa tham gia chiến đấu, nhưng không đồng nghĩa là bọn họ sẽ không tham gia.
Chỉ là vì chiến cuộc quá nhỏ, bọn họ nếu tùy tiện tham gia, chỉ càng vướng chân vướng tay, ngược lại càng khiến thêm bất tiện. Truyện YY - https://truyenfull.vn

Bởi vậy nên mới không ra tay, chỉ đứng bên quan sát. Đương nhiên không phải là xem cho vui, mà là tìm cơ hội có thể một chiêu lấy mạng Mộc Diệu Chủ Thần.
Chỉ là Mộc Diệu Chủ Thần cũng không phải chỉ có hư danh, tuy chật vật nhưng không hề loạn, cự ly duy trì rất tốt, không bao giờ để mình rơi vào tình cảnh nguy hiểm không thể tự cứu khiến bọn họ có thể tập kích.
La Hầu Chủ Thần xem xét một lát, kêu lên:
- Nhật Diệu, Nguyệt Diệu, Hỏa Diệu, mở rộng phạm vi, tám người cùng lên, không để hắn kéo dài nữa. Kéo càng dài, e rằng hắn sẽ chạy mất.
La Hầu Chủ Thần nhìn rất chuẩn xác, thấy Mộc Diệu Chủ Thần quả nhiên có dấu hiệu chạy trốn, liền hét lớn như vậy nhắc nhở đồng đạo, đồng thời cũng uy hiếp Mộc Diệu Chủ Thần.
Mộc Diệu Chủ Thần thầm kêu khổ không ngừng, nếu đối phương mở rộng vòng vây, tám đại Chủ Thần cùng xông lên, chỉ e không qua mười hiệp, hắn liền mất mạng tại đây.
Tám người kia nói là làm, không chút hàm hồ. Ba hiệp qua đi, Ô Linh Bổng của Mộc Diệu Chủ Thần cơ hồ cầm không vững nữa, hai tay nặng như đeo chì.
Ba đòn tấn công này tuy đều trụ vững, nhưng sức mạnh của hắn cơ hồ cũng đã cạn kiệt.
La Hầu Chủ Thần cười hung ác:
- Nhận mệnh đi! Đây là cái giá cho thói ngạo mạn của ngươi!
- Trăm vạn năm ân oán, tới đây chấm dứt!
- Giết hắn đi, kết thúc mọi chuyện!
Giống như hung thần ác sát, các Chủ Thần đều hô to lên, nhất định muốn đưa Mộc Diệu Chủ Thần vào chỗ chết.
Chỉ là, trong thanh âm này, lại có một thanh âm lạnh lẽo vô cùng đáng sợ vang lên:
- Kết thúc được sao?
Thanh âm này, trong hoàn cảnh hiện tại, có vẻ rất không hợp thời. Nhưng lại khiến cho tất cả mọi người trong lòng chấn động kịch liệt.
Sức mạnh có thể khiến thanh âm của Chủ Thần đứt đoạn, khiến tâm thần của Chủ Thần rung động, đó không phải là sức mạnh tầm thường


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận