Khí Trùng Tinh Hà

Tần Vô Song tâm tư kín đáo, sau khi đã vén tấm lụa mỏng trong lòng của Mộ Dung Nhạn, hai bên tâm ý tương thông, thấy Mộ Dung Nhạn như vậy, trong lòng liền biết Mộ Dung Nhạn vẫn còn có khúc mắc chưa cởi bỏ được.
- Nhạn nhi, trong lòng nàng, có phải còn có lo lắng khác?
Mộ Dung Nhạn không muốn để Tần Vô Song lo lắng quá nhiều, nhưng lại rất muốn để Tần Vô Song biết tâm sự của nàng, chần chờ, không biết nên nói hay không.
Tần Vô Song thấy Mộ Dung Nhạn do dự, ánh mắt chân thành nhìn Mộ Dung Nhạn, nắm lấy hai tay Mộ Dung Nhạn, lộ vẻ xúc động nói:
- Nhạn nhi, nàng vì chuyện của ta mà bôn ba cực khổ. Bây giờ, bất kể là khó khăn gì, hãy để ta cùng nàng gánh vác, được không?
Mộ Dung Nhạn đón ánh mắt nồng nhiệt của Tần Vô Song, trái tim thiếu nữ hoàn toàn bị hòa tan, gật đầu:
- Tần đại ca, trong lòng Nhạn nhi vẫn còn có một nỗi lo lắng. Bởi vì, chuyện hôn sự của Nhạn nhi, là do gia gia ước định. Còn muội, cũng là cốt nhục duy nhất của nhất mạch phụ thân ta. Vì phụ thân say mê kiếm đạo, cho nên không có con trai nối dõi. Hiện tại trong Phiêu Tuyết Lâu, ngoài phụ thân, còn có một thúc thúc, tu vi tương đương với phụ thân muội. Hai tộc thúc, tu vi kém hơn một chút, bọn họ luôn tận lực muốn đem muội gả ra khỏi Phiêu Tuyết Lâu. Muội lo lắng, bọn họ biết Nhạn nhi một lòng hướng về huynh, sẽ ra sức phản đối qua lại giữa chúng ta. Nhạn nhi không sợ bọn họ, nhưng sợ bọn họ mượn việc này để tạo áp lực với phụ thân, đẩy phụ thân vào thế khó xử.
Tần Vô Song bình tĩnh nghe hết tất cả, suy nghĩ một lát, liền hỏi Mộ Dung Nhạn:
- Nhạn nhi, bọn họ cản trở chúng ta qua lại, nhất định là vì huynh là đệ tử Tần gia, đúng không?
- Đúng vậy!
Mộ Dung Nhạn khẽ gật đầu:
- Hiện tại bọn họ đều cố chấp cho rằng, Tần gia Thiên Đế Sơn đã đi xuống dốc, hơn nữa tương lai nhất định sẽ bị Lôi Đình Tông và Thiên Phạt Sơn Trang đuổi ra khỏi Thiên Đế Sơn.
Tần Vô Song nhàn nhạt mỉm cười, trên khóe miệng có một sự kiêu ngạo:
- Nhạn nhi, trong lòng nàng, cảm thấy Tần gia Thiên Đế Sơn ta, vận mệnh như thế nào?
Mộ Dung Nhạn chân thật nói:
- Trong lòng muội đương nhiên nhận định, Tần đại ca huynh nhất định sẽ trở thành anh hùng của Thiên Đế Sơn, tận lực cứu vãn thế cục nguy hiểm. Hiện tại tất cả mọi việc huynh làm, đều theo phương hướng này mà phát triển. Nhạn nhi tin vào ánh mắt của mình!
Khẩu khí của Mộ Dung Nhạn kiên định bổ sung thêm một câu:

- Tần đại ca, huynh nhất định sẽ làm được!
Tần Vô Song khẽ mỉm cười:
- Nhạn nhi, ta đồng ý với nàng. Ta không những sẽ khiến bọn họ thay đổi thành kiến, thậm chí, ta nhất định sẽ phong phong quang quang, vẻ vang tới Phiêu Tuyết Lâu cưới nàng làm vợ, để tất cả mọi người trong Phiêu Tuyết Lâu, vì nàng mà tự hào, khiến bọn họ hối hận về ánh mắt của mình trước đây.
Trong mắt Mộ Dung Nhạn lóe lên quang mang vui sướng, vô cùng hạnh phúc, nắm chặt lấy bàn tay rắn chắc của Tần Vô Song:
- Tần đại ca, cho dù không có những điều đó, Nhạn nhi chỉ cần có thể cũng ở cùng với huynh, bất cứ gian khổ, khó khăn gì, Nhạn nhi cũng không sợ.
Hai người tâm ý tương thông, càng không có điểm nào nghi ngờ, chỉ có một mục tiêu, đó chính là quét sạch tất cả mọi chướng ngại đang chắn ngang trước mặt bọn họ.
Đương nhiên, những chướng ngại này, cũng không phải dễ dàng bị quét sạch như vậy.
- Tần đại ca, trước mắt, chúng ta mặc dù tâm ý tương thông, nhưng ta vẫn không thể cùng huynh quay về Thiên Đế Sơn.
Tần Vô Song đương nhiên biết, mặc dù nói bọn họ tâm tư tương thông, nhưng dù sao không danh không phận, với thân phận thiên kim tiểu thư của Mộ Dung Nhạn, đương nhiên không thể tùy tiện cùng hắn đi tới Tần gia Thiên Đế Sơn. Bằng không, giá trị con người của Phiêu Tuyết Lâu khó tránh khỏi bị người ngoài xem thường.
- Nhạn nhi, ta biết tâm ý của nàng. Ở Hành Sơn Phủ, ta đã gặp qua lệnh tôn đại nhân, ta quay về Thiên Đế Sơn một chuyến, sau khi báo cáo với Chưởng môn, sẽ tới Phiêu Tuyết Lâu bái kiến Mộ Dung Lâu chủ.
Mộ Dung Nhạn lòng tràn đầy niềm vui, nhưng vẫn lo lắng nói:
- Tần đại ca, Nhạn nhi chỉ sợ làm chậm trễ chính sự của huynh.
Nếu có nhiệm vụ gì cấp thiết hiện tại, thì đó chính là gia tăng thực lực. Sớm ngày vì Tần gia mà san sẻ khó khăn.
- Tần đại ca, huynh cũng đừng nóng vội hấp tấp, với tuổi tác của huynh, con đường phía trước vẫn rất dài. Có thể đạt được cảnh giới này đã là rất tốt rồi. Hiện giờ, Nhạn nhi cũng không phải là đối thủ của Tần đại ca.
Mộ Dung Nhạn lòng đầy tự hào, nhớ lại lần đầu tiên khi gặp Tần Vô Song, hắn mới chỉ là tu vi Trung Linh Võ Cảnh, lúc này mới trải qua thời gian mấy năm, đã luyện được đến Hóa Hư Cảnh đỉnh phong, bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá lên Động Hư Cảnh. :
Còn Mộ Dung Nhạn nàng, từ nhỏ đã bắt đầu tu luyện từ cấp bậc Linh Võ Cảnh, đến bây giờ, cũng mới chỉ là Hóa Hư Cảnh mà thôi.
Nhớ tới tình huống khi mới quen ở các quốc gia nhân loại, Mộ Dung Nhạn lại cảm thấy một cảm giác ngọt ngào. Những khoảnh khắc ngắn ngủi qua đi không ngừng hiện lên trong đầu, mỗi một chi tiết, đều có vẻ tuyệt vời như vậy. Cảm giác hạnh phúc, tự nhiên sinh ra.

Tần Vô Song thấy Mộ Dung Nhạn lộ ra loại dáng vẻ ngây thơ của tiểu hài nhi, lúc này mới tỉnh ngộ, Mộ Dung Nhạn trên thực tế còn nhỏ hơn hắn hai tuổi, nàng còn nhỏ tuổi vậy mà phải đảm đương áp lực, gian khổ lớn lao như vậy. Nghĩ đến điều này, trong lòng hắn càng sinh ra sự yêu thương vô hạn, chỉ nguyện ý từ nay về sau sẽ bảo vệ người nữ nhân làm lay động lòng người này, không để nàng phải chịu thêm bất cứ uất ức nào nữa.
- Tần đại ca, ngày mai muội và Tiểu Trúc sẽ quay về Phiêu Tuyết Lâu. Ngày đêm đều chờ huynh đến, được không?
Mộ Dung Nhạn khuôn mặt giống như bức tranh, hỏi Tần Vô Song.
- Được, nàng đi trước đi, ta sẽ đến ngay sau.
Tần Vô Song hứa hẹn nói.
- Tần đại ca…
Mộ Dung Nhạn ngập ngừng:
- Huynh đi đến đó, nếu những người khác của Phiêu Tuyết Lâu ngữ khí đối với huynh có chỗ không kính trọng, huynh phải thông cảm nhiều một chút, được chứ?
Tần Vô Song cười nói:
- Nhạn nhi, việc này nàng không cần phải dặn dò, ta tự nhiên biết làm gì. Lễ tiết nên có, ta đều sẽ làm chu toàn.
Mộ Dung Nhạn thấy Tần Vô Song quan tâm mình như vậy, cười nói:
- Cũng không phải kêu huynh chịu ức hiếp, nếu bọn họ quá đáng, huynh cũng không cần nhượng bộ… Không cần chủ động đi tranh cường hiếu thắng với bọn họ là được rồi.
Tần Vô Song cười cười:
- Được, ta sẽ làm theo ý nàng.
Sau khi ước định, tâm tình của Mộ Dung Nhạn thoải mái hơn rất nhiều. Đi tới Phiêu Tuyết Lâu lần này đối với Mộ Dung Nhạn mà nói, chí ít cần lộ trình nửa tháng.
Tần Vô Song thật sự có chút lo lắng La Thiên Đạo Trường giữa đường sẽ tập kích trả thù, lập tức nói với Mộ Dung Nhạn:

- Nhạn nhi, nàng đến Thiên Đế Sơn tố cáo La Thiên Đạo Trường, ta lo lắng bọn chúng sẽ gây chuyện bất lợi với nàng. Sáng sớm ngày mai, ta đưa nàng một đoạn đường.
Mộ Dung Nhạn đương nhiên sẽ không để ý, nếu như vậy, nàng lại có thể ở cùng với Tần Vô Song thêm một chút.

Quay lại Vấn Đỉnh Sơn, Tần Vô Song tìm Tần Trọng Dương. Tần Trọng Dương cười cười:
- Quay lại rồi sao? Không đi tiễn Mộ Dung tiểu thư sao?
Tần Vô Song đem tình hình nói lại một lần, Tần Trọng Dương cười nói:
- Ngươi hiện tại đang được đãi ngộ của Đệ tử Trung tâm, bất cứ hành động gì đều không cần phải bẩm báo. Bản thân có chủ trương thì cứ thế mà làm. Cho dù ngươi rời khỏi Vấn Đỉnh Sơn, chỉ cần dùng Ngọc bài Truyền thức nói với ta một tiếng là có thể đi.
- Tam Chưởng môn, Vô Song có vài lời, không biết có thể nói hay không.
Tần Trọng Dương cười nói:
- Ở trong Chính Khí Đường, ngươi có tâm sự gì, cứ nói đừng ngại.
- Được, ở Thiên Đế Môn, Thiên Đế bệ hạ cao cao tại thượng, Vô Song nhìn không rõ hư thực, bề ngoài xem ra, Thiên Đế tựa hồ không có lập trường đặc biệt. Nhưng Vô Song luôn có cảm giác kỳ quái, cảm thấy Thiên Đế bệ hạ, tựa hồ có lập trường riêng của mình. Hơn nữa, lập trường này đối với Tần gia Thiên Đế Sơn không phải rất có lợi.
Tần Trọng Dương có chút khẽ giật mình, kinh ngạc nhìn Tần Vô Song, hít một ngụm lãnh khí:
- Vô Song, đây là ngươi quan sát ra, hay là thuận miệng nói như vậy?
- Đây là trực giác của Vô Song, cũng không phải là có chứng cứ chính xác gì.
Tần Trọng Dương thở dài một tiếng, một chút thanh âm cũng không hề phát ra, sau một hồi lâu, mới dùng một loại ánh mắt ngưng trọng nhìn Tần Vô Song, trịnh trọng dặn dò nói:
- Vô Song, chuyện này, về sau không được đề cập đến với người khác. Trong lòng ngươi biết là được rồi.
Trong lòng Vô Song khẽ máy động, nói như vậy, phán đoán của hắn là chính xác.
Tần Trọng Dương quan sát khuôn mặt, biết Tần Vô Song vô cùng nhạy bén, dĩ nhiên xác định, thở dài:
- Vô Song, ngươi tưởng rằng, chỉ mình Lôi Đình Tông và Thiên Phạt Sơn Trang, là có thể ép Tần gia Thiên Đế Sơn chúng ta không cách nào hành động được sao? Nếu không có cái bóng của Thiên Đế Môn che chở, Tần gia ta, sao có thể nhẫn nhịn mãi như thế, từng bước lui bước cũng không thể cường thế bắn ngược lại?

- Chẳng lẽ tất cả những chuyện này, đều là vì lập trường của Thiên Đế Môn?
Tần Vô Song trong lòng nghiêm nghị.
- Đúng vậy, Thiên Đế Môn tiền nhiệm, chính là Tần gia chúng ta. Chứ không phải Tân gia! Trong bảy môn khác của Thiên Đế Sơn, bọn họ kiêng kỵ nhất vẫn là Tần gia Thiên Đế Sơn, có vẻ như đã tinh thần sa sút chúng ta! Cho nên, Thiên Đế Môn, vĩnh viễn không thể đứng bên cạnh Tần gia. Bọn họ đối với Thiên Đế Môn tiền nhiệm, vẫn luôn tràn ngập đề phòng.
Tần Vô Song không lên tiếng, chỉ cảm thấy thế cục của Tần gia, quả nhiên là gian nan vô cùng. Ngay cả chủ nhân Thiên Đế Sơn ngoài mặt thì công bằng, nhưng ở chỗ tối thì ngấm ngầm xa lánh, tình cảnh không cần nghĩ cũng biết.
- Vô Song, tư chất tự nhiên của ngươi vốn thông minh, ở Thiên Đế Sơn, sau này nhất định phải áp chế tài năng, không được để Thiên Đế Môn cảm thấy sự uy hiếp của ngươi. Một khi ngươi để Thiên Đế Môn cảm thấy chỗ ngồi của bọn họ không vững chắc, những ngày tháng tiếp theo của ngươi sẽ trở nên vô cùng khó khăn. Đương nhiên, ta không phải khuyến khích ngươi cụp đuôi làm người, mà phàm là bất cứ chuyện gì ngươi làm, đều phải xem việc giữ mình là quan trọng nhất.
Tần Vô Song yên lặng không nói, mặc dù Tần Trọng Dương ở trong lòng hắn là trưởng giả cấp bậc Thần đạo, nhưng lời này của hắn, lại khiến Tần Vô Song không biết trả lời như thế nào. Tính cách của hắn, có cái nên làm, có cái cho qua.
Nếu sự tình không thể áp chế, phải bộc phát ra, muốn hắn nhẫn nhịn, tuyệt đối không phải là phong cách của Tần Vô Song hắn.
Đương nhiên, Tần Vô Song hắn không phải không thể nhẫn nhịn, lấy việc đối phó với La Thiên Đạo Trường là ví dụ, hắn có thể đủ công phu nhẫn nhịn, nhưng những chuyện này, không thể bỏ qua được.
Tần Trọng Dương thấy Tần Vô Song không gật đầu, cũng không trách cứ. Trong lòng trái lại có chút vui mừng. Vì đây chính là chỗ mà Tần Vô Song không giống với những Đệ tử Trung tâm khác.
Hắn tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng đáp ứng lấy lệ với ngươi, bất cứ lúc nào, đều sẽ không vứt bỏ lý niệm của cá nhân hắn. Cho dù là đối mặt với Thần đạo cường giả, cũng đồng dạng như vậy. Có lẽ, chính là sự tự tin và tâm tính cường đại này mới khiến hắn trở nên không giống với người khác như vậy?
Tần Trọng Dương nghĩ, bất luận như thế nào, Tần Vô Song này, rất đáng được trông đợi! Là một quân cờ đặc thù hoàn toàn không giống với Đệ tử Trung tâm khác.
Lúc này tiềm lực chất chứa trên người hắn, ngay cả Thần đạo cường giả như hắn, cũng không cách nào đoán trước được. Chỉ có thể nói bốn chữ, sâu không lường được.

Sau khi quay lại Thăng Long Pha, Tần Vô Song lại một lần nữa lấy Phong ấn Đồ quyển ra. Đây là sau khi hắn thoát vây, lần đầu tiên sử dụng lại Phong ấn Đồ quyển.
Hiện giờ, hắn là Hóa Hư Cảnh, trình độ cao hơn Luyện Hư Cảnh trước kia, đẳng cấp triệu hoán lại cao hơn một cấp. Đương nhiên, hắn đã có thể triệu hoán ra linh thú Hư Võ Đại viên mãn.
Khi hắn lấy ra Phong ấn Đồ quyển này, hắn nhất thời cảm thấy một chỗ nào đó khác biệt với thường ngày. Phong ấn Đồ quyển này, lại có thể tràn đầy dao động linh lực!
Chuyện này là thế nào? Tần Vô Song sửng sốt, thoáng cảm nhận một chút, liền hiểu rõ là chuyện gì. Biểu hiện một tầng linh lực dao động này, hoàn toàn giống như linh lực địa mạch của La Thiên Đạo Trường. Cũng chính là nói, Phong ấn Đồ quyển này, chủ động hấp thu vô số linh lực địa mạch đi vào.
Điều này khiến cho những linh thú Phong ấn Đồ quyển, có vẻ càng thêm rạng rỡ và rõ rệt, sức sống bừng bừng


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận