Khí Trùng Tinh Hà

Lời nói này của Tần Vô Song không được xem là trôi chảy. Nhưng càng như vậy, ở bên phía Trần Thống lĩnh xem ra lại càng tin tưởng hơn.
Tên Trần Thống lĩnh trầm ngâm hỏi:
- Tập kích đội ngũ các ngươi, vậy mà lại có thể tiêu diệt toàn bộ đội ngũ các ngươi? Rốt cuộc có bao nhiêu tên? Thực lực có bao nhiêu cường hãn?
Tần Vô Song nói:
- Đối phương chỉ có sáu tên!
- Sáu tên?
Trần Thống lĩnh thất kinh:
- Sáu tên mà làm cho đội ngũ của các ngươi thảm hại thế này, toàn quân gần như bị diệt?
- Đúng vậy, đại hán tóc xoăn là kẻ mạnh nhất, vóc người vô cùng khôi ngô, hạ thủ với Tô Tổng quản trước, sau đó ba kẻ cường giả trẻ tuổi vây khốn năm vị Luyện Hư Cảnh cường giả. Còn thừa hai kẻ thì hạ thủ với người cấp bậc Linh Võ Cảnh. Bọn người này, thực lực vô cùng dũng mãnh. Ba huynh đệ chúng ta chiếm cứ nơi có lợi nhất cũng bị tách ra. Hiện giờ Lão Tam nhà ta vẫn không biết sống chết ra sao.
Cô Đơn cũng đúng lúc ra vẻ ủ rũ chán nản:
- Lão Đại, Lão Tam chắc là lành ít dữ nhiều. Ta thấy đồng bọn của chúng ta, phỏng chừng cũng không thể trốn nguy cấp được lâu.
- Vậy hai kẻ các ngươi làm sao mà trốn thoát được? Hay là các ngươi tự ý trốn trước?
Bên cạnh Trần Thống lĩnh, Hà Tổng quản mang theo vài phần nghi ngờ, đánh giá bọn Tần Vô Song.
Tần Vô Song thở dài:
- Tổng quản đại nhân, tuy rằng bọn ta chỉ là tán tu, nhưng cũng biết thế nào là kỷ luật. Thống lĩnh đại nhân đã tự mình đặt ra các điều lệ, bọn ta nào dám phạm? Nếu không phải Tô Tổng quản đã hạ lệnh lui lại thì cho dù chết, huynh đệ bọn ta cũng quả quyết không thể nào chạy trốn trước! Nếu như chạy trốn trước, lẽ nào hai huynh đệ chúng ta lại trở về Tổng bộ?
- Hừ, những kẻ khác đều đã chết sạch, chết rồi không có chứng cứ, các ngươi đương nhiên là không lo sợ gì!
Trong sắc mặt của Tần Vô Song có một tia áp bức và lăng nhục, một khi đã góp vui lấy lệ vậy thì cũng phải làm cho thật một chút, ngay lập tức lại làm ra bộ dạng rất oan ức, biện giải nói:

- Thống lĩnh đại nhân, ba huynh đệ Võ gia chúng ta, đến từ Đại Qua Bích, nhưng cho đến giờ vẫn chưa hiểu được cái gì gọi là có chỗ dựa nên không sợ hãi gì. Lúc ấy đội ngũ bị giết lẻ tẻ, chưa chắc đã bị giết sạch. Ít nhất thì Tô Tổng quản cũng đã trốn thoát được. Hai huynh đệ chúng ta có phải là chưa hạ lệnh đã chạy trốn trước đâu, đợi đến đến lúc Tô Tổng quản đến đây tụ họp, Thống lĩnh đại nhân có thể tự mình hỏi Tô Tổng quản. Nếu hai huynh đệ chúng ta tự mình chạy trốn trước, muốn chém muốn giết, tuyệt đối không cau mày.
Giờ phút này Trần Thống lĩnh hiển nhiên không thèm để ý bọn họ có phải là tự ý trốn hay không. Điều lệ kia chỉ là sự ràng buộc, thúc giục mọi người hăm hở chiến đấu.
Một khi đội ngũ của Tô Tổng quản đã tan tác, đã bị tiêu diệt, thì bọn chúng bị tiêu diệt như thế nào giờ đã không còn quan trọng.
- Hà Tổng quản, huynh đệ Võ gia này nếu tự mình chạy trốn thì e rằng gan bọn chúng cũng chẳng đủ lớn, cũng không có mặt mũi đến gặp chúng ta như thế này. Tô Tổng quản không chết, chân tướng sự việc sớm muộn cũng có ngày được làm rõ. Hiện tại chưa rõ chân tướng sự việc, mọi người vẫn cứ là bạn bè trên cùng một chiến tuyến, không cần nghi ngờ lẫn nhau!
Trần Thống lĩnh thật ra lại rất hiểu cách mua chuộc lòng người, hắn hiểu rõ hơn ai hết, thời điểm này, truy cứu trách nhiệm là thứ yếu, an định quân tâm mới là quan trọng.
Nếu đem huynh đệ Võ gia đi chém thì ngược lại lại càng làm mọi người thêm sợ hãi bất an.
Hà Tổng quản nghe Trần Thống lĩnh nói như vậy, ắt nhiên không còn dị nghị điều gì. Hắn với bọn Tần Vô Song không có cái gì gọi là thù hận, chỉ là muốn tỏ ra hăng hái trước mặt Trần Thống lĩnh một chút, muốn thể hiện lấy lòng một chút. Nói trắng ra là muốn bợ đỡ Trần Thống lĩnh, có vẻ hắn lúc đó nhớ tới những điều lệ do chính Tần Thống lĩnh tự mình đặt ra.
- Chư vị, theo như tình hình mà huynh đệ Võ gia miêu tả thì thực lực của bọn Tần gia châu Bách Diệp này quả nhiên ở ngoài dự kiến của chúng ta. Dưới sự bao vây công kích của chúng ta mà bọn chúng có thể phái đội ngũ đến tập kích bất ngờ đội ngũ của Tô Tổng quản, bất kể là về nhân thủ, hay là về phương diện quyết đoán, cũng đều ở trên sự dự tính của chúng ta.
Việc cho đến nước này, Trần Thống lĩnh cũng không có ý che dấu sự phán đoán sai lầm của chính mình.
- Không thể không nói, theo như ta lúc đầu đoán thì thực lực chúng ta với bọn Tần gia châu Bách Diệp có sự chênh lệch rất lớn. Đây là sự sai lầm của ta.
Trần Thống lĩnh như thế này chẳng những khiến cho những sai lầm quyết sách trước kia của hắn trở nên không còn gai mắt, càng khiến cho người cảm thấy kẻ Thống lĩnh như hắn làm việc rất có trách nhiệm.
Ba tên Tổng quản kia dồn dập nói:
- Trần Thống lĩnh, tình hình lúc đó chẳng những chỉ là sự phán đoán của ngài mà cũng là sự nhất trí quan điểm của tất cả các Tổng quản. Cũng chưa từng nghĩ qua, bọn Tần gia châu Bách Diệp lại giấu nhiều át chủ bài đến vậy!
Một gã Hóa Hư Cảnh cường giả bên cạnh Trần Thống lĩnh đột nhiên nói:
- Thống lĩnh đại nhân, hôm nay ngươi giao chiến với Động Hư Cảnh cường giả, hội Tần gia Thiên Đế Sơn có gấp rút phái cao thủ tới tiếp viện?
- Đúng vậy, nếu nói bọn Tần gia châu Bách Diệp, bọn chúng có thể nuôi dưỡng được cường giả cấp bậc Động Hư Cảnh? Ta thật khó có thể tin tưởng.

- Tần gia Thiên Đế Sơn, đến hôm nay chẳng phải là đóng cửa môn hộ tự bảo vệ mình sao chứ? Bọn chúng còn có thể phái người đến giúp bọn Tần gia châu Bách Diệp?
- Vậy chưa chắc, tay chân của Tần gia Thiên Đế Sơn, chết mà không bế tắc. Bọn chúng ở Thiên Đế Sơn, bị những thế lực lớn mạnh khác tấn công loại trừ, có lẽ là mệt mỏi ứng phó, bị vây khốn vào thế bất lợi. Nhưng nếu muốn nói đến tranh giành một châu một lĩnh ở đây, cho dù bọn chúng tùy tiện phái một cường giả trung đẳng, cũng vẫn đủ làm cho cả Bài Sơn Phủ này kinh sợ.
Đây lại đúng là lời nói thật.
Tần gia Thiên Đế Sơn, nói đi nói lại thì Thiên Đế Sơn cũng là thế lực cường hãn nhất. Cho dù bị xa lánh, cho dù bị kẻ khác liên thủ đả kích trả đũa thì cũng là sự tranh giành cắn xé lẫn nhau của tám môn Thiên Đế Sơn.
Trận đánh nhau của các thế lực cấp cao kia là trận đánh nhau ác liệt nhất ở Hiên Viên Khâu này. Mấy Phủ dưới, căn bản không có đến mấy nhà có đủ thực lực để tham gia vào trong trận chiến cấp cao này.
Đừng nói đến mấy cấp bậc này của bọn chúng, nhiều nhất cũng chỉ là cấp bậc của một lãnh một châu mà thôi.
- Tần gia Thiên Đế Sơn…
Sắc mặt của Trần Thống lĩnh có chút khó coi, bần thần như tự hỏi điều gì. Một lúc lâu sau, Trần Thống lĩnh mới chậm rãi mở miệng:
- Tấn công Tần gia châu Bách Diệp cần phải tốc chiến tốc thắng, nếu kéo thời gian càng dài thì càng bất lợi! Tuy nói phái thế lực làm nhiệm vụ này, nhất định phải lưu tâm đến hướng đi của đệ tử Tần gia Thiên Đế Sơn, nhưng cũng không có cách gì đảm bảo Tần gia Thiên Đế Sơn không có người tới trước trợ giúp. Tần gia châu Bách Diệp này đối với Tần gia Thiên Đế Sơn vô cùng quan trọng, thời gian càng lâu, quân tiếp viện bên Thiên Đế Sơn tới càng đông.
- Thống lĩnh đại nhân nói rất có lý.
- Thống lĩnh đại nhân, Tần gia châu Bách Diệp hôm nay, thực lực mạnh mẽ. Nhóm người của chúng ta đấu với bọn chúng cùng lắm là ngang sức ngang tài, cần phải tìm được một kế sách hóa giải.
Trần Thống lĩnh gật gật đầu:
- Ta đã có chủ ý rồi. Chư vị, các ngươi tiếp tục hạ trại ở vùng này, hình thành một loại cục diện bao vây mà không công kích Tần gia châu Bách Diệp. Ta đi bàn chuyện cứu binh. Nhanh thì ba ngày, chậm thì năm, bảy ngày ắt mau chóng trở về.
- Thống lĩnh đại nhân, ngài là thủ lãnh của bọn ta, ngài tự mình đi viện binh, bọn ta mấy chục người, sợ như rắn không đầu thì không ổn.
Trần Thống lĩnh quay đầu nói với hai kẻ tâm phúc Hóa Hư Cảnh, dặn dò nói:

- Trần Thông, Trần Đạt, các ngươi hai người, trong lúc ta không có mặt, phụ trách quản lý tất cả đại sự.
Sau đó nói với ba tên Tổng quản:
- Trần Thông với Trần Đạt là tộc đệ của ta. Ba vị các ngươi, tất cả đại sự cũng đều nghe bọn chúng sắp xếp.
- Được!
Trần Thống lĩnh lại nhìn bọn Tần Vô Song và Cô Đơn, nói:
- Tô Tổng quản chạy trốn lần này, trong nhất thời chưa chắc đã có thể quay về được. Hai ngươi liều chết quay trở về tụ họp, cũng coi như hiếm thấy, các ngươi kẻ nào bằng lòng vào đội bọn chúng thì sắp xếp các ngươi vào đội ngũ.
Một tên Tổng quản họ Triệu mỉm cười nói:
- Bên ta lần này vừa lúc hao tổn ba bốn tên, bổ sung vào đội ngũ của ta cũng không tệ.
- Được, hai người các ngươi từ giờ về sau liền đi theo Triệu Tổng quản!
Trần Thống lĩnh bố trí tất cả, mới để Tần Vô Song và Cô Đơn ra ngoài.
- Chư vị, ta đi lần này là đến cầu viện thế lực mạnh nhất ở Bài Sơn Phủ. Tất cả các ngươi đều không thể thay thế được.
Trần Thống lĩnh nói đến đây, thanh âm đột nhiên thu lại, chặn lại thanh âm, thấp giọng, nói:
- Triệu Tổng quản, ta bố trí hai kẻ kia vào trong đội ngũ của ngươi, biết dụng ý của ta không?
Triệu Tổng quản có chút hồ nghi không chắc chắn, hiển nhiên chưa hiểu được dụng ý sâu xa của Trần Thống lĩnh.
Trần Thống lĩnh nói:
- Hai kẻ này tới thật kỳ quái, ta không thể nào mà xác nhận được bọn chúng có phải là bại binh còn sót lại hay không, ngay cả Tô Tổng quản cũng không thể trốn thoát lâu, vậy mà hai huynh đệ bọn chúng lại có thể kéo dài thời gian trốn tới nơi đây, ít nhiều cũng có điểm đáng nghi ngờ.
- Bọn chúng không phải đã nói là Tô Tổng quản đã trốn rồi hay sao?
- Trước khi Tô Tổng quản trở về, bọn chúng vẫn còn có điểm nghi ngờ. - .
Trần Thống lĩnh chế áp thanh âm, lại nói:

- Ta vừa rồi cố ý nói các ngươi không thể thay mặt đi chính là một chiêu thử bọn chúng. Nếu bọn chúng thật sự có điềm nghi ngờ, tất nhiên là do bọn Tần gia châu Bách Diệp phái tới. Nếu quả đúng như vậy thì thật có thể tung một chút tin tức giả cho bọn chúng, khiến bọn chúng truyền đến Tần gia châu Bách Diệp, vừa hay tương kế tựu kế!
Hà Tổng quản nghe Trần Thống lĩnh nói vậy, có thêm hưng phấn, nói với theo:
- Ta đã nói mà, hai thằng tiểu tử này lúc nào cũng có chút là lạ. Hóa ra Thống lĩnh đại nhân cũng nghi ngờ bọn chúng.
Trần Thống lĩnh khẽ cười:
- Bất kỳ sự tình gì, phải suy nghĩ cân nhắc toàn bộ các mặt. Ta cũng không phải là nghi ngờ tất cả, chỉ là ở phương diện này cần có thêm chút phòng bị. Ta thật hy vọng bọn chúng chính là do Tần gia châu Bách Diệp tới làm nội ứng.
- Ha ha, hiểu hiểu! Hai tiểu tử này, sức chiến đấu của bọn chúng đối với đại cục mà nói thì ảnh hưởng không lớn. Nhưng nếu bọn chúng mà là nội ứng, lợi dụng được thì ngược lại còn có thể phát huy được tác dụng!
- Ừm, những lời lúc trước của ta là cố ý nói cho bọn chúng nghe. Nhưng mà, chuyện cầu viện lại là chuyện xác thực. Tuy nhiên, Bổn Thống lĩnh tuyệt nhiên sẽ không rời đi. Trần Thông, ngươi thay ta đến Thương Vân Đạo Trường một chuyến.
- Thương Vân Đạo Trường?
Trần Thông giật mình sửng sốt.
Những kẻ khác cũng đều hiện lên vẻ mặt kinh ngạc. Bọn chúng kẻ nào mà chẳng biết, Thương Vân Đạo Trường là thế lực đệ nhất không hề tranh cãi ở Bài Sơn Phủ! So sánh xuống dưới, cho dù hùng mạnh như Trần Thống lĩnh trước mặt Thương Vân Đạo Trường to lớn còn vài phần ngưỡng mộ. Bởi thế, nghe Trần Thống lĩnh đi Thương Vân Đạo Trường cầu viện binh, mọi người đều bất ngờ sửng sốt.
- Không cần kinh ngạc, Đạo tôn của Thương Vân Đạo Trường, chúng ta ắt nhiên là mời không được. Nhưng mà, Thương Vân Đạo Trường có một kẻ là Trưởng lão Đổng Thiên, năm đó từng nợ ta một món ân tình lớn. Ngươi truyền thư cầu kiến của ta tới Trưởng lão Đổng Thiên, ắt sẽ có đáp lại. Trong thư này ta sẽ nói rõ ràng tất cả mọi việc.
Trần Thông gật đầu tuân mệnh:
- Được, vậy ta đến Thương Vân Đạo Trường một chuyến!
Cũng may, nơi này cách Thương Vân Đạo Trường cũng không phải là xa, với thực lực Hóa Hư Cảnh của Trần Thông, ngự không phi hành, nhiều nhất thì là hai ngày có thể đi tới đi lui được.
Trần Thống lĩnh nói là làm, lập tức viết một phong thư giao cho Trần Thông, căn dặn nói:
- Ngươi đi Thương Vân Đạo Trường, tất cả mọi hành động chỉ cần có thể bái kiến Trưởng lão Đổng Thiên, mọi việc khác, đều không được phát sinh lằng nhằng thêm!
Đối với Thương Vân Đạo Trường, Trần Thống lĩnh vẫn là vô cùng kiêng kỵ, bởi vậy lời dặn dò này cũng là đặc biệt thận trọng!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận