Khí Trùng Tinh Hà

Tần Vô Song chỉ cười lạnh, cao giọng nói:
- Chư vị, nếu đã nhằm vào di sản của Lý Huyền Phong tiền bối thì cũng không cần phải quanh co nữa, cứ nói thẳng ra đi.
Bích Lạc Thiên Tôn sắc mặt lạnh lại, ánh mắt lộ ra sát ý lãnh liệt. Người thanh niên này khẩu khí như vậy, Bích Lạc Thiên Tôn hắn sống mấy chục vạn năm cũng chưa hề gặp qua.
Trong khu vực quanh đây vẫn chưa có ai dám dùng khẩu khí như vậy nói chuyện với Bích Lạc Thiên Tôn hắn.
Âm Ma Thiên Tôn cũng cười quái dị nói:
- Thời buổi này tiểu nhân thực thụ ta gặp qua không ít, thấy đồ tốt liền không từ thủ đoạn tranh cướp không thiếu, cũng có thể coi là hành động thẳng thắn. Chỉ có mấy người các ngươi thật lắm trò, rõ ràng là có ý ăn cướp, lại còn ăn nói đàng hoàng. Ngụy quân tử ba chữ này, có lẽ nên dành riêng cho các ngươi mới phải. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Bao Bao thấy Tần Vô Song và Âm Ma Thiên Tôn chửi như vậy cũng không kìm được muốn mắng vài cái, nhưng bị Tần Vô Song dùng ánh mắt ngăn lại.
Bách Chiến Thiên Tôn phía bên trái Bích Lạc Thiên Tôn tích cách nóng nảy, giẫm chân nói:
- Các ngươi một già một trẻ là cái thá gì mà lớn tiếng ở đây? Nếu không phải người của Tinh vực Cửu Diệu thì cút nhanh cho ta, nếu không đại quân tiến vào, lập tức đem các ngươi nghiền thành tro bụi.
Tần Vô Song tặc lưỡi nói:
- Thật oai phong, thật có sát khí. Chúng ta sợ quá. Ha ha, mấy vạn đại quân tiến vào, muốn diệt bọn ta dễ như trở bàn tay có phải không?
Bách Chiến Thiên Tôn kia hừ lạnh nói:
- Ngươi biết thì tốt, biết điều thì mau cút!
- Ồ, lão già, ý của Thiếu chủ ta là, các ngươi lợi hại như vậy thì hãy qua đây đi. Lôi thôi dài dòng làm gì chứ?
Âm Ma Thiên Tôn kêu lớn, trong mắt hắn, mấy vạn đại quân tuy ghê gớm nhưng cũng chỉ đến vậy mà thôi. Dọa dẫm mấy Chủ Thần kia còn được, còn Âm Ma Thiên Tôn hắn căn bản không đem các thế lực này đặt vào trong mắt. Thực sự đánh đấm cũng chỉ là giữa Thiên Tôn mà thôi, cho dù là Chủ Thần cũng chỉ là trợ giúp mà thôi.
Còn về đại quân dưới cấp Chủ Thần thì căn bản chỉ là để phô trương thanh thế, tác dụng trên chiến trường là vô cùng nhỏ bé.
Bích Lạc Thiên Tôn sắc mặt trầm xuống, khẩu khí của đối phương xem ra không hề sợ hãi. Lẽ nào đối phương có âm mưu quỷ kế gì sao?
Nếu không sao dám liên tục trêu chọc đối phương. Chẳng lẽ muốn dụ bên mình xông vào, chui vào bẫy của bọn họ?

Nghĩ như vậy, Bích Lạc Thiên Tôn có chút do dự. Dù sao cũng ở trong lãnh địa của đối phương, ai mà biết đối phương thực sự có quỷ kế gì không?
Nếu thực sự có quỷ kế gì mà mình lại đi vào thì không chỉ tổn thất binh tướng mà còn mất thể diện. Mặt mũi của Thiên Tôn bọn họ mất hết thì thật không ổn.
Tần Vô Song hiển nhiên là nắm chặt lấy tâm lý này của đối phương, hắn tuy có cơ sở để đối phó với cục diện này, nhưng tự nhiên muốn dùng phương thức đơn giản nhất để giải quyết.
Một khi xảy ra loạn chiến tất có tổn thất. Đây không phải là thứ Tần Vô Song muốn nhìn thấy, lập tức nói:
- Các ngươi tới đây chẳng qua vì di sản của Lý Huyền Phong tiền bối. Nếu đã vậy ta có một đề nghị!
- Đề nghị gì?
Bích Lạc Thiên Tôn và Bách Chiến Thiên Tôn đều trừng mắt nhìn Tần Vô Song.
Tần Vô Song không hề lo lắng, tay giơ lên, trong tay đã xuất hiện một thanh kiếm vô cùng sắc bén, cười nói:
- Chư vị có biết vật này?
Mộc Diệu Chủ Thần trong lòng cả kinh:
- Đây là Thần kiếm Đạo Nhất!
Thần kiếm Đạo Nhất trăm vạn năm trước đại danh lẫy lừng. Ai cũng biết Thần kiếm Đạo Nhất là Thánh Hoàng Thần Khí đã cùng Lý Huyền Phong tung hoành thiên hạ, uy lực vô cùng, độc nhất vô nhị.
Bọn người Bích Lạc Thiên Tôn cũng không phải không biết, nhìn thấy uy lực và linh lực của Thần kiếm Đạo Nhất, trong lòng cũng vô cùng chấn động.
- Không sai, đây chính là Thần kiếm Đạo Nhất, ai còn không tin có thể tiến lên thử uy lực của kiếm này.
Bích Lạc Thiên Tôn sắc mặt xanh xám:
- Cho dù là Thần kiếm Đạo Nhất thì đã sao? Người dù sao cũng không phải là Lý Huyền Phong, có tư cách gì đứng ra hòa giải?
Tần Vô Song không khỏi cười châm biếm:
- Bích Lạc Thiên Tôn, ta xem người càng già càng hồ đồ. Nếu Lý Huyền Phong tiền bối mà có ở đây, ngươi cảm thấy hắn sẽ hòa giải với ngươi sao?

Bích Lạc Thiên Tôn trong lòng chấn động, thầm nghĩ, nếu thực sự Lý Huyền Phong ở đây, chỉ e trực tiếp giết chết bọn chúng cũng chưa biết chừng, năm xưa Lý Huyền Phong tấn công những người không phục Tinh vực Cửu Diệu thủ đoạn vô cùng kinh người.
- Bích Lạc Thiên Tôn ngươi tuy có chút lai lịch, nhưng nếu Lý Huyền Phong tiền bối ở đây, ba Thiên Tôn các người cũng chỉ là thêm ba oan hồn mà thôi. Hòa giải, các ngươi đánh giá quá cao chính mình đó!
Bách Chiến Thiên Tôn tức giận nói:
- Tiểu tử, ngươi rốt cuộc muốn nói gì? Đừng vòng vo!
Tần Vô Song lạnh nhạt nói:
- Lý Huyền Phong tiền bối và ta có chút nhân duyên, đem Thần kiếm Đạo Nhất này gửi gắm cho ta, để ta quay về cố hương của hắn chủ trì cục diện. Thần kiếm Đạo Nhất này là tín vật. Lại không ngờ rằng Thiên Tôn cường giả các ngươi lại nhòm ngó tới cố thổ của hắn, quả là nực cười. Lý Huyền Phong tu luyện tại Tinh vực Cửu Diệu không hề sai, nhưng đó là chuyện trước khi hắn thành danh, di sản của hắn căn bản không có ở Tinh vực Cửu Diệu. Các ngươi muốn xâm lược Tinh vực Cửu Diệu là chuyện giết gà lấy trứng. Tuy nhiên gà giết rồi, vẫn không lấy được trứng.
- Như vậy xin hỏi, di sản thực sự của Lý Huyền Phong tiền bối là ở chỗ nào?
Long Du Thiên Tôn trước nay vẫn không lên tiếng, âm trầm hỏi.
- Cái này phải xem các ngươi có bản lĩnh được biết không đã.
Tần Vô Song mỉm cười.
- Ba vị, các ngươi có ba người, chúng ta cũng có một đám hảo thủ. Nếu các ngươi muốn hỗn chiến chúng ta cũng có thể bồi tiếp. Nếu muốn tao nhã hơn thì có thể đánh cược một ván, chúng ta ba ván phân định thắng thua, các ngươi nếu thắng thì Tinh vực Cửu Diệu này cho các ngươi tùy ý tìm kiếm, Tinh vực Cửu Diệu giải tán. Tất cả đợi Lý Huyền Phong tiền bối quay lại định đoạt, ta không nhúng tay vào, cũng không có bản lĩnh đó. Còn nếu các ngươi thua thì dám cược gì?
Bách Chiến Thiên Tôn kêu lớn:
- Ai nói phải cược với các ngươi?
- Ý ngươi là các ngươi người đông, muốn hỗn chiến phải không?
Tần Vô Song khóe miệng cười mỉm đầy ẩn ý.
Muốn hỗn chiến thì phải tiên hạ thủ vi cường vậy. Xích Dương Kim Thân Tháp thôi động như một ngọn núi lớn, trừ ba đại Thiên Tôn ra thì những lực lượng còn lại căn bản là không thể vượt qua.
Nếu chỉ là ba đại Thiên Tôn, Tần Vô Song có đủ thủ đoạn thần thông đối phó. Dù sao Thánh Hoàng Thần Khí trong tay hắn quả là quá nhiều.

Thần kiếm Đạo Nhất, Thần Tú Cung đều là Thánh Hoàng Thần Khí hạng nhất. Còn Xích Dương Kim Thân Tháp lại càng có tác dụng vô cùng, thêm vào các thủ đoạn khôn cùng khác nữa, Tần Vô Song có đủ tự tin cho dù hắn đơn thương độc đấu cũng đủ khiến đối phương tan tác không thành quân, càng đừng nói tới việc có tuyệt thế lão quái như Âm Ma Thiên Tôn giúp sức.
Âm Ma Thiên Tôn này tuy không có tuyệt thế bảo vật nhưng hắn trăm vạn năm trước đã là Thiên Tôn đỉnh phong, trận chiến thế này kinh nghiệm và sự ngoan độc của hắn đều rất có tác dụng.
Long Du Thiên Tôn và Bích Lạc Thiên Tôn dùng Thần hồn trao đổi với nhau một lát, hiển nhiên là muốn nghe cái gọi là ba ván chiến đấu này rốt cuộc là thế nào.
Nếu là thể dùng biện pháp đánh cược để giải quyết vấn đề, vậy thì là tốt nhất. Dù sao thì xảy ra hỗn chiến, ai cũng khó nói sẽ có bao nhiêu thương vong. Lập tức Long Du Thiên Tôn chậm rãi nói:
- Đánh cược ba ván là lời đề nghị không tệ, chúng ta cũng vừa có ba Thiên Tôn, các ngươi dự định dùng ba ngươi nào ứng chiến?
Tần Vô Song cười nói:
- Chúng ta chỉ có hai Thiên Tôn cường giả. Tuy nhiên Tinh vực Cửu Diệu có chín Chủ Thần, bọn họ dù sao cũng là chủ nhân nơi đây, cũng không thể bỏ qua bọn họ. Cho nên, ta muốn để bọn họ cùng tham dự vào.
- Chủ Thần?
Long Du Thiên Tôn sửng sốt:
- Chủ Thần tham chiến? Bên chúng ta cũng phái ra chín Chủ Thần ứng chiến, vậy còn một Thiên Tôn của chúng ta sẽ làm gì đây?
Tần Vô Song nói:
- Bên ta sẽ phái ra hai Thiên Tôn và chín đại Chủ Thần, còn các ngươi có thể phái ra chín đại Chủ Thần tham chiến, cũng có thể phái ra một Thiên Tôn ứng chiến, tùy.
Long Du Thiên Tôn còn cho rằng mình nghe nhầm, hỏi:
- Ngươi nói là, bên chúng ta có thể phái Thiên Tôn ứng chiến chín đại Chủ Thần?
- Lấy một địch chín có lẽ bị thua thiệt. Vậy ngươi có thể dùng chín đại Chủ Thần ứng chiến vậy. Ta không có ý kiến gì!
Tần Vô Song cố ý nói.
Hắn sao không biết rõ một Thiên Tôn đối phó với chín đại Chủ Thần là dư sức, đối phương sở dĩ kinh ngạc hỏi vì tiện nghi này quá lớn, có chút không dám tin mà thôi.
Còn Tần Vô Song cố ý nơi như vậy, là giả bộ hồ đồ mà thôi.
Long Du Thiên Tôn nhất thời chần chừ, nhìn Tần Vô Song một chút, hiển nhiên muốn biết, người thanh niên này phải chăng đang cố giở trò?
Tần Vô Song lại có vẻ thản nhiên, hoàn toàn nhìn không ra nông sâu. Chỉ có Âm Ma Thiên Tôn môi mấp máy một chút, hình như đang muốn nói gì đó.

Một Thiên Tôn ứng chiến chín Chủ Thần, đó đương nhiên là tiện nghi vô cùng lớn. Cho dù đối phương có âm mưu gì, nếu ngay cả Thiên Tôn cũng không thắng được chín đại Chủ Thần, vậy phái chín đại Chủ Thần lên nghênh địch tự nhiên càng không thể thắng.
Cũng may bọn họ biết rõ thực lực của chín đại Chủ Thần của Tinh vực Cửu Diệu, thầm nghĩ chín đại Chủ Thần này trong thời gian gần đây thực lực có tăng lên, cũng không thể nhanh như vậy.
Chẳng lẽ còn thực sự nghịch thiên được sao?
Bách Chiến Thiên Tôn dường như sợ Tần Vô Song đổi ý, kêu lên:
- Được, vậy cho các ngươi chiếm tiện nghi, cho các ngươi chiếm chút ưu thế về số người. Chúng ta có ba Thiên Tôn, các ngươi có hai Thiên Tôn mỗi người một trận, chín đại Chủ Thần cùng đấu một trận, đúng không?
Tần Vô Song cười nói:
- Không sai!
Bách Chiến Thiên Tôn xoa tay nói:
- Chúng ta thắng rồi, Tinh vực Cửu Diệu các ngươi phải giải tán, chúng ta có thể tùy ý tra tìm, đúng không?
- Đúng!
- Vậy thanh kiếm trong tay ngươi nếu đã là di sản của Lý Huyền Phong tiền bối, nếu các ngươi thua rồi thì cũng nên chuyển nhượng lại cho chúng ta?
Bích Lạc Thiên Tôn chen thêm một câu.
- Nếu các ngươi có bản lĩnh, lại có đủ tiền cược thì có thể.
Tần Vô Song mỉm cười, không ngờ lại dễ đối thoại tới vậy.
- Tiền cược…
Ba đại Thiên Tôn tụ lại một chỗ, cẩn thận thương nghị, lát sau, Bích Lạc Thiên Tôn hỏi:
- Ngươi muốn chúng ta dùng gì đặt cược?
- Thần kiếm Đạo Nhất là Thánh Hoàng Thần Khí, dùng ba đại Thiên Tôn các ngươi làm tiền đặt cược cũng không quá chứ? Thế này, các ngươi nếu thua rồi, ta người đều làm nô lệ của ta. Các ngươi nếu thắng, Thần kiếm Đạo Nhất sẽ là của ngươi, tất cả các ngươi ở đây cũng để ngươi xử lý, làm nô lệ cũng không oán hận. Nếu có gan cược, lập tức ký vào Khế ước Thiên đạo, không được làm trái, thế nào?
Tiền cược này quả là ghê gớm, khiến ba đại Thiên Tôn nhất thời cũng hít vào một ngụm lãnh khí


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận