Tránh đi không gặp, che giấu thực lực, xem ra cũng chỉ có thể như vậy.
Dù sao, việc như thế này Tần Vô Song cũng không phải lần đầu tiên gặp phải. Từ khi hắn xuất đạo tới này mỗi quá trình vươn lên kỳ thực đều là một lần dùng sách lược che giấu thực lực.
Có lẽ trên con đường trưởng thành của mỗi cường giả, đó đều là việc không thể tránh được. Dù sao việc trưởng thành của bất cứ ai cũng không thể thuận buồm xuôi gió từ đầu đến cuối, không có ai từ đầu đã là thiên hạ vô địch.
Thánh Hoàng cường giả, Tần Vô Song tự hỏi trước khi đột phá tự nhiên là không thể đánh lại được. Mượn uy lực của Thánh Hoàng Thiên Thuyền tuyệt đối có thể chống đỡ, nhưng chiến đấu như vậy còn có ý nghĩa gì.
Tần Vô Song hoặc là không đấu, nhẫn nhục chịu đựng, nếu đã chiến đấu thì phải có tự tin đánh bại được đối thủ.
Tần Vô Song tuy rằng không biết đối thủ rốt cuộc là ai, nhưng có thể khiến Âm Ma Thiên Tôn chịu thiệt như vậy, nhất định phải là Thánh Hoàng cường giả. - .
Cho nên, Tần Vô Song quyết định, trước khi lãnh ngộ được cảnh giới Thánh Hoàng, tuyệt đối không đối đầu cùng đối thủ. Chiến thuật kéo dài này tuy không quang minh chính đại, nhưng trong hoàn cảnh hiện tại lại rất cần thiết.
Tần Vô Song một khi đã quyết như vậy, liền không do dự nữa.
Tâm tính của hắn cứng cỏi quyết đoán, ra quyết định tự nhiên không hề do dự.
Xích Dương Thánh Hoàng Thiên Thuyền lại chu du trong Vũ trụ bao la, do Bao Bao và Cô Đơn cùng nhau điều khiển, lao nhanh về hướng Tiểu Vũ trụ Xích Dương.
Tần Vô Song đương nhiên không hề thay đổi chủ ý, lãnh địa của Xích Dương Thánh Hoàng vẫn phải đi một chuyến. Đó là lời hứa, cũng là một tư thái.
Hắn tin rằng trước khi tới được Tiểu Vũ trụ Xích Dương, hắn nhất định có thể đột phá lên cảnh giới Thánh Hoàng. Đó là một sự tự tin chưa từng có.
Thời Không mênh mông, hành trình mênh mông.
Trong nháy mắt, ngàn năm đã qua.
Thanh Khung Thánh Hoàng một đường đi tới Tiểu Vũ trụ Xích Dương cũng được coi là trấn tĩnh, chỉ có Bách Chiến Thiên Tôn kia là có chút không kiềm chế được.
Không có việc gì lại đi đánh Âm Ma Thiên Tôn một trận. Dù sao Thanh Khung cũng nói với hắn, người này đừng đánh chết, ngoài ra thế nào cũng được.
- Đại ca, một ngàn năm đã qua, còn chưa tới lãnh địa của Xích Dương Thánh Hoàng. Huynh đệ ta lo có xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì không?
- Ngươi cảm thấy có thể có chuyện ngoài ý muốn gì?
Thanh Khung cười tủm tỉm nói.
- Chỉ sợ tiểu tử kia rất yêu nghiệt, đột phá lên cảnh giới Thánh Hoàng thì không dễ đối phó. Thánh Hoàng Thần Khí của hắn quá nhiều.
Bách Chiến Thiên Tôn lo lắng cũng không phải không có lý.
Thanh Khung lại bình tĩnh nói:
- Từ trong lời của Âm Ma Thiên Tôn thì Tần Vô Song kia trước khi giao chiến với các ngươi mới đột phá lên Thiên Tôn, nền móng chưa vững. Trong một ngàn năm mà hắn có thể đột phá lên Thánh Hoàng thì là chuyện lạ. Ta đoán cho dù hắn có là thiên tài, một vạn năm thì mới có thể. Trước năm vạn năm mà tiến lên Thánh Hoàng, trong Vũ trụ Đại La từ trước tới nay chưa quá ba người. Ta không tin tiểu tử này lại yêu nghiệt như vậy, có thể trước hai vạn tuổi tiến vào cảnh giới Thánh Hoàng.
Thanh Khung đi tới cảnh giới hiện tại, biết việc tiến lên Thánh Hoàng khó khăn thế nào. Hắn đã hao tốn mấy trăm vạn năm mới có thể tiến tới bước này.
Lên tới Thiên Tôn đã mất mười vạn năm. Mà từ Thiên Tôn lên Thánh Hoàng cũng đã mất hơn một trăm vạn năm. Cho nên, hắn căn bản không tin Tần Vô Song có thể trong một vạn năm đột phá.
Căn cứ theo tính toán của hắn, đi lãnh địa của Xích Dương Thánh Hoàng nhiều nhất cần ba ngàn năm. Ba ngàn năm đối phương có thể đột phá lên Thánh Hoàng thì mới là lạ.
Dừng nói kỷ lục lịch sử, tất cả mọi kỷ lục cũng sẽ bị hắn bỏ xa.
Thanh Khung không cảm thấy mình xui xẻo như vậy, đệ nhất thiên tài trong lịch sự lại bị mình gặp phải. Cho nên, hắn vẫn rất bình tĩnh. Mỗi ngày ngoài việc tu luyện lại mô phỏng việc đối phó và cướp đoạt ba kiện Thánh Hoàng Thần Khí của Tần Vô Song. Nếu có thể cướp được Thần khí giữ nhà của Xích Dương Thánh Hoàng thì chuyến này phát rồi.
Phải biết rằng Xích Dương Thánh Hoàng là một trong mười cường giả mạnh nhất.
Cả Vũ trụ Đại La lọt vào mười người đứng đầu là khái niệm thế nào? Thanh Khung Thánh Hoàng vừa nghĩ tới liền cảm thấy nóng cả tai.
- Đại ca, ngươi có trợ thủ cùng đẳng cấp không?
Bách Chiến Thiên Tôn hỏi.
- Sao thế?
Bách Chiến Thiên Tôn rụt rè nói:
- Tiểu đệ đã nhìn thấy thủ đoạn của Tần Vô Song đó, lo rằng hắn còn hậu chiêu, nếu đại ca có trợ thủ là Thánh Hoàng cường giả thì mới chắc thắng trăm phần.
Thanh Khung không hề giận, cười nói:
- Bằng hữu cùng cấp Thánh Hoàng, ta có, nhưng nếu ta mời một người tới thì phải chia cho hắn một kiện Thánh Hoàng Thần Khí, mời hai người tới thì không còn phần của ngươi nữa. Ngươi nói xem ra có nên mời không?
Bách Chiến Thiên Tôn gãi gãi đầu:
- Nếu tiểu đệ cũng là Thánh Hoàng thì thật tốt!
Ánh mắt sáng quắc nhìn Thanh Khung. Thanh Khung lại thở dài nói:
- Huynh đệ, việc khác ta có thể giúp ngươi, còn việc giúp ngươi đột phá thì nằm ngoài phạm vi năng lực của ta. Với thiên phú và căn cốt của ngươi, Thiên Tôn đã là giới hạn rồi. Đại ca khuyên ngươi đừng quá cố chấp, đừng làm việc ngoài khả năng của ngươi. Nếu không bị đại tai kiếp thì ngươi chết chắc.
Bách Chiến Thiên Tôn biết Thanh Khung không lừa hắn, có chút buồn bã, nói:
- Đại ca giáo huấn rất đúng, là ta nghĩ nhiều rồi.
- Ha ha, huynh đệ, ngươi cũng đừng buồn. Dù sao Thiên Tôn cũng được, Thánh Hoàng cũng được, tuổi thọ về lý luận là vô cùng. Hai huynh đệ chúng ta ở cùng với nhau, ngươi không phải là Thánh Hoàng, lẽ nào làm đại ca còn để kẻ khác khi dễ ngươi hay sao?
Bách Chiến Thiên Tôn rất cảm kích, đối với Thanh Khung Thánh Hoàng, hắn vô cùng kính trọng, cũng là điểm tựa tinh thần từ thời niên thiếu tới nay.
- Cô Đơn, lần này đã đi bao lâu rồi?
Ngày hôm nay, Bao Bao cũng vô cùng nhàn rỗi, không lâu sau hắn không ngờ đã vượt qua rào cản Chủ Thần, tiến thăng lên Thiên Tôn!
Đây là thành tích chưa từng có trong nhất mạch Thái cổ Thần vượn. Bao Bao luôn muốn tìm một người để thử thực lực, đã ở trong Thánh Hoàng Thiên Thuyền này ba ngàn năm rồi.
Tử Điện Phần Diệm Thú cười nói:
- Sao, ngươi vừa đột phá lên Thiên Tôn, muốn tìm người đánh nhau phải không?
- Đúng vậy, ai bảo các ngươi đột phá quá chậm, nếu ngươi cũng đột phá rồi có thể đấu cùng ta, có đúng không?
Bao Bao cười nói.
- Ngươi đánh khá lắm sao? Vậy đi tìm Lão Đại mà đánh!
Cô Đơn không thèm để ý.
- Hà hà, tìm Lão Đại? Ta chưa muốn chết!
Bao Bao gãi đầu, cười hì hì nói:
- Lão Đại tùy tiện lôi ra một kiện Thánh Hoàng Thần Khí cũng có thể diệt ta mười lần. Nói thật, ta mấy ngày nay luôn có cảm giác có đại sự xảy ra, ngươi nói, phải chăng Lão Đại đột phá rồi?
Vừa nhắc tới việc này, Cô Đơn lập tức có hứng thú:
- Đúng thế, ta cũng có dự cảm như thế. Ta còn nghĩ phải chăng ta lo thừa, không ngờ ngươi cũng cảm nhận thấy.
- Việc rõ ràng như vậy, đương nhiên cảm nhận được rồi. Lão Đại và chúng ta có thể gọi là đồng cam cộng khổ, huynh đệ thủ túc. Chuyện của hắn, chúng ta còn biết rõ hơn cả Nhạn nhi tỷ nữa, ha ha…
Bao Bao cười lớn, đột nhiên mắt sáng ngời:
- Dãy núi kia… Tới rồi tới rồi, ha ha, phải chăng có hình chín cái đầu sói?
- Cửu Lang Sơn?
Cô Đơn cũng kích động.
Tới Cửu Lang Sơn kỳ thực là đã tiến vào lãnh địa của Tiểu Vũ trụ Xích Dương. Cửu Lang Sơn này là dấu hiệu của Tiểu Vũ trụ Xích Dương.
- Có cần thông báo với Lão Đại hay không?
- Không cần vội, Lão Đại bế quan ba trăm năm rồi, lúc này quấy rầy hắn, ngươi muốn bị Lão Đại đá đít phải không?
Cô Đơn vội ngăn Bao Bao lại.
Bao Bao quả thực có chút vội vàng, gãi đầu gãi tai hiển nhiên vô cùng kích động. Cơ hồ không nhìn được nữa muốn ra ngoài nhảy nhót một hồi.
- Cô Đơn, nếu không chúng ta cùng đại tẩu dừng xuống trước. Chúng ta ra ngoài đi dạo một lát.
Bao Bao dùng khẩu khí thương nghị nói.
- Không được, Lão Đại chưa đột phá, không được ra khỏi Thiên Thuyền, đây là mệnh lệnh của Lão Đại trước khi bế quan.
Cô Đơn rất có nguyên tắc nói.
Hơn nữa, Cô Đơn rất hưởng thụ cảm giác trong Thiên Thuyền này. Hắn hiện tại vẫn chưa tiến vào cảnh giới Thiên Tôn, cho dù ra ngoài cũng không thể thi triển được nhiều.
Cảnh giới Chủ Thần?
Chủ Thần trong cả Vũ trụ Đại La cũng chỉ là chủ một Vị diện, trong Vũ trụ Đại La này quả thực là hằng hà sa số.
Thánh Hoàng Thiên Thuyền rộng rãi vô hạn. Lúc này trong một khu vực rộng rãi, một nam tử thân hình cao lớn, xếp bằng ngồi im. Trước mắt hắn đang có một thanh kiếm, Thần kiếm Đạo Nhất.
Thần kiếm Đạo Nhất này không chỉ là một thanh kiếm, còn là một ngọn đèn, một thứ dẫn đường, dẫn đường cho nam tử này.
Nam tử này, tự nhiên chính là Tần Vô Song.
Bế quan ba trăm năm, cùng với Thần kiếm Đạo Nhất dung hợp làm một. Ba ngàn năm đại đạo, cuối cùng hóa thành một!
Tần Vô Song miệng khẽ lẩm bẩm:
- Thần kiếm Đạo Nhất, ta hiểu rồi, thì ra cái gọi là ba ngàn đại đạo, chung quy chỉ có một con đường duy nhất. Đạo nhất, một con đường, thì ra là thế!
Bất cứ cường giả nào, con đường đi tới đỉnh phong đại đạo có vô số đường, nhưng mục tiêu chỉ có một.
Đi tới đỉnh phong đại đạo, thực chất là mọi con đường cùng về một đích.
Lý Huyền Phong đem Thần kiếm gọi là Đạo Nhất, kỳ thực là lãnh ngộ từ đó.
Còn Tần Vô Song tĩnh tọa ba trăm năm, dung hợp cùng Thần kiếm Đạo Nhất, trong một ý niệm mà hiểu được ảo diệu trong đó, đầu óc sáng tỏ như có thêm điều gì.
Thiên Võ Thánh Hoàng, đỉnh cao của võ giả!
Tới cảnh giới Thánh Hoàng, về phương diện vũ kỹ đã không thể vượt lên được nữa. Bởi vậy, đạo mới là thứ quyết định đẳng cấp thực lực của cảnh giới Thánh Hoàng.
Tần Vô Song trong nháy mắt muốn cười to một tiếng. Thần kiếm Đạo Nhất, sư phụ Lý Huyền Phong thực sự là đã cho hắn quá nhiều chỉ dẫn. Thần kiếm Đạo Nhất này chẳng phải là một loại chỉ dẫn hay sao?
Cát vàng đầy trời không ngừng tuôn ra xung quanh Tần Vô Song, không ngừng tụ lại thành các hình dạng khác nhau, giống như một bức tranh tuyệt mỹ.
Cảnh giới Thánh Hoàng! Dị tượng trùng sinh!
Ha ha, Tần Vô Song nắm chặt Thần kiếm Đạo Nhất trong tay, phảng phất trong nháy mắt đem cả thế giới đều cầm trong tay. Cảm giác này, hiện thực mà sảng khoái.
Thánh Hoàng, Thiên Võ Thánh Hoàng!
Tần Vô Song cơ hồ cười lên điên cuồng, giờ khắc này hắn thực sự vô cùng đắc ý. Loại đắc ý này không phải kiêu căng, mà là đầu óc đã trở nên thông suốt.
Thánh Hoàng Thiên Thuyền trong thời khắc này đột nhiên cũng xảy ra vô số dị tượng, hiển nhiên là cảm nhận được khí tức Thánh Hoàng, phát ra sự cộng hưởng mãnh liệt