Tám chữ này, chính là miêu tả tốt nhất kể từ khi Tần Vô Song xuất đạo đến nay. Lần đầu tiên đại nạn không chết, đó là trong sơn động của Bích Phù Sơn, cũng chính là Đệ nhất hoàn của Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận. Lúc đó hắn ở Đế quốc Thiên Trì dưới sự vây hãm của nhiều cao thủ như vậy, ngã vào bên trong hố to, tưởng rằng chắc chắn sẽ chết, kết quả lại có được một tạo hóa thiên đại – Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận, từ đó, bắt đầu mở ra một con đường truyền kỳ của hắn ở Đại lục Thiên Huyền.
Trong vô thức, Tần Vô Song giống như đột nhiên quay về trong bụng mẹ, loại cảm giác vô cùng kỳ diệu, vô cùng tốt đẹp. Tầng vách phòng ngự đó, sau khi Tần Vô Song tiến nhập vào Hóa Hư Cảnh, lại tự động tăng cường lên rất nhiều. Độ ấm, độ thoải mái bên trong đều khiến Tần Vô Song có một loại cảm giác trở về vô thức.
Còn đan điền của Tần Vô Song, cũng không nhanh không chậm hấp thu dung hợp linh lực từ bốn phương tám hướng kéo tới. Mặc dù sau khi đạt được Hư Võ Cảnh, hấp thu linh lực đã không phải con đường đề thăng chủ yếu của cảnh giới, nhưng đề cao của thế giới nguyên thần, xét đến cùng vẫn là rèn luyện đối với đan điền.
Tần Vô Song vô cùng hưởng thụ loại cảm giác này, vô tri vô giác, phảng phất như thật sự trở về lại bụng mẹ vậy, bất kể bên ngoài phong vân biến thiên như thế nào cũng vô cùng an bình.
Tần Vô Song làm sao biết, hoàn cảnh mà hắn đang ở lúc này, độ nồng đậm của linh lực, đủ gấp mười mấy lần bên ngoài. Tu luyện ở trong này, tiến độ ít nhất có thể đề cao thời gian hơn năm lần.
Đương nhiên, Tần Vô Song cũng biết, trông cậy ở nơi này trực tiếp tu luyện đến Động Hư Cảnh, đó là điều không thể. Vì đề thăng của cảnh giới nguyên thần, ngoài tích lũy lượng biến ra, còn cần dựa vào thực chiến để phụ tá. Tu luyện của Hư Võ Cảnh, ngoài tích lũy, còn cần lĩnh ngộ.
Nhưng mà, có hoàn cảnh ưu việt như vậy, Tần Vô Song đương nhiên sẽ không bỏ qua. Cho dù không thể ngay lập tức thành công được, nhưng dưới hoàn cảnh như vậy, rèn luyện cảnh giới đan điền nhiều hơn, cũng là vì sau này tạo nền tảng kiên cố tấn thăng lên Động Hư Cảnh. Đặc biệt là Tần Vô Song dự định dùng Thâu Thiên Đan trực tiếp đột phá, tấn thăng lên Động Hư Cảnh, hoàn cảnh này càng không thể thiếu.
Thâu Thiên Đan mặc dù nghịch thiên, nhưng chung quy chỉ là dùng một loại phương thức đốt cháy giai đoạn mạnh mẽ tiến nhập vào Động Hư Cảnh, nói trắng ra, vẫn là có một số mưu lợi, từ bản chất là trái ngược với con đường vận hành tự nhiên của vũ trụ. Bằng không, cũng sẽ không được gọi là Thâu Thiên Đan.
Nhưng mà, nếu Tần Vô Song ở đây, vì cơ thể và đan điền dựng lên một trụ cột kiên cố, đến lúc dùng Thâu Thiên Đan, sẽ không có vẻ đột ngột như vậy, tất cả cứ thế thuận theo tự nhiên.
Khi đó, Thâu Thiên Đan sẽ không thúc đẩy giống như đốt cháy giai đoạn, mà là dẫn dắt giống như thêu hoa trên gấm mà thôi. Tần Vô Song sau khi hiểu được đạo lý này, càng không kiêu ngạo, nóng nảy tu luyện nữa.
Hắn cũng biết, tạm thời hắn căn bản không cần lo lắng cho bên ngoài, cho dù bọn La Thông Thiên có quay về La Thiên Đạo Trường, trong chốc lát cũng tuyệt đối không phát hiện được sự tồn tại của hắn.
Nơi hắn đang ở, không biết nằm ở vị trí như thế nào. Bao Bao không cách nào áp dụng Địa Hành Thuật để tới, La Thông Thiên mặc dù là cường giả Kỳ Diệu Huyền Cảnh, nhưng cũng chưa chắc có thần thông dời non lấp bể. Quan trọng nhất là, La Thông Thiên căn bản không đoán được Tần Vô Song hắn vẫn còn trốn ở đây.
- Hiện tại, chỉ hy vọng bọn Bao Bao đã chạy thoát thành công, chỉ cần bọn Bao Bao đào thoát thành công, ta có thể chuyên tâm ở nơi này tu luyện. Cho đến khi ta nắm chắc tiến nhập vào Động Hư Cảnh mới dừng.
Vừa nghĩ đến bọn Bao Bao, truyền thức của Bao Bao đã truyền tin tới.
- Lão Đại, chúng ta đã nhân lúc hỗn loạn chạy ra Thiên Dương Sơn rồi. Hắc hắc, cũng là ngươi có khả năng dự đoán, quả nhiên La Thiên Đạo Trường đã bắt đầu ngăn chặn. Nhưng mà, mấy trăm Thú Tộc xông tới, bọn chúng căn bản không dám chống cự, ha ha. Chúng ta đã phá vây thành công rồi, bây giờ đang huớng về Phiêu Tuyết Lâu xuất phát. Lão Đại, ngươi nhất định phải cẩn thận.
- Yên tâm!
Tần Vô Song chỉ đưa ra một đáp án ngắn gọn nhưng thuyết phục. - .
Hai ngày trôi qua, cao tầng La Thiên Đạo Trường rải rác ở các nơi cũng đều lục tục quay về Thiên Dương Sơn. Cao tầng đầu tiên quay về, không phải là La Thông Thiên, mà là Nhị Đạo tôn La Hoành Dã.
La Hoành Dã ở Thiên Đế Sơn, cuối cùng vẫn không thể thuyết phục được Lôi Đình Tông và Thiên Phạt Sơn Trang phái Thần đạo cường giả tới gấp rút tiếp viện. Mà Thần Chiếu Phủ cách Thiên Đế Sơn vô cùng gần, vì vậy La Hoành Dã ngược là là cao tầng đầu tiên quay trở về. Nhưng hắn quay về chưa bao lâu, La Thông Thiên cũng nối tiếp quay về.
Tiếp theo đó là Tam Đạo tôn Điền Minh Sơn.
Bốn vị Đạo tôn tập hợp lại một chỗ, khiến trên dưới của La Thiên Đạo Trường nhất thời an tâm không ít, sĩ khí vốn hạ xuống cực điểm, cũng vì đó mà phấn chấn lên một chút.
Ngày thứ ba, ngày thứ tư, Pháp vương, Trưởng lão các nơi càng lục tục trở về. Toàn bộ Thiên Dương Sơn, sau đại nạn, lại có thêm mấy phần bừng bừng sức sống.
Chỉ là, quần thể kiến trúc chủ đạo của La Thiên Đạo Trường đã hoàn toàn bị hủy diệt, cũng may Tả Lãnh Sương mấy ngày này đã nhanh chóng động viên thực lực của tất cả những người còn sống, ở nơi trống trải, đơn giản xây dựng, dưới công phu mấy ngày, đã dựng lên một nơi đặt chân tạm thời đơn giản.
Nhưng mà, chút hành động nhỏ này của Tả Lãnh Sương, căn bản không thể khiến La Thông Thiên cảm thấy có một chút vui mừng. La Thông Thiên từ sau khi quay về, không thèm nhìn về phía Tả Lãnh Sương hắn lấy một cái.
Tả Lãnh Sương lòng như lửa đốt, nhưng lại không dám chủ động mở miệng nói cái gì,
Các cao tầng liên quan, lúc này đều ngồi trên gò đá, sau đại tai họa, lần đầu tiên tất cả ngồi cùng nhau. Không khí của hiện trường vô cùng âm u, áp lực.
Đặc biệt là Tả Lãnh Sương và những người ở lại canh giữ dưới ánh mắt chất vấn của những người khác, quả thực không dám ngẩng đầu lên. Mặc dù bọn họ cũng là bụng đầy uất ức, nhưng sự thực chính là như vậy. Có lúc nguyên nhân cũng không quan trọng, kết quả đã là như vậy, khẳng định là những người ở lại canh giữ như bọn họ, dễ bị trách cứ nhất.
- Lão Tứ, ngươi nói chuyện này rút cuộc là như thế nào.
La Thông Thiên sắc mặt âm trầm, cuối cùng mở miệng nói.
Tả Lãnh Sương trong lòng kỳ thật cũng kêu oan, chuyện này nếu đổi thành người nào khác ở nhà trông coi môn hộ, ai cũng không thể thay đổi được. Nhưng hắn xui xẻo, chuyện không may như vậy lại đụng phải người hắn.
- Đại Đạo tôn, chúng ta đã điều tra rõ ràng, Trấn Ma Thạch Bia đã phá hủy hoàn toàn, tất cả cơ quan trận pháp kết nối với linh lực địa mạch của Trấn Ma Thạch Bia trong Thiên Dương Sơn, toàn bộ đều sụp đổ bạo phát.
- Những chuyện này ta đều biết rồi, ta đang muốn hỏi nguyên nhân.
La Thông Thiên dưới tình huống không có bất cứ dấu hiệu nào, lớn tiếng gầm gừ, con mắt trừng lên dữ tợn:
- Cái ta muốn là nguyên nhân!
Tả Lãnh Sương rất là oan khuất:
- Nguyên nhân, vậy phải hỏi La Thực.
Nói xong, phất tay, đã có người đem La Thực áp giải tới. La Thực mặt mày đờ đẫn, bước chân tê dại đi tới, nhìn thấy đám người La Thông Thiên, cũng không hành lễ, cũng không nói chuyện, chỉ là nhếch mép cười ngây dại:
- Chết rồi, đều chết rồi, ha ha, chết cả rồi cũng tốt, chết sạch sẽ rồi, lão tử cũng không muốn sống nữa.
Sau khi mắng xong, đột nhiên lại gục xuống đất, lớn tiếng gào khóc. La Thực này thực sự không tiếp nhận nổi biến cố như vậy, trực tiếp hóa điên rồi. Cả cuộc đời hắn đã tốn tất cả tâm tư, ra sức như vậy, cần cù chăm chỉ như vậy, chính là vì bồi dưỡng đứa cháu nội chính thống của hắn, kết quả lại là dã tràng se cát.
Không chịu nổi kích thích như vậy, La Thực thực sự phát điên rồi.
La Thông Thiên cau mày, nhìn chằm chằm vào Tả Lãnh Sương:
- Ngươi đem một tên điên đến cho ta đáp án sao?
Tả Lãnh Sương ngập ngừng nói:
- Sao hắn lại điên như vậy chứ? Ban đầu vẫn bình thường mà. Khẳng định là La Thực giả điên rồi, ngươi đừng giả điên giả ngốc nữa.
La Thông Thiên hết kiên nhẫn, phất tay:
- Hắn điên rồi, ngươi còn nói chưa điên? Có phải muốn ta thỉnh ngươi, ngươi mới đem nguyên nhân tận gốc nói ra không?
Tả Lãnh Sương toàn thân toát mồ hôi lạnh, vội nói không dám, mở miệng đem những lời La Thực thuật lại, tỉ mỉ cẩn thận nói ra, cũng không có bất cứ hành động thêm mắm thêm muối nào nữa.
- Nói như vậy, là La Dương giở trò quỷ sao?
La Thông Thiên nhàn nhạt hỏi:
- Vậy, trong ba ngày này, ngươi đã bắt được La Dương chưa?
Tả Lãnh Sương quay đầu nhìn Pháp vương Trùng Quang, trả lời:
- Người chịu trách nhiệm đuổi bắt La Dương, là do Pháp vương Trùng Quang chủ trì, Trùng Quang, ngươi tới báo cáo với Đại Đạo tôn đi.
Pháp vương Trùng Quang nói:
- Ba ngày nay ta căn bản hoạt động liên tục. Tất cả thân thuộc, trực thuộc, trực hệ, chi thứ của hắn, chỉ cần chưa chết, đều bắt đến rồi, chính là chưa bắt được La Dương.
- Chẳng phải là hắn đã chạy ra khỏi Thiên Dương Sơn rồi sao?
Tam Đạo tôn Điền Minh Sơn mãi không nói chuyện đột nhiên mở miệng nói.
Tả Lãnh Sương thề thốt phủ nhận:
- Không có khả năng. Chuyện vừa xảy ra nhanh như vậy, mấy cao tầng chúng ta sau khi chạm trán, ta liền phái Pháp vương Kim Tu đi trấn thủ cửa ra vào của Thiên Dương Sơn rồi.
- Kim Tu, sau khi ngươi tới canh gác, có thả cho người nào đi qua không?
La Thông Thiên quay đầu hỏi.
Pháp vương Kim Tu lời thề son sắt:
- Thuộc hạ dám cam đoan, tuyệt đối không cho bất cứ ai rời khỏi!
Tả Lãnh Sương lại nói:
- Kim Tu, bây giờ mà ngươi còn dám nói dối? Mấy trăm con linh thú đó, không phải ngươi hạ lệnh thả ra sao?
Ánh mắt của tất cả mọi người, đều tập trung trên người Pháp vương Kim Tu.
Pháp vương Kim Tu sớm biết Tả Lãnh Sương khẳng định sẽ đem trách nhiệm đổ lên đầu hắn, dù sao lúc này, mọi người đều muốn trốn tránh trách nhiệm. Nhưng hắn cũng rất thản nhiên, ánh mắt không hề lay động:
- Đúng vậy, là ta hạ lệnh thả những linh thú đó rời đi. Tứ Đạo tôn, ngươi có biết không, dưới tình hình đó, nếu ta hạ lệnh ngăn cản, chỉ cần một câu nói là có thể rồi. Những linh thú đó vốn không uy hiếp được tính mạng của ta. Bất kể ngăn cản hay không, hạ lệnh không phải chính là chuyện một câu nói sao?
- Vậy ngươi tại sao không hạ lệnh?
Tả Lãnh Sương lạnh lùng hỏi.
- Ta hạ lệnh? Ta hạ lệnh thì chính là đem mười tên Đệ tử Trung tâm đẩy vào chỗ nước sôi lửa bỏng. Kim Tu ta có thể tự bảo vệ mình, còn bọn họ thì sao? Bọn họ có thể ngăn cản được cơn sóng công kích của mấy trăm con linh thú không?
Pháp vương Kim Tu tức giận chất vấn nói:
- Dưới tình huống lúc đó, cho dù ta hạ lệnh ngăn cản, ngoài khiến những Đệ tử Trung tâm lao đầu vào chỗ chết ra, căn bản cũng không ngăn cản được khí thế cuộn trào mạnh liệt của đàn linh thú. Xin thứ cho ta mạo phạm hỏi một câu, lúc đó nếu kẻ ở đó là ngươi, ngươi sẽ làm cái gì?
Tả Lãnh Sương hừ lạnh nói:
- Ngươi thật ra có thể làm người tốt của La Thiên Đạo Trường a! Quân lệnh như sơn. Ta kêu ngươi ngăn cản, ngươi không chấp hành, ngược lại còn hỏi lại ta sao?
- Tứ Đạo tôn, ta chỉ hỏi ngươi, lúc đó, ngăn cản hay không ngăn cản, có bao nhiêu cách biệt. Có thể ngăn cản mấy trăm con linh thú hung mãnh giống như thủy triều đánh tới sao?
- Chẳng lẽ ngươi không biết, quân lệnh, còn lớn hơn sinh tử sao?
Tả Lãnh Sương hỏi lại.
Pháp vương Kim Tu tức giận nói:
- Ta chỉ biết, lúc này, La Thiên Đạo Trường đã chôn vùi trên trăm Đệ tử Trung tâm ở Lang Nha Phong, bây giờ lại tiếp tục đem mười tên Đệ tử Trung tâm chôn vùi, La Thiên Đạo Trường muốn đi con đường nào, sau này dựa vào ai mà chống đỡ?
La Thông Thiên lạnh lùng giương mắt nhìn hai người:
- Cãi nhau còn chưa đủ sao? Còn cãi nữa à?
Pháp vương Kim Tu lớn tiếng nói:
- Đại Đạo tôn, Kim Tu ta sống đã mấy trăm tuổi, không sợ chết. Nếu ngươi muốn trách phạt, bây giờ có chặt đầu ta, ta cũng không có nửa câu oán thán. Nhưng có một số lời, ta không thể không nói.
- Ngươi muốn nói cái gì?
La Thông Thiên lạnh lùng hỏi.
- Ta muốn nói, vì chút chuyện nhỏ của các quốc gia nhân loại, căn bản không cần phải cuốn theo cả toàn bộ La Thiên Đạo Trường. Chuyện này, từ khi bắt đầu, chúng ta đã không nên hành động như vậy. Nếu tinh anh của La Thiên Đạo Trường đều ở trong sơn môn, ta tin tuyệt đối sẽ không xuất hiện chuyện như vậy.
Những lời này vô cùng to gan lớn mật, thậm chí là trực tiếp khiêu chiến quyền uy của La Thông Thiên