Diễn võ trường của Tần gia, ở Thiên Đỉnh Bình. Địa thế trống trải, ở chỗ cao của Vấn Đỉnh Sơn, mây che vòng quanh, muôn hình vạn trạng.
Có thể đến tới Thiên Đỉnh Bình luận võ, bản thân chính là một loại nhận thức đối với thực lực.
Tần Thiếu Hồng chính là không chút chậm trễ, rất sớm cũng đã đứng ở giữa Diễn võ trường, nghiêm mặt, vẻ mặt giống như đang muốn ăn thịt kẻ khác, một vẻ mặt xúi quẩy.
Nhìn thấy tình hình này, những kẻ đệ tử trước đây không ưa gì Tần Thiếu Hồng, cũng vì Tần Vô Song mà âm thầm toát mồ hôi, trong lòng đều vì Tần Vô Song cầu nguyện, hy vọng Tần Vô Song hung hăng đánh bại một chút dáng vẻ kiêu căng của Tần Thiếu Hồng.
Tần Vô Song ánh mắt như đuốc, bốn phía đảo qua như vậy, liền nhìn thấy hoàn toàn vẻ mặt của mọi người, trong lòng cười thầm:
- Xem ra Tần Thiếu Hồng này làm người cũng chẳng ra làm sao.
Chậm rãi đi lên đài, thản nhiên liếc mắt nhìn Tần Thiếu Hồng.
- Tần Vô Song, hôm nay, để Tần Thiếu Hồng ta tới vạch trần cái hư danh của ngươi.
Tần Thiếu Hồng nhe răng cười nói, trong khẩu khí không phải không có oán khí.
Tần Vô Song đối với Tần Thiếu Hồng này làm ra vẻ không thèm để ý tới, cũng xoay người nói với hai Đại Chưởng môn:
- Nhị vị Chưởng môn, trước khi quyết đấu, Vô Song có chút lời, không nói ra thì khó chịu, không biết có nên nói hay không?
Tần Vân Nhiên tùy ý phất phất tay áo:
- Chúng ta Tần gia trước giờ không độc đoán, Vô Song, ngươi có chuyện, đừng ngại, có ý tưởng là chuyện tốt.
Đây hiển nhiên chính là một loại giựt giây, vốn Tôn giả Tri Hòe còn muốn quát lớn Tần Vô Song, để hắn bớt nói lời thừa, nghe Tần Vân Nhiên trực tiếp mở miệng như vậy, khiến những lời định nói cũng đều rụt trở về, chỉ đành căm giận nói:
- Tần Vô Song, ngươi không phải là đang ở đó kéo dài thời gian chứ?
- Tôn giả Tri Hòe, đệ tử còn chưa nói, ngươi sao ngắt lời nói ta kéo dài thời gian?
Tôn giả Tri Hòe bị Tần Vô Song hỏi vặn, nhất thời ngậm miệng không nói gì. Mấy Tôn giả bên cạnh cũng khuyên nhủ:
- Tri Hòe, đừng cùng thanh niên đấu khí mà! Như Nhị Chưởng môn nói vậy, tuổi trẻ có ý tưởng là chuyện tốt.
Tôn giả Tri Hòe hừ một tiếng, cũng không nói thêm cái gì, chỉ là lạnh lùng nhìn Tần Vô Song, trong mắt lóe ra một tia sắc thái lạnh lùng.
Tần Vô Song nhàn nhạt cười, hắng hắng giọng, cất cao giọng nói:
- Chư vị, Tần Vô Song ta trẻ tuổi, kiến thức nông cạn. Từ các quốc gia nhân loại tới Vấn Đỉnh Sơn, trước giờ ít giao tiếp với kẻ khác, chưa bao giờ định cùng bất kỳ đồng tông đệ tử nào phát sinh xung đột. Hôm nay khiêu chiến Tần Thiếu Hồng sư huynh, không phải ta Tần Vô Song thích khiêu khích, mà là thân bất do kỷ.
Tần Thiếu Hồng chỉ là nghiêm mặt, giương mắt nhìn Tần Vô Song, mặt vô biểu tình. Trong lòng thầm nghĩ, hiện tại cho ngươi nhất thời già mồm, đợi một lát động thủ, để cho ngươi biết thế nào là lợi hại.
Tần Vô Song nói chuyện xong, nhàn nhạt hỏi:
- Thiếu Hồng sư huynh, những lời này của ta, không có trống rỗng bịa đặt, không phải vô duyên vô cớ nói ngươi đâu?
Tần Thiếu Hồng lãnh đạm nói:
- Ngươi rốt cuộc muốn nói nhảm nhí đến lúc nào?
- Không!
Tần Vô Song khẩu khí kiên định, sắc mặt kiên quyết.
- Này tuyệt đối không phải nhảm nhí! Nếu Tần Thiếu Hồng ngươi là đệ tử của Thiên Phạt Sơn Trang hay là đệ tử của Lôi Đình Tông, ta không nói tới lời thứ hai, trực tiếp động thủ, sinh tử không bàn. Nhưng ngươi với ta, bất luận xung đột như thế nào, chung quy vẫn là đệ tử Tần gia. Những lời này, ta không nói sẽ không vui.
Tần Trọng Dương sắc mặt ngưng trọng, cũng không tỏ thái độ. Tần Vân Nhiên còn lại là nụ cười như trước, không cho ý kiến.
Tôn giả Tri Hòe hừ một tiếng, nhưng hai Đại Chưởng môn cũng không nói gì, hắn ngay cả một bụng lửa giận, cũng không tiện phát ra.
- Tần Vô Song, ngươi ta đứng ở đây, rốt cuộc là dùng miệng quyết thắng thua, hay là dựa vào tu vi quyết thắng thua? Ta xem ngươi là đầu đuôi đảo lộn a!
Tần Thiếu Hồng cả giận nói.
Tần Vô Song cũng căn bản không mắc mưu này của Tần Thiếu Hồng, vẫn hình dáng phong đạm khinh vân như cũ:
- Thiếu Hồng sư huynh, một khi đã đứng ở trên Diễn võ trường, ngươi còn lo lắng trận chiến này không có cơ hội cho ngươi phát huy sao?
- Ai bình tĩnh nghe mấy lời nhảm nhí của ngươi? Mọi người là tới nhìn luận võ.
Tần Thiếu Hồng trực tiếp đem mọi người ra làm lá chắn.
- Thiếu Hồng sư huynh, ngươi như vậy là sợ ta nói, hay là chột dạ?
Tần Thiếu Hồng da mặt tức giận đến tím đỏ, mắng to nói:
- Chột dạ? Ta xem hẳn là ngươi đang lo sợ chứ gì? Bằng không sao chần chừ không chịu động thủ?
- Tần Thiếu Hồng, động thủ rất đơn giản! Ta chỉ hỏi ngươi mấy vấn đề! Ngươi có dám đáp lại ta không!
Tần Thiếu Hồng tương đối đối chọi:
- Có cái gì mà không dám?
Hắn lúc này cũng là quyết tâm, mặc kệ như thế nào, dù sao cuối cùng vẫn là dựa vào thực lực mà nói chuyện.
Tần Vô Song gật đầu:
- Được, ta hỏi ngươi, cái quy củ tại Thăng Long Pha này, rốt cuộc là ai định? Ta tuy rằng là đến từ chi mạch bên ngoài, nhưng trước khi vào núi, Chưởng môn nhân cũng vậy, các Trưởng lão cũng vậy, việc cần chú ý, đều dặn dò qua, lại không có nghe nói, Thăng Long Pha có quy củ này! Ngươi tự mình thiết lập quy củ, tự làm thành các phạm vi ép đuổi các đệ tử chi mạch khác, việc này, có hay không?
- Quy củ cũng không phải ta định, đó là Thăng Long Pha luôn có vậy! Ngươi đừng đổ nước bẩn lên đầu ta.
- Vậy sao?
Tần Vô Song lãnh cười rộ lên, xoay người cao giọng hỏi:
- Nhị vị Chưởng môn, Tần Thiếu Hồng từng nói, khu vực công cộng Thăng Long Pha là địa bàn riêng của hắn. Mà khu vực công cộng này, cũng đã bị bọn chúng phân chia thành các lãnh địa tư nhân, bên trong Tần gia, thực sự có quy củ này sao?
Tần Trọng Dương hừ lạnh nói:
- Chưa bao giờ có quy củ như vậy?
Tần Thiếu Hồng biết hôm nay nghĩ muốn chống chế cũng khó:
- Tam Chưởng môn, Tần Vô Song này là cố ý hãm hại ta. Ta căn bản không có cái ý tứ kia. Cái gì mà địa bàn riêng, đều là đồng bạn làm trò chơi vui vẻ chút, căn bản không có thực sự phân chia.
- Không có phân chia? Vậy tại sao thủ hạ của ta ở khu vực công cộng tu luyện, Thiếu Hồng sư huynh một ngụm lên tiếng liền nói chúng ta xâm nhập địa bàn của ngươi? Ta nhớ rõ Thăng Long Pha ngoài trong nội viện nhà mình là địa bàn riêng, cái khác đều là khu vực công cộng nhỉ?
Lời này của Tần Vô Song, liền không đơn giản là nhằm vào Tần Thiếu Hồng. Ngay cả những Đệ tử Trung tâm thủ lãnh khác cũng đều nói tới.
Bọn người Tần Hạo mặt đều cắt không ra giọt máu, Vô Song nói những lời này, không đơn giản là đánh vào mặt Tần Thiếu Hồng, mà còn đánh vào mặt bọn họ.
Quy tắc ngầm của Thăng Long Pha, bọn họ luôn là hiểu trong lòng không nói ra. Cho tới bây giờ chưa có kẻ nào đem việc này lên Diễn võ trường, nhưng mà Tần Vô Song này, cư nhiên nói toạc ra trước mặt tất cả mọi người.
Tần Thiếu Hồng ngập tràn lửa giận thiêu đốt, hận không thể đem Tần Vô Song một ngụm đốt thiêu, hung tợn hỏi:
- Ngươi hỏi cũng hỏi rồi, bây giờ có thể động thủ chứ?
Tần Vô Song ha ha cười to, mà trong tiếng cười này, lại tràn ngập chua xót.
- Tần Thiếu Hồng, tổ tiên Tần gia gây dựng sự nghiệp gian nan, hôm nay thời cuộc không đổi, ta quen biết đệ tử của Tần gia, cho dù là Tần gia châu Bách Diệp, đã vì thế cục của Tần gia mà bôn tẩu, đem hết lòng nhiệt huyết, còn có Tần Thời Tốn tiền bối ở dưới sự vây hạ của Lôi Đình Tông và Thiên Phạt Sơn Trang, thà chết chứ không chịu khuất phục. Điều đó làm cho người ta khâm phục. Nhưng việc làm này của các ngươi ở Thăng Long Pha, ta chẳng những không khâm phục, ngược lại còn thấy vô cùng hèn mọn. Các ngươi đây là tự bảo thủ, là đang chôn vùi tiền đồ của Tần gia! Tần gia cần chính là đoàn kết hăm hở tiến lên, chứ không phải tàn sát lẫn nhau. Nếu nội chiến trở thành cục diện chính của Tần gia, ta cả gan đoán trước, cơ nghiệp của Tần gia, sẽ bị chôn vùi trong tay của thế hệ các ngươi!
Tần Vô Song càng nói càng căm tức, hướng phía trước đạp từng bước, khí thế đột nhiên một thúc giục, nghiêm nghị nói:
- Nếu Thăng Long Pha thật sự có quy tắc ngầm như vậy, Tần Vô Song ta nguyện ý cho dù tan xương nát thịt cũng đem quy tắc này đánh vỡ! Tần Thiếu Hồng, đánh vỡ này quy tắc chi chiến, liền bắt đầu từ ngươi ở đây đi!
Nói tới đây, Tần Vô Song trong tay một trảo, hư không vẽ một cái, Bá Vương Phá Trận Thương đã ở trên tay, toàn thân hào quang bắn ra bốn phía, khí thế hừng hực. Tần Vô Song, từ sau khi tiến nhập Vấn Đỉnh Sơn, cuối cùng cũng hiện ra bộ mặt thật của hắn! Lộ ra thực lực thật sự của hắn!
Ngay cả Tôn giả Tri Hòe, cũng là cả kinh. Thực lực củaTần Vô Song này, đã vượt qua sự dự đoán của hắn, thậm chí là vượt quá xa nữa.
Nhất là Bá Vương Phá Trận Thương kia, vẫn là vô cùng quen thuộc như vậy, vẫn như trước là khí phách mười phần, vẫn là uy trấn bát phương. Giống hệt như Tần Vũ năm đó, một người một thương rong ruổi khắp Thiên Đế Sơn!
Tần Vô Song huýt dài một tiếng:
- Tâm nguyện của tổ tiên Tần Vũ ta năm đó chưa xong, liền để Tần Vô Song ta tới mà kế thừa đi! Tần Thiếu Hồng, xuất ra tất cả bản lĩnh của ngươi đi!
Tần Vô Song chống thương mà đứng, thế nhưng hoàn toàn không sử dụng vũ khí Thần đạo. Cái gì Thần Tú Cung, cái gì Thần đạo Hộ Thuẫn, hắn tất cả đều không dùng.
Hắn muốn dùng thực lực thực sự, thiên phú vô cùng lạ thường của hắn, cảnh giới thân thể trải qua Thần đạo tẩy lễ của hắn, đem đánh tan sự kiêu ngạo của Tần Thiếu Hồng, không phí thêm bất cứ một lời nào cả!
Tần Thiếu Hồng thấy Tần Vô Song khí thế như sấm, cũng là hít một ngụm lãnh khí. Trong đồng tử lóe ra quang mang khác thường, kêu lớn một tiếng, trong tay cũng phóng ra một thanh trường đao, sáng trong như ngân nguyệt, hàn quang bắn ra bốn phía.
Vũ khí này, đúng là năm đó Tri Hòe đã dùng, gọi là Lãnh Nguyệt Đoạn Thủy Đao, nổi danh ngang hàng với Bá Vương Phá Trận Thương!
Hai đại vũ khí sáng ngời xuất ra, đám người thế hệ trước nhất thời thổn thức không thôi. Bọn họ dường như thấy lại được Tần Vũ năm đó, Tần Hòe năm đó. Tần Hòe là danh tự lúc còn là Đệ tử Trung tâm của Tôn giả Tri Hòe. Bạn đang đọc truyện được tại
Tần Thiếu Hồng huýt lãnh lót một tiếng, cổ tay run lên, ánh sáng màu bạc ánh trăng, nhất thời tràn đầy đi ra. Thẳng đến theo cổ tay kéo dài đến bả vai, truyền khắp toàn thân.
Xoát!
Đao phong giống như trăng lưỡi liềm bình thường, sắc bén vô cùng, phá không mà ra. Một đao này, ngưng thực thành hư, một chiêu phóng ra ngoài, đột nhiên theo trong hư không biến mất bình thường.
Cơ hồ chính là công phu trong chớp mắt, ánh đao đột nhiên xuyên phá hư không, không nhìn khoảng cách không gian, trực tiếp chém tới cách trước mặt Tần Vô Song một trượng, vốn dĩ đao phong ba thước, đột nhiên lóe lên, trực tiếp mở rộng thành chiều dài ba trượng, đem cả hư không phá thành hai nửa!
Thân hình Tần Vô Song, tê lạp một tiếng, nhất thời bị chém thành hai nửa thẳng tắp!
- A?
Các Đệ tử Trung tâm đang xem nhất thời kinh hô lên đến. Sao có thể như thế? Một đao mất một mạng?
Sao có thể như thế được?
Đúng như bọn họ đang nghĩ vậy, làm sao có thể như thế được?
Hai nửa thân thể hướng hai bên mà tản ra, tàn ảnh bay lên không. Theo ảm đạm đến rõ ràng không ngừng bay lên, đến giữa trong không trung, rốt cục ngưng tụ thành thực thể, thân hình của Tần Vô Song, đã lăng không bay lên, song chưởng rung lên, sau lưng xoát một chút, một cặp hai cánh chim khổng lồ, lăng không nứt hở ra! Uy phong lẫm lẫm! Hình dáng này, nhất thời khiến những kẻ đang xem hò hét xung quanh dưới đài rất kinh ngạc, quả thực là làm kẻ khác vô cùng kinh ngạc, không tin vào chính mắt mình nữa.
Thân pháp tránh đi một đao này của Tần Vô Song, vẫn chưa có hoàn toàn chinh phục bọn họ, nhưng hắn đột nhiên mọc ra một đôi cánh, oai hùng bay lên ở giữa không trung, giống như trời giáng thần binh, loại tâm lý này vô cùng kinh hãi, mới là làm kẻ khác kinh ngạc nhất!