Ngân Ưng Nhất hào chỉ là thiên lôi làm theo lệnh chủ, nghe thấy mệnh lệnh của Tả phú hộ rất nhanh chạy lên phía trước đuổi theo bọn Tần Vô Song. Nơi đây là một cánh rừng cách xa khu dân cư đông đúc, Ngân Ưng Nhất hào cùng Tả phú hộ truyền thức trao đổi một chút, quay lại đã không thấy bóng dáng của hai người kia đâu nữa.
Nhưng hắn không hề hoảng loạn nương theo khí tức còn lưu lại của hai người Tần Vô Song phóng nhanh đuổi theo. Thật ra Tần Vô Song cũng không có đi xa lắm, hắn chỉ còn luẩn quẩn ở trong rừng phía trước mà.
Nhất hào sau khi phát hiện ra hành tung của Tần Vô Song, liền cao giọng nói:
- Bằng hữu à, Tả phú hộ nhà ta thật không có ác ý gì đâu, các ngươi hà tất phải trốn tránh làm gì? Nếu các ngươi lo rằng trở về Châu thành Hà Khẩu có điều bất lợi, thì các ngươi cứ ở đây đợi Tả lão gia đến cũng được.
Tần Vô Song cố ý tránh né Ngân Ưng Nhất hào, phân tán lực chú ý của hắn, để cho người này nghĩ rằng bọn họ e ngại thực lực Động Hư Cảnh của hắn.
- Hà bằng hữu, nếu lão gia chúng ta có ác ý thì ngay ở trong phủ đã không để cho các ngươi đi rồi. Hơn nữa Tả lão gia đang trên đường đến đây, rất nhanh sẽ tới nơi thôi.
Tần Vô Song ban đầu làm như vậy để cho bọn chúng không thể biết được mục đích thật sự của mình. Lúc này xem ra hắn đã đạt được mục đích của mình rồi.
Tần Vô Song trầm giọng nói:
- Đều nói là Tả phú hộ là một người làm ăn lớn mà sao cẩn thận như đàn bà thế. Không phải là ta không tin các ngươi, mà thật sự thì cái chuyện này không thể nói rõ ra được. Một khi Tả lão gia đã thành tâm muốn bàn chuyện với ta thì ta sẽ ở đây đợi trong một canh giờ. Nội trong một canh giờ nếu như hắn không đuổi tới thì việc này coi như bỏ.
- Một canh giờ? Được! Vậy thì một canh giờ.
Ngân Ưng Nhất hào tính toán một chút, thấy Tả phú hộ đang trên đường rồi thì một canh giờ dư sức đến đây.
- Còn một việc nữa.
Tần Vô Song nói:
- Không được mang theo nhiều người đến. Thấy có nhiều người chúng ta sẽ cảm thấy lo lắng.
Ngân Ưng Nhất hào cười lạnh:
- Thật sự muốn đối phó với các ngươi thì cần gì nhiều người, chỉ cần ta và Nhị hào ra tay, thừa sức tiêu diệt các ngươi rồi.
Nhưng những lời này cũng chỉ nghĩ ở trong đầu, đâu dám nói ra. Miệng nói trấn an:
- Yên tâm đi. Lão gia chúng tôi khi đi ra ngoài chỉ dẫn theo hai tùy tùng thân tín. Ngoài tại hạ ra chỉ dẫn theo một người nữa thôi. Đúng như tại hạ đã nói, lão gia tôi không có ác ý chỉ có hứng thú cùng huynh đệ bàn chuyện làm ăn thôi.
Tần Vô Song tựa hồ có chút lo lắng:
- Thấy nhiều người là bọn tôi lập tức bỏ đi đó. Mà nội trong một canh giờ không đến chúng tôi cũng không đợi thêm. Lúc đó các vị đừng ngăn cản nữa.
Ngân Ưng Nhất hào thấy khẩu khí của đối phương có vẻ có chút kiêng kỵ, trong lòng biết đã nắm chắc vài phần thắng, cười nói:
- Nếu đã thật như vậy thì tại hạ không dám ngăn trở. Tại hạ đã dùng Ngọc bài Truyền thức nhắn lại lời của huynh đệ cho Tả phú hộ rồi, Tả phú hộ cũng tôn trọng ý muốn của huynh đệ.
Tần Vô Song từ một nơi bí mật gần đó đã xác định vị trí của Nhất hào.
Đồng thời hắn xuất ra Phong ấn Đồ quyển, bổ sung đầy đủ năng lượng, tinh thần cho năm đầu linh thú sau đó lặng lẽ thả ra ngoài.
Tần Vô Song dùng phép truyền âm nói:
- Thâu Thiên Yển Thử và Thiềm Cung Ngọc Thố theo quy định cũ cùng hành động, tiến hành phòng thủ toàn diện khu vực chiến đấu này, một con ruồi cũng không được để đi vào. Bao Bao, ngươi phải trợ giúp cho hai người chúng, lợi dụng thần thức cường đại của ngươi, tìm xung quanh xem có phát hiện ra kẻ nào khả nghi không.
Bao Bao cười nói:
- Trong rừng núi hoang dã này thì làm gì có gì chứ, chẳng qua Lão Đại đã nói thế thì ta cũng tìm thử xem.
- Độc Giác Thần Mã, Tịnh Đàn Bảo Trư cả Khiếu Nhật Thiên Phượng nữa, các ngươi sẽ trợ lực cho ta. Trước mắt tiêu diệt cái tên dẫn đường này, nhớ kỹ, cần phải tiến hành một kích tất sát, không được để hắn có cơ hội phản kích, càng không được để hắn có cơ hội báo lại cho Tả phú hộ. Về mặt thời gian, nhất định phải tính toán kỹ lưỡng, không được để cho Tả phú hộ đến trước, phát giác ra sự tình có gì không đúng, càng không được để cho hắn trốn thoát. Tất cả nghe kỹ mệnh lệnh, phân nhóm ra giải quyết, rõ chưa?
- Rõ!
- Chuẩn bị tốt, nghe rõ hiệu lệnh của ta. Làm thế này, thế này…
Tần Vô Song đem toàn bộ chi tiết bên trong, xác định vị trí, động thái của đối phương sẽ như thế nào, toàn bộ phân tích qua một lần, sau đó phân phó bọn họ sẽ phải hành động như thế nào. Thậm chí ngay cả tình huống nếu như Tả phú hộ bất ngờ chạy đến đây, trong tình huống khẩn cấp thì sẽ hành động như thế nào, đem tất cả những khả năng mà đối phương có thể sẽ làm ra, toàn bộ nằm trong sự suy tính của hắn.
Tần Vô Song an bài như thế, làm cho bọn linh thú mười phần bội phục. Thấy hắn ở giữa tình thế cấp bách vẫn có thể bình tĩnh phân tích tình hình, quả thật những cường giả bình thường cũng không có khả năng làm được.
Lại nói về Ngân Ưng Nhất hào đang ở bìa rừng ngồi trên bờ một khe nước, ngưng thần tập trung cảnh giác. Tuy rằng hắn cảm thấy đối phương chỉ có hai người, có ý khinh thường, nhưng thân làm vệ sĩ cho Tả phú hộ lâu năm như vậy, thói quen nghề nghiệp vẫn khiến hắn luôn đề cao cảnh giác bất cứ lúc nào.
Đột nhiên bên tai Nhất hào chợt động một chút, hàn quang lóe lên, một thanh chiến đao đã xuất hiện trong tay, ánh mắt hắn có chút ngạc nhiên nhìn xuống mặt nước trong khe nước trước mặt.
Chỉ thấy mặt nước của khe nước kia không ngừng nổi lên bọt nước, giống như là bên dưới dòng nước này có một hỏa lò khổng lồ đang điên cuồng phát hỏa, dòng nước nóng như nước sôi nổi lên vô vàn bong bóng.
Đột nhiên những bọt nước kia chợt ngưng tụ lại thành hơn mười mũi thủy tiễn hướng về phía Ngân Ưng Nhất hào bắn tới. Hắn đã sớm đã có đề phòng, vung thanh chiến đao quay nhanh quanh người như một bức tường bảo vệ chắn trước mặt.
Cả thân thể giống như cánh chim nhảy vọt lên bay, nhấp nhô một cái, đã nhảy đến bìa rừng. Trong lúc nhất thời, hắn không hiểu rõ được có phải là do hai người kia ám toán hắn hay là ở trong rừng này có kẻ đang giở trò ma quỷ. Còn đang ngẫm nghĩ, thì đột nhiên một ánh hào quang lại lóe lên.
Một tia kình lực mang theo khí thế vô kiên bất tồi bắn về phía hắn, mang theo một luồn hàn quang, rất nhanh xuyên thẳng vào trong cơ thể hắn. Mãi cho đến lúc này, thân thể của hắn mới nhất thời ngưng đọng lại giữa không trung, hộc lên một tiếng, liền lặng lẽ rơi xuống
Tần Vô Song đưa tay phất một cái, tam đầu linh thú Động Hư Cảnh đồng thời âm thầm chui ra. Lúc này bọn chúng đối với Tần Vô Song chính là vô cùng sùng bái. - .
Một Động Hư Cảnh cường giả, thế nhưng ngay cả một chiêu công kích của Tần Vô Song cũng không thể đỡ nổi, nháy mắt ngã xuống, điều này càng thể hiện rõ là chủ nhân của bọn chúng quả thật là có tiềm lực vô hạn. Không biết chừng thật sự có một ngày, bọn chúng phải trông cậy vào hắn khôi phục lại hoàn toàn nguyên thần đã bị phong ấn, trả lại sự tự do cho bọn chúng.
Tiêu diệt xong Ngân Ưng Nhất hào không tốn chút hơi sức nào, cũng không để lại chút dấu vết chiến đấu gì. Cái này đều là nhờ vào Tần Vô Song bố trí thật chu toàn, tận lực không lưu lại bất cứ dấu vết chiến đấu không thể không khôi phục gì tại hiện trường, chỉ có chút khí lưu ba động còn sót lại, chỉ thêm chút thời gian liền không còn chút vết tích nào cả.
Chỉ cần trên mặt đất, trên cây không lưu lại vết tích gì thì mọi chuyện sẽ không bị bại lộ.
- Chủ nhân, trong phạm vi ba trăm dặm, Tả phú hộ đã xuất hiện.
Bên trong Ngọc bài Truyền thức, truyền đến tin tình báo của Thâu Thiên Yển Thử.
Tần Vô Song mừng rỡ:
- Mọi người chuẩn bị tốt lắm, Tả lão tặc đã đến rồi. Hãy nhớ kỹ, những người bên cạnh hắn không được bỏ sót một ai chỉ để lại một mình lão tặc già giao cho Ngọc Thố thôi biết chưa? Ta muốn hắn phải còn sống.
- Rõ!
- Xuất phát!
Tần Vô Song phát ra mệnh lệnh, xác định phương hướng từ phía Thâu Thiên Yển Thử, rất nhanh phóng đi. Bọn hắn muốn trong vòng trăm dặm phải chặn đầu Tả phú hộ lại.
Tả phú hộ dẫn theo Ngân Ưng Nhị hào cấp tốc đuổi theo, sau khi nhận được tin báo của Nhất hào trong lòng hắn ngược lại bình tĩnh hơn rất nhiều.
- Nhị hào, liên lạc với Nhất hào, hỏi hắn xem hai tên tiểu tử kia có hành động gì mới không?
- Vâng!
Một lát sau Ngân Ưng Nhị hào nói:
- Tạm thời không nhận được hồi đáp của Nhất hào.
Tả phú hộ đang đi nhanh tới, nghe thấy báo thế vội dừng cước bộ, lộ vẻ suy nghĩ sâu xa.
- Không đáp lại? Ngươi mau thử lại một lần nữa xem.
Tả phú hộ là một kẻ cảnh giác vô cùng, chỉ một tiếng lá cây xào xạc thôi cũng làm hắn nghi ngờ, chứ đừng nói là một chuyện kỳ lạ như thế này.
Nhị hào thử lại ba lần đều không thấy gì, mặt lộ vẻ lo lắng:
- Vẫn không hề có phản hồi. Chẳng lẽ tình huống đã có biến rồi sao?
Tả phú hộ nhăn mày:
- Cho dù hai gã tiểu tử kia có chạy trốn rất nhanh, Nhất hào có truy đuổi bọn chúng thì cũng phải dừng lại để báo tin trả lời chứ?
Nói đến đây, sắc mặt một chủ một tớ nhất thời biến đổi, Ngân Ưng Nhị hào vội la lên:
- Phú hộ, chúng ta mau quay về phủ, không thể tiếp tục đi tới được.
Tả phú hộ trong lòng đã nghi hoặc từ trước, thấy tùy tùng kêu lên như thế không chút do dự:
- Được, ngươi mau thông tri cho Nhất hào, mặc kệ có xảy ra chuyện gì, lập tức quay lại phủ!
Mặc dù là nói như vậy, nếu như Nhất hào đã không thể hồi đáp, tình hình nhất định đã xảy ra việc gì xấu, trở về phủ chỉ sợ là không được gì nữa rồi.
Nghĩ như vậy, Tả phú hộ cùng Nhị hào không chút do dự, quay đầu bỏ chạy. Đột nhiên trên không trung xuất hiện một luồng khí màu đỏ hồng phô thiên cái địa từ trên trời ập xuống.
Chỉ một thoáng, hỏa vũ bốc lên đầy trời, nhìn qua giống như lò lửa luyện đan của Thái Thượng Lão Quân, từng tảng từng tảng lớn hỏa cầu đổ ập xuống.
Ngân Ưng Nhị hào quát lên:
- Phú hộ, ngài đi trước đi!
Tả phú hộ nuôi hai đại cao thủ này đây chính là lúc cần dùng. Nghe Nhị hào nói thế, liền không do dự, dưới sự yểm trợ liều mạng của Nhị hào, vọt nhanh về phía trước. Hỏa vũ này thật lợi hại, nếu không phải hắn đang mặc áo giáp phòng ngự thì đã bị tầng hỏa vũ này nướng chín từ lâu rồi.
Hắn vội hướng về phía trước phóng chạy, còn Nhị hào ở đây cũng đang lâm vào trận thế hiểm nghèo. Độc Giác Thần Mã và Khiếu Nhật Thiên Phượng hợp đánh, bao vây lấy Nhị hào không để một chỗ hở cho hắn trốn chạy.
Tả phú hộ một chút dũng khí quay đầu nhìn lại cũng không có, chân không ngừng bỏ chạy. Trong đầu hắn chỉ có một ý niệm duy nhất: chạy trốn.
Thoát được càng nhanh càng tốt, đến được càng gần Châu thành Hà Khẩu càng tốt.
Nhưng mà, hắn nào biết rằng, một khi rơi vào bẫy của địch nhân rồi thì sao có thể chạy thoát dễ dàng đến thế?
Chưa chạy được bao xa, hắn liền cảm thấy dưới mặt đất có một đạo hoàng quang vọt lên, trong lúc nhất thời, giống như có một sợi dây thừng trói chặt toàn thân hắn lại, không thể cử động được. Sợi dây kéo hắn bay lên cao, toàn thân thể đột nhiên bị nội kình đánh vào càng trầm trọng, một đạo lực mạnh mẽ quất hắn quật mạnh rơi xuống nước. Hắn tuyệt vọng đành để cho thân thể chìm dần xuống