Khí Trùng Tinh Hà

- Người này kêu Âm Ma Thiên Tôn, tựa hồ năm xưa là thủ hạ của Tu La Vương. Thiếu chủ của hắn, không tầm thường, không tầm thường.
- Đại ca, ngươi đừng dọa ta.
Bách Chiến Thiên Tôn cười nói.
- Hiền đệ, ta không dọa ngươi. Thiếu chủ của hắn quả nhiên là đệ tử chân truyền của Lý Huyền Phong, tới từ một nơi gọi là Đại lục Thiên Huyền. Tiểu tử này ngoài việc là đệ tử chân truyền của Lý Huyền Phong, còn kế thừa di sản của Xích Dương Thánh Hoàng, lại còn có quan hệ với Tu La Vương. Ba đại Thánh Hoàng, chính tà đều có, không giản đơn, không giản đơn.
Bách Chiến Thiên Tôn sắc mặt khẽ biến, nói:
- Đại ca, ngươi nói Xích Dương Thánh Hoàng? Trong Vũ trụ Đại La, danh xưng Thánh Hoàng của Thánh Hoàng, xếp trong mười Thánh Hoàng cường hãn nhất, Xích Dương Thánh Hoàng.
- Có lẽ chính là hắn. Tên này thần thức vô cùng tạp loại, ta cũng không thể bắt giữ từng chi tiết. Tuy nhiên Xích Dương Thánh Hoàng đã chết rồi, không cần lo lắng.
- Đã chết? Tốt, ha ha…
Bách Chiến Thiên Tôn vốn sợ hãi lập tức liền thở phào một cái. Bằng không thì, thực sự là hắn không trêu vào được, ngay cả Thanh Khung cũng không dám trêu vào!
Trong Vũ trụ Đại La, Tiểu Vũ trụ hàng ngàn hàng vạn, Thánh Hoàng cường giả cũng ngàn vạn, có thể xếp vào mười người đứng đầu Thánh Hoàng mạnh nhất, có thể nói dưới Đại La Chí Tôn thì không còn đối thủ.
- Xích Dương Thánh Hoàng đã chết, tuy nhiên tiểu tử kia còn biến thái hơn cả Xích Dương Thánh Hoàng, hơn cả Lý Huyền Phong. Chưa tới một vạn năm đã là Thiên Tôn cường giả rồi. Bách Chiến, trình độ này ngươi nghe tới chưa?
Bách Chiến Thiên Tôn lập tức biến sắc:
- Chưa tới một vạn năm đã là Thiên Tôn. Đại ca, có phải nhầm không?
- Không sai, chi tiết này trong thần thức của tên này rất rõ ràng. Tiểu tử kia thậm chí còn chưa quá sáu ngàn tuổi. Yêu nghiệt!
Thanh Khung không khỏi cảm khái. Tự mình cảm thấy đã là thiên tài rồi, nhưng so với Thiên Tôn sáu nghìn tuổi kia, mười vạn năm tiến lên Thiên Tôn có là cái gì?
Người này, nếu không kìm hãm để hắn tấn thăng lên Thánh Hoàng, e rằng không thể kìm hãm được nữa.
- Đại ca, làm thế nào bây giờ?
Bách Chiến Thiên Tôn cũng có chút hoảng hốt.
- Tiểu tử đó trốn đi đâu rồi?

- Hắn đi tới hang ổ của Xích Dương Thánh Hoàng. Đã đi ba tháng rồi. Chúng ta hiện tại đuổi theo, e rằng có chút chậm trễ.
Bách Chiến Thiên Tôn nói:
- Chậm cũng không sao, chỉ cần bám theo hắn, sớm muộn có thể đuổi kịp.
Thanh Khung gật đầu:
- Việc không nên chậm trễ!
Bách Chiến Thiên Tôn cười nói:
- Còn tên này thì sao?
- Mang theo, nếu không hắn dùng truyền thức thông báo cho tiểu tử kia thì thật không hay.
- Đúng, ha ha, đại ca anh minh!
Thanh Khung trầm giọng nói:
- Hiền đệ, ngươi cần đi cùng ta. Lập tức quay về chuẩn bị một chút, ngày mai lên đường. Chúng ta không được phép lãng phí thời gian!
Tuy Bách Chiến Thiên Tôn đối với Thanh Khung mà nói không tăng thêm bao nhiêu sức chiến đấu, nhưng bên người cũng có thêm một tâm phúc, rất nhiều sự việc có thể làm thay.
Thanh niên kia mặc dù ít nhất có ba kiện Thánh Hoàng Thần Khí, nhưng dù sao vẫn chỉ là một Thiên Tôn.
Thanh Khung vẫn còn rất tự tin, nếu đối thủ đã đột phá lên Thánh Hoàng cường giả, vậy hắn phải tìm biện pháp khác. Tới nay, đối thủ vẫn chỉ là Thiên Tôn, trong thời gian ngắn cũng không thể yêu nghiệt tới mức đột phá lên Thánh Hoàng.
Nhưng bất kể thế nào, việc không được chậm trễ, càng nhanh càng tốt.

- Nhạn nhi, chúng ta đã rời Tinh vực Cửu Diệu bao lâu rồi?
- Ồ, muội xem xem, đã hơn chín tháng rồi!

- Ha ha, mới chín tháng sao? Sao ta cảm thấy đã qua rất nhiều năm rồi. Ồ, chuyến đi này tới Tiểu Vũ trụ Xích Dương phải mất vài nghìn năm, nhưng không biết là Tiểu Vũ trụ Xích Dương kia hình dáng thế nào?
- Ha ha, phu quân, đi thì liền biết ngay thôi. Trong quá trình chu du này, cảm ngộ Vũ trụ Thiên đạo, cảm giác cũng rất tuyệt mà. Huynh nói có đúng không?
- Ừ, đúng là rất tuyệt. Đúng rồi, Âm Ma Thiên Tôn dạo này không liên lạc với chúng ta thì phải?
Tần Vô Song say mê với việc cảm ngộ Thiên đạo, mọi việc hằng ngày đều do Mộ Dung Nhạn lo liệu.
- Không có. Ba tháng đầu Âm Ma Thiên Tôn còn thỉnh thoảng liên lạc một chút, nhưng gần đầy có lẽ do quá bận, một chút tin tức cũng không có.
- Tên này không nên sơ ý đến vậy. Đợi ta thi triển thần thông liên lạc một chút!
Tần Vô Song trong lòng có chút lo lắng, hắn biết thê tử tuy là Thiên Thần Đạo, nhưng muốn liên hệ với Thiên Tôn cường giả, thần thức vẫn chưa tới cảnh giới đó, do vậy buộc phải do hắn liên hệ.
- Ồ?
Tần Vô Song sắc mặt khẽ biến.
Liên lạc một chút thì quả thật kỳ lạ. Hắn không ngờ không thể cảm nhận được thần thức của Âm Ma Thiên Tôn, đó là việc hoàn toàn không thể nào.
Cho dù là cách xa ngàn trùng, chỉ cần thần thức tiến hành tiếp nhận, khoảng cách căn bản không phải là vấn đề, trừ phi có người đã tiến hành ngăn cản, đem thần thức phong tỏa lại. Nguồn: https://truyenfull.vn
Nhưng thần thức của Thiên Tôn cường giả không phải người bình thường có thể phong tỏa được. Cho dù có thể, nhưng cũng không thể phong tỏa triệt để tới mức không có chút tin tức gì.
- Sao thế?
Mộ Dung Nhạn thấy phu quân sắc mặt có chút bất thường.
- Thần thức của Âm Ma Thiên Tôn không thể cảm nhận được.
Tần Vô Song có dự cảm không lành:
- Lẽ nào đã xảy ra chuyện rồi?
Vừa nghĩ đến khả năng này, trong đầu hắn liền nôn nóng bất an. Nếu Âm Ma Thiên Tôn mà xảy ra chuyện gì, vậy Tinh vực Cửu Diệu có khả năng cũng bị tai ương.

- Nếu không, liên hệ với những thủ hạ của Âm Ma Thiên Tôn, như Đồ Ông?
- Cũng đành như vậy.
- Đồ Ông, việc gì vậy? Âm Ma Thiên Tôn đâu?
Trên thực tế, Âm Ma Thiên Tôn mất tích, những thủ hạ dưới trướng của hắn cũng cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Hôm đó bọn chúng chỉ nghe thấy tiếng quát của Bách Chiến Thiên Tôn, tiếp đó, Âm Ma Thiên Tôn liền mất tích.
Tinh vực Cửu Diệu trên dưới đều vô cùng lo lắng, bọn họ muốn liên lạc với Tần Vô Song, nhưng vì thực lực quá thấp, không thể nào liên lạc được với Thiên Tôn cường giả, đành chỉ lo lắng suông. Tới lúc này Tần Vô Song liên lạc với bọn họ, Đồ Ông liền đem sự tình đầu đuôi kể ra.
Tần Vô Song sắc mặt đột nhiên phát lạnh:
- Bách Chiến Thiên Tôn?
- Đúng vậy, thuộc hạ không hề nghe lầm, quả thực là thanh âm của Bách Chiến Thiên Tôn. Đợi chúng ta đuổi theo, đại ca đã mất tích. Thiếu chủ, người phải làm chủ cho đại ca.
Tần Vô Song âm trầm một lát, hỏi:
- Tinh vực Cửu Diệu có bị tấn công hay không?
- Không có, Tinh vực Cửu Diệu vẫn rất bình an. Ngoại trừ mấy huynh đệ chúng ta, cũng chỉ có chín Chủ Thần cũ của Tinh vực Cửu Diệu là biết việc này. Ba trăm Vị diện Chủ Thần kia, chúng ta vẫn chưa thông báo với bọn họ.
- Ừ, làm tốt lám. Đồ Ông, ngươi năm xưa cách Thiên Tôn cũng chỉ còn một bước. Tới nay ta truyền cho ngươi mấy câu khẩu quyết, ngươi phải nhớ kỹ, tranh thủ sớm đột phá. Vạn nhất Tinh vực Cửu Diệu tình thế không khống chế được, ngươi phải dùng đại khí phách ra khống chế, không được loạn!
- Dạ… Thiếu chủ, thủ hạ tuân mệnh!
Nghe thấy Thiếu chủ truyền công, Đồ Ông thực sự vui mừng quá đỗi. Trong lòng hắn vị trí của Thiếu chủ thậm chí còn hơn cả Tu La Vương năm xưa.
Dù sao, Tu La Vương năm xưa lợi hại, nhưng tuyệt đối không thiên tài đến vậy. Thêm vào sư phụ của Tần Vô Song ai ai cũng đều lợi hại hơn Tu La Vương. Khẩu quyết công pháp của hắn còn kém được sao?
Tần Vô Song truyền một lượt khẩu quyết, không phải kế thừa từ Xích Dương Thánh Hoàng, cũng không phải của Lý Huyền Phong mà do hắn gần đây tham ngộ ra trong quá trình tu luyện.
Tham ngộ này so với công pháp Thánh Hoàng truyền cho càng có tác dụng, càng thích hợp với các cường giả sắp đột phá lên Thiên Tôn. Dù sao, những thứ này đều là kết quả hắn vừa mới tham ngộ được.
Căn dặn Đồ Ông xong, Tần Vô Song liền lâm vào trầm tư.
Nếu nói Bách Chiến Thiên Tôn có bản lĩnh giam giữ Âm Ma Thiên Tôn hắn căn bản không tin, kết luận chỉ có một, Bách Chiến Thiên Tôn mời kẻ khác giúp đỡ.
Hơn nữa nhất định là Thánh Hoàng cường giả. Nếu chỉ là Thiên Tôn cường giả nhất định phải là một trận đại chiến, cho dù Âm Ma Thiên Tôn không địch lại được nhưng cũng không thể mất tích bí ẩn như vậy.
Tình hình này chỉ có một khả năng, đó chính là Âm Ma Thiên Tôn không hề kháng cự gì, trước mặt đối thủ căn bản không có khả năng chống cự!

Chỉ có đáp án này mới có thể giải thích được.
- Phu quân, là Bách Chiến Thiên Tôn mời trợ thủ tiếp tay sao?
Tần Vô Song gật đầu:
- Không sai, Âm Ma Thiên Tôn mất tích rồi. Sống chết không rõ. Đối thủ lại không công kích Tinh vực Cửu Diệu, xem ra ra tay cũng có chừng mực.
- Nói như vậy chính là hướng vào huynh và Âm Ma Thiên Tôn?
- Ừ, ta tính toán có lẽ đối phương đã thông qua lục lọi Thần hồn Âm Ma Thiên Tôn để suy đoán ra phương hướng của chúng ta. Nhạn nhi, đối thủ rất có khả năng là Thánh Hoàng!
Mộ Dung Nhạn thông minh, tự nhiên biết điểm này, an ủi nói:
- Phu quân, chúng ta không sợ, cho dù là Thánh Hoàng cường giả bọn chúng cũng không thể phá được Thánh Hoàng Thiên Thuyền, đợi huynh đột phá rồi lại đấu cùng với chúng, không sợ bọn chúng!
- Ừ, ta chỉ lo đối phương lấy tính mạng Âm Ma Thiên Tôn uy hiếp, làm rối loạn lòng ta. Tới lúc đó, cưỡi hổ khó xuống, ảnh hưởng tới việc lĩnh ngộ cảnh giới Thánh Hoàng.
Tần Vô Song nói ra sự lo lắng của mình, đấy cũng chính là sự lo lắng của Mộ Dung Nhạn. Nàng biết phu quân mình trọng tình nghĩa, đối với thủ hạ cho dù là kẻ vô cùng độc ác cũng không dễ dàng vứt bỏ.
Nếu đối phương thực sự lợi dụng điểm này thì sẽ vô cùng nan giải.
Đương nhiên, cách giải quyết cũng không phải không có. Chỉ cần bọn họ tránh đi, đối phương không tìm được bọn họ, chiến thuật kéo dài thời gian liền có thể thành công.
Đợi Tần Vô Song đột phá lên cảnh giới Thánh Hoàng lại xuất hiện giải quyết vấn đề này.
Nhưng mà, hiện tại hành tung của bọn họ đã bị đối phương biết được. Trừ phi bọn họ không tới cố hương của Xích Dương Thánh Hoàng nữa.
Nhưng nếu như thế, đối thủ không tìm được bọn họ, mà khi Tần Vô Song đột phá lên Thánh Hoàng, muốn tìm bọn họ cũng khó.
Đúng lúc bọn họ đang do dự, Tu La Vương trong Thần Tú Cung đột nhiên lên tiếng:
- Tiểu tử, ngươi tính cách nhân hậu, thật không hiểu ngươi sao có thể tu luyện tới bước này. Thành đại sự không câu nệ tiểu tiết, Âm Ma Thiên Tôn chỉ là một con chó của ta trao cho ngươi sai bảo. Chết thì thôi, ngươi thương xót cái gì?
Những lời này của Tu La Vương khiến Tần Vô Song cùng Mộ Dung Nhạn đều đưa mắt nhìn nhau. Tu La Vương này không hổ là ma đầu, đối tới thủ hạ cũng coi thường như vậy, không hề để ý chút nào.
- Ngươi nếu không dứt bỏ được thì cứ tránh đi. Bọn chúng không tìm thấy ngươi cũng không giết Âm Ma Thiên Tôn, đó là đạo lý rất đơn giản.
Tu La Vương đành nói rõ ràng hơn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận