Tô Tổng quản cũng không muốn nghe những lời thì thầm nhảm nhí của bọn họ.
- Các bằng hữu có hứng thú thì hãy đến Công hội Liên minh Tán tu báo danh, nhưng phải nói trước, không đủ năng lực thì đừng đến đó làm phiền.
Cả quảng trường lớn như vậy Luyện Hư Cảnh cường giả lại không có mấy người. Nhưng những tán tu Linh Võ Đại viên mãn và Cao Linh Võ Cảnh cũng có khá nhiều.
Những người này đang xem xét được mất, trong lòng do dự không biết có nên đi báo danh hay không. Thù lao như vậy không còn vấn đề gì, rất có sức hấp dẫn lại rất công bằng. Nhưng nhiệm vụ lần này tuy rằng rất sôi động, nhưng rất nhiều người có thể phân tích ra cái được mất trong đó.
Tấn công Tần gia châu Bách Diệp cũng có nghĩa là đối nghịch với Tần gia Thiên Đế Sơn. Tần gia Thiên Đế Sơn đã từng là Thiên Đế tại Thiên Đế Sơn. Dù hôm nay thực lực giảm sút, nhưng côn trùng trăm chân, chết mà không tuyệt. Sức mạnh của Tần gia vẫn có thể bảo đảm họ đứng vững trong tám môn Thiên Đế Sơn, ngàn năm nay luôn bị cô lập, bị đả kích nhưng vẫn đứng vững, không có ai thay thế được. Do vậy, không ai có thể bảo đảm Tần gia Thiên Đế Sơn sau này không thể quật khởi.
Quan trọng nhất là mấy ngàn năm nay trong Hiên Viên Khâu, cứ năm trăm năm một lần, không biết đã thay đổi bao nhiêu đời Thiên Đế, cũng có thể nói vị trí Thiên Đế kia chính là thay phiên mà làm. Nhưng mà nhiều đời Thiên Đế trải qua như vậy, tổng thể mà nói, chỉ có lúc Tần gia quân lâm làm Thiên Đế là thời đại hưng thịnh nhất, thế cục ổn định nhất của Hiên Viên Khâu.
Tuy hôm nay Tần gia thất thế, nhưng đánh giá tổng thể về các mặt, thì vẫn còn được rất nhiều người của Hiên Viên Khâu nể trọng.
Tần gia trong lúc còn làm Thiên Đế, họ cũng không ỷ mạnh hiếp yếu, xử lý công minh, tuy thủ đoạn hành sự nghiêm khắc, nhưng chưa từng hỗn loạn, chưa từng thỏa hiệp với thế lực độc ác.
Cũng chính vì Tần gia Thiên Đế Sơn quá cương chính, ngay thẳng quá mức thì sẽ gãy đổ, ngược lại khiến cho căn cơ của Tần gia không ngừng dao động, từ đó bắt đầu xuống dốc, rơi vào thế diện ngày hôm nay.
Nhưng phong cách Tần gia trăm ngàn năm nay vẫn để lại ấn tượng sâu sắc, truyền lại đến từng đệ tử các chi mạch. Bọn họ đối với Tần gia Thiên Đế Sơn, phàm là có huyết mạch Tần gia, từ trước tới giờ đều không rời bỏ, đâu sợ cái chết, cũng tuyệt đối không từ bỏ niềm tự hào là một đệ tử Tần gia.
Giống như Tần Quan, giống như Tần Chiếu.
Tần Vô Song có chút đồng cảm. Tần Quan kiên nghị, che chở muội muội, quyết không phản lại Tần gia. Tần Chiếu lại có ngạo khí bất khuất.
Trên thực tế, truyền thừa đến thế hệ Tần Vô Song, coi như huyết mạch của Tần gia thì quan hệ cũng đã quá xa, có thể bỏ qua không tính. Nhưng sự xa cách thế hệ không thể hủy diệt khí chất này, ngược lại, khí chất thuộc Tần gia lại làm cho đệ tử Tần gia đều bất giác phát sinh ra một loại cảm giác cộng minh.
- Lão Đại, chúng ta có đi báo danh không?
Bao Bao truyền âm hỏi.
- Đi! Chúng ta về quán trọ trước, khôi phục hình dạng ban đầu.
Tần Vô Song mỉm cười:
- Đừng vội, chúng ta chia nhau ra về!
- Được!
Về đến quán trọ, Tần Vô Song cảm thấy thoải mái rất nhiều. Tần Chiếu được người ta cứu, Tần Vô Song không cần phải mâu thuẫn và lo lắng nữa.
- Lão Đại, thực lực gã thanh niên của Cửu Phương gia đó vô cùng mạnh, đừng tưởng miệng lưỡi Tô tổng quan đó ghê gớm, thực sự nếu tiếp tục đánh, hắn cũng không phải là đối thủ của Cửu Phương Vân Phi.
Bao Bao nhìn ngang nhìn dọc cũng không thấy vừa mắt tên Tô Tổng quản đó.
Cô Đơn cũng cùng quan điểm với Bao Bao:
- Đúng vậy, Lão Đại, kỹ năng ngự kiếm phi hành của Cửu Phương Vân Phi vô cùng thành thục, trong nháy mắt đã bay lên không trung, thực lực như vậy, e rằng đến Động Hư Cảnh cường giả cũng không làm gì được hắn.
- Ngự kiếm phi hành!
Tần Vô Song nói:
- Cũng phải có một thanh phi kiếm tốt lấy thần thức bản mệnh ra chế luyện mới được. Ta thấy thanh kiếm mà hắn sử dụng rất hòa hợp với Cửu Phương Vân Phi, hình như thanh kiếm chính là sinh mạng của hắn vậy.
Bao Bao cười nói:
- Lão Đại, huynh cũng đừng ngưỡng mộ hắn nữa, đợi huynh tiến nhập cảnh giới Hư Võ Cảnh, Âm Dương Tử Vân Dực sẽ có thể tiến hóa, sẽ thuộc về chính thân thể của huynh, có tác dụng hơn bất kỳ đồ vật ngoại giới nào. Vỗ cánh một cái liền bay xa ngàn dặm, một ngày mấy vạn dặm, không phải là càng phong cách hơn sao?
Tần Vô Song nói:
- Ngân Hầu Vương từng nói, Âm Dương Tử Vân Dực phải tiến hóa vài lần mới có thể đạt được hiệu quả như vậy. Chỉ vừa mới tiến nhập Hư Võ Cảnh, chắc chắn không có yêu nghiệt lắm đâu.
- Hắc hắc, nhưng chắc chắn cũng sẽ nhanh hơn ngự kiếm phi hành chứ. Phi kiếm, bất luận thế nào cũng phải dựa vào tốc độ của kiếm, lấy pháp lực thôi động phi kiếm, so sánh với một bộ phận thân thể của bản thân mình, khẳng định là phải kém hơn rồi. Lão Đại huynh thấy thế nào?
Tần Vô Song nói:
- Hy vọng là như vậy.
Cô Đơn thở dài:
- Đợi sau khi huynh tiến nhập Hư Võ Cảnh, Luyện Hư Cảnh bình thường không thể bay lượn được, tuyệt đối không thể đánh lại được huynh. Thông thường Hóa Hư Cảnh mới là giai đoạn nhập môn của kỹ năng phi hành, nếu huynh chỉ mới là Luyện Hư Cảnh đã có thể bay, như vậy thì khởi đầu của huynh đã cao hơn người bình thường gấp trăm lần rồi. Tuyệt đối là chuyện tốt.
Bao Bao cũng vô cùng tán thành:
- Đúng vậy, Lão Đại, chờ đến khi huynh đạt đến cảnh giới Hư Võ Cảnh, như vậy huynh tuyệt đối là ngôi sao sáng trẻ tuổi tại Hiên Viên Khâu rồi!
Tần Vô Song lại không bị những lời nói này làm mê hoặc, theo hắn, việc chưa thực hiện đều là chuyện không nên nói trước. Trong suy nghĩ của hắn, tất cả đều có thể xảy ra, không được lạc quang mù quáng. Hắn đứng dậy:
- Mọi người chuẩn bị một chút, chúng ta sẽ đi báo danh, Tô Tổng quản đó có tính đa nghi, chỉ sợ không dễ đăng ký như vậy. Thân phận của ba huynh đệ chúng ta, nhất định phải được chuẩn bị tuyệt đối hoàn mỹ, đừng để hắn thấy sơ hở.
- Ừm, lần báo danh này khẳng định sẽ phải xét duyệt, chắc chắc sẽ không ồ ạt như ong vỡ tổ. Lão Đại, huynh đã nghĩ ra lai lịch thân phận cho chúng ta chưa?
- Tô Tổng quản là người của Bài Sơn Phủ. Với tu vi Hóa Hư Cảnh của hắn cũng không thể đi khắp bảy mươi hai Phủ của Hiên Viên Khâu. Thân phận của chúng ta là ba huynh đệ Võ gia của Đại Qua Bích, Thiên Thủy Phủ. Đại Qua Bích, Thiên Thủy Phủ là nơi đất đai khô cằn, cách xa Bài Sơn Phủ, khá ngăn cách với thế giới bên ngoài. Chúng ta nói đến từ nơi đó, hắn có nghi ngờ cũng không thể đi xác minh được.
Sau đó, Tần Vô Song thống nhất một số vấn đề quan trọng, nghĩ câu trả lời cho những câu hỏi có thể hỏi, thống nhất các câu trả lời với nhau, tránh việc Tô Tổng quản sẽ hỏi từng người.
Làm xong công tác ứng phó với tất cả chuyện ngoài ý muốn, Tần Vô Song hài lòng, cười nói:
- Lần này, cho dù Tô Tổng quản đó tra hỏi đến mười tám đời tổ tiên chúng ta, chúng ta cũng có thể trả lời hắn. Hãy nhớ, nếu tên đó có hỏi ra ngoài mấy vấn đề trên thì giả bộ giận dữ, đừng để hắn tiếp tục hỏi nữa. Chúng ta càng tức giận, ngược lại càng khiến hắn tin tưởng. Tô Tổng quản này là một con cáo già, phải phản công đến cùng, không được để hắn nắm được nhược điểm, hỏi dồn dập.
- Ân, Lão Đại nói có lý.
Sau khi bàn bạc xong, ba người mới đi thẳng đến Công hội Liên minh Tán tu. Đến cửa, có người dẫn họ vào trong.
Nghe nói họ đến báo danh, người chịu trách nhiệm cho người vào thông báo, có một người từ trong đi ra, chính là người mặc áo đen đi cùng Tô Tổng quản lúc trước.
- Các ngươi đến báo danh?
Người áo đen liếc nhìn ba người Tần Vô Song, hiển nhiên là muốn dò xét.
- Sao? Đây không phải là nơi báo danh sao?
Cô Đơn nhíu mày nhìn lên, thân hình cao to tuấn tú của hắn vừa tiến lên một bước đã oai nghiêm như mãnh hổ, làm người khác không dám coi thường.
Người mặc áo đen lạnh lùng cười:
- Ngươi vội cái gì? Có bản lĩnh còn sợ bỏ ngươi ra ngoài sao? Chỉ cần ngươi thông qua mọi xét duyệt, thì dễ vào thôi.
Nói xong vung tay:
- Đi theo ta!
Ba người bọn Tần Vô Song đi theo hắn, qua một hành lang đi vào trong, không lâu sau, đến một đình viện phía sau, lúc này, đã có mười mấy người đến báo danh trước đó.
Tô Tổng quản đứng trước cửa viện, cao giọng nói:
- Các vị lần này ta tuyển người, chỉ tuyển mười lăm người. Luyện Hư Cảnh không quá ba người, Linh Võ Đại viên mãn không quá năm người, còn lại là Cao Linh Võ Cảnh.
Thì ra, tấn công tòa thành Tần gia châu Bách Diệp lần này, bốn vị Tổng quản phụ trách tuyển người, mỗi người chỉ có hai mươi danh ngạch.
Năm người trong đó được Tô Tổng quản điều động người thân cận, mười lăm người còn lại thì thu nạp bên ngoài. Tính lại thù lao, nếu cả hai mươi người của mỗi Tổng quản đều hoàn thành nhiệm vụ, một triệu hoàng tinh thạch đã mất đi bảy tám phần.
Nếu như vậy, Trần Thống lĩnh và các Tổng quản cũng sẽ không lời được bao nhiêu. Nhưng họ đã tính toán, tấn công Tần gia châu Bách Diệp, không thể không có tổn thất gì, đi bảy tám mươi người, có thể trở về một nửa đã là may mắn rồi. Mà bị chết trong khi làm nhiệm vụ, bên tổ chức sẽ không chịu bất cứ trách nhiệm gì.
- Tô Tổng quản, lại có ba người nữa đến!
Tô Tổng quản liếc sang bên này, gật đầu, dặn dò:
- Đưa họ đi kiểm tra thực lực trước, đủ thực lực thì đến xét duyệt.
- Vâng!
Tên mặc áo đen trả lời, quay đầu nói với bọn Tần Vô Song:
- Đi theo ta, kiểm tra thực lực của các ngươi trước.
Tần Vô Song và bọn Bao Bao đã bàn bạc kỹ rồi, Tần Vô Song lấy năng lực Linh Võ Đại viên mãn đi báo danh, không che dấu. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Bao Bao và Cô Đơn lấy năng lực Cao Linh Võ Cảnh để báo danh. Vì chúng là Thú Tộc, sau khi chân không luyện hình, có thể dễ dàng che dấu thực lực. Dù là Hóa Hư Cảnh cường giả như Tô Tổng quản, cũng không thể nhận ra sự huyền bí của chúng, trừ phi chúng chủ động để lộ sơ hở.
Kiểm tra thực lực vô cùng đơn giản, Tần Vô Song là người từng trải, tự nhiên dễ dàng vượt qua. Cô Đơn và Bao Bao cũng không xảy ra điều gì ngoài ý muốn, đều theo đúng kế hoạch ban đầu, thuận lợi vượt qua cửa ải này.
Sau khi hoàn thành kiểm tra thực lực, tên áo đen nói:
- Một Linh Võ Đại viên mãn, hai Cao Linh Võ Cảnh, đúng vậy không?
- Không sai!
- Đến từ Đại Qua Bích, Thiên Thủy Phủ?
Tên mặc áo đen tiếp tục hỏi.
- Ngươi phụ trách xét duyệt sao?
Cô Đơn lạnh lùng hỏi.
- Ta không phụ trách xét duyệt, xét duyệt là do đích thân Tô Tổng quản tự mình làm.
Tên áo đen khi nhắc đến Tô Tổng quản, vẻ mặt vô cùng kính trọng.
- Ngươi không phụ trách xét duyệt thì hỏi chuyện này làm gì?
Cô Đơn tỏ vẻ khó chịu nói.