Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn
Sau khi nghe thấy tin này, Tần Vô Song lập tức đến Công hội Liên minh Tán tu, tìm được một phòng trọ đi vào bên trong, đợi ngày hôm sau, Tần Vô Song cùng Bao Bao, Cô Đơn quay lại chỗ của Lỗ Tiên Lâu.
Sau khi quay lại con ngõ hẻo lánh kia, đã phát sinh một sự việc vượt ngoài dự tính của Tần Vô Song. Bên trong cái ngõ hẻm đó xuất hiện mấy chục tên cao thủ mặc áo đen vây xung quanh.
Những người này ai nấy cũng tràn đầy sát khí bao vây cửa tiệm của Lỗ Tiên Lâu.
Nhìn thấy bọn Tần Vô Song và Bao Bao đang tiến lại gần, một gã thanh niên trong tay phe phẩy chiếc quạt giấy ánh mắt lạnh lùng nhìn Tần Vô Song thản nhiên nói:
- Những kẻ không phận sự, không được lại gần.
Tần Vô Song nhíu mày nói:
- Ta đến lấy đồ, không phải là kẻ không phận sự.
Gã thanh niên ngạo nghễ nói:
- Ngươi nói không phải, cũng không tính cái gì. Ta nói ngươi là kẻ không phận sự thì ngươi chính là kẻ không phận sự.
Đây chính là điển hình của loại lý luận bá đạo, Tần Vô Song nghe vậy liền bật cười nói:
- Nói như vậy, ngươi ở đây lại có quyền ăn nói hơn của Lỗ đại sư sao?
- Nói lời vô nghĩa, bảo ngươi đi thì hãy ngoan ngoãn cút đi.
Ở phía sau lưng gã thanh niên này, mấy tên mặc đồ đen kia quát lớn. Bao Bao và Cô Đơn đứng bên cạnh Tần Vô Song đều rất là tức giận. Bọn chúng có vẻ rất muốn động thủ, Tần Vô Song xua tay áo ngăn cản Bao Bao và Cô Đơn lại.
Đúng vào lúc này, cánh cửa của cửa tiệm mở ra, Lỗ Tiên Lâu từ trong đi ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn đám người lố nhố kia.
Gã thanh niên phe phẩy chiếc quạt nhìn Lỗ Tiên Lâu, không dám chậm trễ, vội vàng đề phòng lùi lại vài bước.
Lỗ Tiên Lâu cười nhạt nói:
- Tiểu tử, ngươi đã dám đến đây gây sự, còn sợ hãi cái gì?
Gã thanh niên kia chằm chằm nhìn Lỗ Tiên Lâu nói:
- Lỗ đại sư, Đại Đạo tôn của chúng ta lần này rất có thành ý, nếu Lỗ đai sư không chịu nể mặt, Đại Đạo tôn của chúng ta lần này sẽ không khách sáo như lần trước đâu.
Lỗ Tiên Lâu tiêu sái cười, không thèm để ý tới sự đe dọa của tên thanh niên này.
Một lúc sau, Lỗ đại sư thản nhiên nói:
- La Thông Thiên mời ta đến luyện chế phù chú cho các ngươi, ta mãi cho đến bây giờ vẫn còn không đồng ý, huống chi là yêu cầu này, như vậy thật quá đáng. Ngươi về nói với La Thông Thiên, ta không có hứng thú với đề nghị của hắn. Bởi vì La Thiên Đạo Trường các ngươi đã phạm vào nguyên tắc thứ nhất của ta.
Nguyên tắc thứ nhất của Lỗ Tiên Lâu là không tiếp người không thuận mắt.
Trong lòng Tần Vô Song có chút khẽ động, lẽ nào nhóm người này lại là người của La Thiên Đạo Trường? Lập tức hắn cũng bất động thanh sắc, đứng nép sang một bên lắng nghe.
Nét mặt của gã thanh niên đó rất nghiêm túc, lạnh lùng nói:
- Lỗ đại sư, những lời ngon ngọt ta đã nói hết với ngươi rồi, Đại Đạo tôn đã bị ngươi từ chối nhiều lần, tuy rất tức giận nhưng cũng bỏ qua, nhưng lần này nếu ngươi không nể mặt thì tự gánh lấy hậu quả.
Lỗ Tiên Lâu ha ha cười nói:
- Nhưng không biết La Thiên Đạo Trường có thủ đoạn gì để mà đối phó với ta?
- Tên họ Lỗ kia, đừng có nói lời vô nghĩa, đừng có mà không biết xấu hổ như vậy. Cái Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bài kia, rút cuộc ngươi có cho mượn hay không? Hôm nay ta đến để mượn ngươi, nếu như không cho, vài ngày nữa Đại Đạo tôn đích thân đến lấy, lúc đó chúng ta sẽ không khách khí nữa đâu.
Gã thanh niên lớn giọng, đừng nói Lỗ Tiên Lâu ngay cả Tần Vô Song nghe xong đều cảm thấy người này vô cùng kiêu ngạo. Hắn biết nhóm người này là người của La Thiên Đạo Trường, trong lòng càng quan tâm hơn, rất muốn biết những người này ruốt cuộc có âm mưu gì.
Mỗi hành động của La Thiên Đạo Trường hiện giờ vô cùng quan trọng đối với Tần Vô Song. Bọn họ lần này lao sư động chúng đến đòi mượn đồ của Lỗ Tiên Lâu đại sư, hẳn đó cũng không phải là phàm vật.
Bao Bao đột nhiên kêu lên:
- Này, các ngươi muốn mượn đồ, chờ chúng ta đi lấy xong đồ của chúng ta trước đã. Đừng tưởng La Thiên Đạo Trường tài giỏi, nói cho các ngươi biết, thân phận của chủ nhân bọn ta, La Thiên Đạo Trường cũng không thể động vào đâu.
Bao Bao mạnh mồm nói thế, khiến cho tên thanh niên kia phải liếc nhìn, nhịn không được lại nhìn thêm Tần Vô Song một cái nữa.
Ở Hiên Viên Khâu, không có thực lực cùng với bối cảnh, cũng sẽ không tùy tiện mạnh miệng mà nói như vậy được, đối phương đã nói như vậy, nhất định không phải nói bừa.
Nghĩ đến đây, gã thanh niên này cũng không dám chậm trễ vội vàng trầm giọng hỏi:
- Các ngươi cần lấy đồ vật gì?
- Bọn ta nhờ Lỗ Tiên Lâu làm một vài món đồ, nhưng hình như cũng không nhất thiết phải nói cho các ngươi biết chứ?
Khẩu khí của Bao Bao vẫn giữ nguyên như cũ không hề thay đổi.
Tần Vô Song hỏi Lỗ Tiên Lâu:
- Lỗ Tiên Lâu, những thứ mà chúng tôi cần đã làm xong chưa?
- Muốn lấy đồ thì hãy đến chỗ ta.
Lỗ Tiên Lâu vung tay áo, bỏ lại nhóm người của La Thiên Đạo Trường phía sau, đi vào bên trong.
Mặc dù gã thanh niên vẻ mặt vô cùng khó coi, nhưng cũng không dám ngăn cản, Đại Đạo tôn bọn chúng có thực lực đối phó với Lỗ Tiên Lâu, không có nghĩa là hắn cũng có đủ sức mạnh.
Hắn có thể diễu võ dương oai trước mặt Lỗ Tiên Lâu, nhưng rốt cuộc vẫn là lấy ra chiêu bài của La Thiên Đạo Trường, dù có cho hắn thêm hai lá gan, hắn cũng không dám làm càn trước mặt Lỗ Tiên Lâu.
Tần Vô Song bất động thanh sắc đi theo phía sau Lỗ Tiên Lâu.
Mặc dù gã thanh niên kia không chút hài lòng, nhưng cũng không đứng ra ngăn cản, chỉ là cảnh giác đứng nhìn Tần Vô Song, trong lòng suy tính, rút cuộc có cần ra tay đối phó với nhóm người này hay không.
Tần Vô Song nhận thấy sự do dự của gã thanh niên đó, cũng không lo lắng, mà là quay đầu bình tĩnh đi theo sát phía sau Lỗ Tiên Lâu, đi vào trong cửa tiệm kia.
Lỗ Tiên Lâu cùng với bọn Tần Vô Song đi vào bên trong, đem mười tấm Ngọc bài Truyền thức đặt ở trên một cái khay, nói:
- Này, đây là đồ vật của các ngươi.
Tần Vô Song nhận lấy đồ, bỏ vào trong cái Không gian Giới chỉ, bên ngoài đám người kia lại reo lên:
- Lỗ Tiên Lâu đừng có do dự nữa, mau ra đây nói cho rõ ràng đi.
Tần Vô Song cau mày nói với Lỗ Tiên Lâu:
- Lỗ đại sư, có cần chúng tôi giúp đỡ một tay quét sạch mấy tên rác rưởi này không?
Lỗ Tiên Lâu nói:
- Giết người, lẽ nào ta lại không tự mình biết làm sao? Giết mấy con chuột nhãi nhép này không có ý nghĩa gì, cứ để mặc cho bọn chúng nháo sự đi.
Lỗ Tiên Lâu hít sâu một hơi, vẻ mặt rất là phức tạp, ngẩng đầu nhìn xung quanh. Ánh mắt của Tần Vô Song nhìn theo Lỗ Tiên Lâu, nhìn đến căn phòng rộng rãi này, tuy các loại điêu khắc bày la liệt, bao gồm cả bức tượng điêu khắc ở trước cửa tiệm ngày hôm qua của Lỗ Tiên Lâu.
Tuy nhiên nổi bật nhất ở vị trí trung tâm là bức tượng một người phụ nữ làm bằng ngọc bích tinh khiết, nhìn từ xa giống như người thật từ trong tiên cảnh đi ra.
Khuôn mặt của người nữ tử này mơ hồ có thần, đem lại cho người ta một loại cảm giác giống như gió thoảng qua. Khuôn mặt của người phụ nữ này giống như bức tranh, sắc mặt đẹp như cổ nguyệt, thần thái lay động lòng người, ánh mắt của Lỗ Tiên Lâu dừng lại ở đó, lặng lẽ hít một hơi dài.
- Tiểu muội, ba trăm năm đã trôi qua, muội ở thế giới bên kia, có cảm thấy cô độc như ta không?
Giọng điệu của Lỗ Tiên Lâu giống như là người vô cùng say mê. - .
Tần Vô Song và hai kẻ Bao Bao quay mặt nhìn nhau, cũng không dám quấy rầy, biết trong chuyện này có thể đã xảy ra một sự kiện lịch sử nào đó, nhưng cũng không dám hỏi, chỉ là ngại ngùng đứng sang một bên.
Lỗ Tiên Lâu cũng không bảo bọn họ rời đi, nhưng cũng không bảo họ ở lại. Bàn tay khẽ run run vuốt ve bức tượng ngọc kia, trong khóe mắt có chút rơm rớm nước mắt.
- Tiểu muội, cái gã lão tặc La Tông Thiên kia, ba trăm năm qua, dùng biết bao nhiêu biện pháp dày vò ta, mối thù ba trăm năm này, xem ra cũng nên chấm dứt.
Lỗ Tiên Lâu nói đến đây, trong mắt tràn đầy sát khí, sát khí này làm cho Tần Vô Song cảm thấy ớn lạnh.
Lẽ nào Lỗ đại sư này, chuẩn bị đi giết người hay sao?
Lỗ Tiên Lâu nhìn thấy bọn Tần Vô Song, dáng vẻ có chút đề phòng, đột nhiên cười đi đến bên cạnh bức điêu khắc bằng ngọc thạch kia, khẽ cúi xuống, ở một vị trí giữa nào đó gỡ ra một viên gạch.
Phía dưới viên gạch này có một cái ngăn ngầm, Lỗ Tiên Lâu lấy ra một đồ vật gì đó giống như cái đĩa tròn, phía trên có một số hình vẽ kỳ lạ.
Hình như là một cái la bàn, trong lòng Tàn Vô Song thốt lên một danh từ - Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn.
Món đồ chơi này, chính là vật mà gã thanh niên bên ngoài kia nhắc tới, hẳn chính là cái món đồ đó.
Lỗ Tiên Lâu nhìn đồ vật này, trong mắt toát ra thần sắc có chút phức tạp, nở nụ cười khổ, tiện tay vất cái đĩa tròn đó về phía Tần Vô Song.
- Chàng trai trẻ, đồ vật này, tặng cho ngươi đó.
Tần Vô Song theo bản năng đón lấy món đồ, đặt ở trong tay, khẽ giật mình hỏi:
- Lỗ đại sư, cái này là chuyện như thế nào?
Lỗ đại sư không thèm để ý, nói:
- Thứ này, La Thông Thiên chính là ngày đêm mơ tưởng muốn có, nhưng mà ta lại cố tình không để cho hắn có được.
Tần Vô Song cảm thấy đồ vật này không bình thường, không thì người như La Thông Thiên tại sao lại để ý tới thứ đồ này như thế, rõ ràng điều này thật không bình thường.
Cầm nó trong tay nhìn qua, chỉ thấy kim đồng hồ trên chiếc la bàn này không ngừng chuyển động, nhưng chuyển động rất kỳ lạ, rõ ràng không có một chút quy luật nào.
Tần Vô Song cầm nó trong tay, trong lúc lúc nhất thời cũng không biết sử dụng nó thế nào.
Lỗ Tiên Lâu thản nhiên nói:
- La Thông Thiên muốn mượn Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn này để hại người, ta làm sao có thể đáp ứng nguyện vọng của hắn được? Người mà La Thông Thiên muốn giết nhất định là kẻ thù của hắn, ta sao có thể để La Thông Thiên thực hiện được chứ? Bọn ngươi đừng xem thường đồ vật này, La Thông Thiên muốn có nó cũng là có nguyên do của hắn. Món đồ này, vật liệu làm ra nó cũng là vô cùng kỳ lạ, có khả năng quan sát vô cùng cường đại, La Thông Thiên muốn mượn nó chính là để tìm ra vị trí kẻ thù của hắn.
Bao Bao tò mò hỏi:
- Thứ này có thật thần kỳ như vậy sao?
Lỗ Tiên Lâu nói:
- Vật này có khả năng tự thu thập thần thức, thông qua sự phản cảm của thần thức sẽ chỉ ra được vị trí của người cần tìm, hơn nữa xác suất thành công là rất lớn.
Bao Bao hiển nhiên có chút không tin, hỏi:
- Ngay cả đối phương cũng không biết ở đâu, làm sao có thể thu thập thần thức được?
- Đây chính là chỗ thần kỳ của nó, chỉ cần là địa phương người đó từng xuất hiện qua, nơi đó sẽ có sự dao động thần thức rất lớn, chỉ cần trong vòng ba tháng, thần thức ít nhiều cũng còn lưu lại nơi đó. Chỉ cần lưu lại một chút thần thức cũng có thể thu thập được thần thức, từ đó xác định ra được vị trí của đối phương.
Công hiệu thần kỳ như vậy, nghe được điều đó Tần Vô Song liền suy nghĩ, đồng thời cũng cảm thấy một trận lạnh thấu xương. Nếu để La Thông Thiên tìm được thứ này, đối với hắn mà nói, tuyệt đối không phải là chuyện tốt.
Có đồ vật này, chỉ cần thu thập được thần thức của Tần Vô Song, như thế sẽ dễ dàng tìm ra vị trí cúa Tần Vô Song, từ đó sẽ tiến hành bao vây tiêu diệt hắn.
Nếu Tần Vô Song không biết có được món đồ chơi thần kỳ như thế này, mà để cho vật đó rơi vào tay của La Thông Thiên, Tần Vô Song cho dù có chết đi, cũng chỉ sợ sẽ chết mà không chút minh bạch, căn bản cũng không biết vấn đề xảy ra ở đâu!
Đầu óc Bao Bao chuyển biến cực nhanh, cười hì hì nói:
- Lỗ tiên sinh, thứ đồ này tại sao lại muốn tặng cho bọn ta? Lẽ nào Lỗ tiên sinh cũng không có tự tin đối phó với La Thông Thiên sao?
Lỗ Tiên Lâu nở một nụ cười bí hiểm nói:
- Ta đối phó với La Thông Thiên quả thực không chắc chắn điều gì cả, nhưng ta trước đây đã từng có nói qua, kẻ thù của La Thông Thiên chính là bằng hữu của ta. Chư vị, đừng nói với ta, các ngươi không có cảm giác gì khi nhắc tới cái tên La Thông Thiên này chứ?
Lỗ Tiên Lâu vừa nói xong, sắc mặt của Tần Vô Song và Bao Bao nhất thời biến đổi.