Kỳ thực Tần Vô Song cũng lo Tân Vô Kỵ sẽ xông vào. Nơi nhỏ hẹp thế này rất khó để thi triển đòn thế.
Nhưng hắn càng lo lắng điều gì thì lại càng thể hiện ra ngoài điều ngược lại. Không những không sợ hãi mà hắn còn cười tít mắt:
- Tân Vô Kỵ, ngươi đừng có ra vẻ nữa đi! Có giỏi thì vào đây, ta đang đợi đấy!
Thật ra Tân Vô Kỵ rất muốn xông vào trong động, nhưng sự âm u trong đó khiến hắn ít nhiều có phần lo lắng.
Dù có là người gan góc nhưng nghĩ đến cái động huyệt của con Thần thú, khi đại chiến trong động sẽ dẫn động cấm chế của Thần thú, khả năng ra đi tay trắng vẫn rất lớn.
Tân Vô Kỵ không phải không nghĩ rằng đối phương đang dọa hắn, nhưng nếu bảo đánh vào trong động huyệt Thần thú thì hắn vẫn phải suy nghĩ. Hắn không sợ kẻ trước mặt, nhưng vẫn luôn dè chừng con Thần thú. Cảnh tượng vừa rồi con Thần thú gây ra, Tân Vô Kỵ hắn đã chứng kiến tận mắt.
Sự tồn tại đáng sợ đó, một khi bị vướng chân vào, chỉ chậm trễ một lát thôi là chỉ còn con đường chết.
Lúc này hắn xông vào cũng không sao, nhưng vạn nhất bị khống chế ở bên trong, con Thần thú quay lại thì kết cục chỉ có một, đó là chết! Dù là con trai của Thiên Đế, là người đứng đầu trong lớp người trẻ tuổi Hiên Viên Khâu, nhưng hắn không thể không sợ chết!
Thật ra Tần Vô Song cũng thầm than trời, nếu Tân Vô Kỵ cứ dùng dằng mãi kiểu này thì cũng không phải là cách hay.
- Lẽ nào phải dùng Thâu Thiên Đan, cưỡng bức xung kích Hư Võ Đại viên mãn, triệu hồi hai Linh thú Phong ấn cuối cùng sao?
Tần Vô Song nghĩ.
Tần Vô Song mãi không muốn luyện hóa Thâu Thiên Đan là vì hắn muốn dựa vào tu luyện tự thân từng bước từng bước một đi đến đỉnh phong. Dù thế nào thì cảnh giới đột phá nhờ đan dược luôn cần nhiều thời gian để củng cố hơn, chắc chắn không thể ổn định bằng đột phá dần dần.
Nhưng viên đan dược này lại cần thiết để giải quyết vấn đề cấp bách trước mắt.
Luyện hóa Thâu Thiên Đan không mất nhiều thời gian, nhưng sau khi luyện hóa, một khi đột phá Hư Võ Đại viên mãn thì lại cần nhiều thời gian để củng cố cảnh giới.
Cái huyệt động Thần thú này rõ ràng không phải nơi lý tưởng để củng cố cảnh giới. Ai biết được con nghiệt súc đó sẽ quay lại lúc nào chứ? Vì thế tuy có nghĩ đến điều đó nhưng hắn biết lúc này không khả thi! Nhưng cứ thế này cũng không phải cách!
Tần Vô Song nhìn Tân Vô Kỵ cười lạnh rồi chui sâu vào trong động huyệt.
Tân Vô Kỵ thấy Tần Vô Song không những không ra ngoài mà lại chui sâu vào trong, sự hồ nghi càng tăng lên, nhất thời càng thêm do dự.
Hắn rất muốn có Thần Đạo Quả, đặc biệt là con Thần thú đó là Hóa Thần Đạo tám kiếp, Thần Đạo Quả sinh ra từ nó chắc chắn không tầm thường.
Nếu là Thần thú Ngưng Thần Đạo bình thường thì Tần Vô Song sẽ không mạo hiểm như vậy để quay lại. Sự thực là lực hấp dẫn của linh thú Hóa Thần Đạo tám kiếp quá lớn!
Phải biết là linh thú cấp càng cao sẽ càng quý. Một con linh thú Kỳ Diệu Huyền Cảnh ở Hiên Viên Khâu đã là xa xí phẩm rồi chứ đừng nói đến linh thú Thần đạo.
Mà con linh thú này không những là linh thú Thần đạo mà còn là Hóa Thần Đạo tám kiếp. Thực lực như vậy, dù so sánh với phụ thân hắn, Thiên Đế của Thiên Đế Sơn, Tân Thiên Vấn thì cũng không thua kém bao nhiêu.
Thần thú như vậy, nếu có bảo vật sinh ra thì mức độ quý giá của nó đáng để mạo hiểm! Tân Vô Kỵ từ nhỏ sống ở Thiên Đế Sơn, hiểu nhiều biết rộng, sao có thể không biết chút chuyện này?
- Tiểu tử, ngươi không sợ chết thì cứ trốn trong đó đi. Ta xem xem ngươi có thể trốn được bao lâu!
Tân Vô Kỵ cuối cùng vẫn khắc chế lòng tham không đuổi theo.
Tần Vô Song cười lạnh:
- Tân Vô Kỵ, ta đã nói rồi, có giỏi thì ngươi vào đây. Không có gan thì đừng có ra vẻ!
Tân Vô Kỵ nổi giận như muốn phát điên, nhưng lý trí vẫn chiến thắng lòng tham, hắn cứ chờ ở cửa động huyệt, chăm chú quan sát động tĩnh xung quanh. Không những phải đề phòng kẻ trong động huyệt chạy ra mà còn phải đề phòng con Thần thú kia quay lại.
Tần Vô Song quay lại trong sơn động, lấy Phong ấn Đồ quyển ra triệu hồi Tử Đồng Kim Ngưu và Phần Thiên Bạo Hổ. Hai con linh thú này cũng là hai linh thú mạnh nhất mà Tần Vô Song có thể gọi ra lúc này.
Động Huyền Cảnh đỉnh phong, tuy có kém Thông Huyền Cảnh đỉnh phong của Tân Vô Kỵ, nhưng sức chiến đấu của chúng vô cùng mạnh mẽ, nếu liều mạng công kích thì vẫn có thể gây mức uy hiếp nhất định với Tân Vô Kỵ.
Dù gì hai con linh thú này là loài linh thú dễ cuồng hóa nhất, một khi cuồng hóa, sức chiến đấu của chúng sẽ tăng lên vài lần.
Sự cuồng hóa này cũng giống như việc con người thúc động đan điền lên đến cực hạn, sức chiến đấu không thể đoán định như lúc bình thường.
Tần Vô Song dùng truyền thức nói:
- Nhị vị, Tân Vô Kỵ đó là Thông Huyền Cảnh đỉnh phong, hắn đang chặn ở cửa động. Muốn đột phá ra ngoài chúng ta nhất định phải đồng tâm hiệp lực. Hai vị phụ trách lượt tấn công đầu tiên, ta dùng Thần Tú Cung phụ trách lượt hai. Phải tấn công khiến cho hắn không kịp đề phòng.
- Được, cùng lắm thì chúng ta cuồng hóa, Thông Huyền Cảnh đỉnh phong thì sao chứ? Không cẩn thận ta vẫn có thể để hắn đi về trắng tay!
Hai con linh thú Thông Huyền Cảnh đỉnh phong cũng rất kiêu ngạo. Linh thú đến cấp bậc của chúng tu vi đã vô cùng lớn mạnh rồi, không phải cường giả Thần đạo thì rất khó có thể khiến chúng cúi đầu.
Tần Vô Song gật đầu nói:
- Hãy nhớ, không được quần nhau với hắn, hãy nhìn ám hiệu của ta. Một khi Thần Tú Cung bắn ra thì nhất định phải rút lui, chui vào Phong ấn Đồ quyển, ta sẽ đưa mọi người rời khỏi đây ngay! Chắc chắn Tân Vô Kỵ có vũ khí Thần đạo, quần nhau với hắn không phải hành động thông minh!
Một Thông Huyền Cảnh đỉnh phong đã rất đáng sợ rồi, nếu cộng thêm vũ khí Thần đạo hộ thân nữa thì dù có cuồng hóa, chúng cũng không thể có cơ hội chiến thắng, cùng lắm thì duy trì tình thế bất bại được một thời gian. Nếu đánh lâu rất có thể sẽ bị Tân Vô Kỵ tiêu diệt. Truyện YY - https://truyenfull.vn
Hai linh thú cùng gật đầu, lãnh ngộ được ý đồ chiến lược của Tần Vô Song.
Tần Vô Song lại nói:
- Ta ra cửa động đánh lạc hướng hắn trước, nhân lúc hắn không phòng bị, hai vị phát động tấn công. Sau đó ta sử dụng Thần Tú Cung. Thần Tú Cung tấn công xong, ta dùng Âm Dương Tử Vân Dực bay khỏi sơn động tiếp ứng. Nhớ kỹ, phải phối hợp tốt, một bước sai lầm là chúng ta không đi được đâu!
Hai linh thú đương nhiên hiểu Thông Huyền Cảnh đỉnh phong có vũ khí Thần đạo có nghĩa là gì, cũng không dám kiêu căng nữa.
Tần Vô Song ra hiệu rồi nhẹ nhàng bay ra cửa động cười nói:
- Tân Vô Kỵ, ngươi cũng nhẫn nại thật nhỉ? Không sợ con Thần thú kia quay về sao?
Ánh mắt Tân Vô Kỵ sắc lạnh:
- Nó có về thì người chết cũng là ngươi, ta tự có cách thoát thân.
- Vậy sao? Xem ra ngươi rất tự tin. Thiên Đế tương lai của Thiên Đế Sơn, hắc hắc, nếu có thể, ta thật muốn giết ngươi, như thế thì có thể vang danh khắp thiên hạ rồi. Ha ha…
Tân Vô Kỵ cười lạnh:
- Vậy thì ngươi cút ra đây thử xem. Ta rất muốn tác thành cho ngươi, chỉ sợ ngươi không có cái bản lĩnh ấy!
Đối phương chịu ra giao đấu thì Tân Vô Kỵ cầu cũng không được. Vì thế vừa nói Tân Vô Kỵ vừa cố ý lùi ra sau với ý nhường không gian cho đối phương ra ngoài đó.
Tần Vô Song mỉm cười:
- Ngươi muốn dụ ta ra giao chiến cùng ngươi sao? Thiên hạ đâu có chuyện gì tốt thế? Ngươi là con trai của Thiên Đế, ta thừa nhận…
Ba từ "ta thừa nhận" vừa dứt, trong động huyệt bỗng lóe sáng, hai đạo cuồng phong như mũi tên rời dây cung bắn ra từ cửa động về phía Tân Vô Kỵ.
Tân Vô Kỵ đang chú tâm vào Tần Vô Song, căn bản không thể ngờ trong động huyệt lại có động tĩnh gì khác. Hắn giật mình, vung kiếm lên chém về phía hai đạo ánh sáng kia.
Tần Vô Song thấy có sơ hở, nhanh nhẹn cầm lấy Thần Tú Cung, lại dán Thần Đạo Ngũ Hành Phù lên, kình lực toàn thân truyền vào Thần Tú Cung.
- Bắn!
Thần Tú Cung đem theo ánh sáng chói lòa cuốn về hướng Tân Vô Kỵ. Đòn tấn công này là sức mạnh Thần đạo tuyệt đối, nếu Tân Vô Kỵ không nhờ vào sức phòng ngự của vũ khí Thần đạo thì dù có là Thông Huyền Cảnh đỉnh phong cũng sẽ phải hứng đủ.
Tân Vô Kỵ vung kiếm được một nửa bỗng thay đổi thế tấn công, thuận thế chém xuống, ánh sáng quanh người bùng phát chặn đòn tấn công sắc bén.
Tần Vô Song biết đây chính là cơ hội trong chớp mắt, đôi cánh lớn sau lưng mở rộng, biến thành một đạo lưu quang bay lên trời.
Bàn tay vẫy một cái, Phong ấn Đồ quyển bắn ra hai tia sáng thu hai linh thú kia về, Bích Lục Tiễn bắn ra bị Tân Vô Kỵ chặn lại cũng bay ngược trở lại.
Tần Vô Song giơ tay đón lấy, mở rộng đôi cánh Âm Dương Tử Vân Dực bay hết tốc lực lên trời, biến mất tăm mất tích trong những đám mây trắng.
Tân Vô Kỵ liên tiếp hứng chịu những đòn công kích mờ ám, nếu không phải hắn lợi hại thì bây giờ cũng tiêu tùng rồi. Kinh ngạc nhìn cảnh vừa rồi, hắn bỗng nhớ đến một người.
- Lẽ nào lại là hắn?
Mắt Tân Vô Kỵ lóe lên tia sáng sắc lạnh, lập tức bay đuổi theo.
Tần Vô Song, ba chữ này hiện lên trong đầu Tân Vô Kỵ. Cây cung đó, linh thú đó, còn cả tấm Thần đạo Hộ Thuẫn và cả cách hành sự đều rất trùng khớp với Tần Vô Song trong tin đồn, cộng thêm cả chuyện của La Thiên Đạo Trường. Tân Vô Kỵ liên hệ hết mọi chi tiết lại với nhau, đoán ra được kết quả này.
Vừa nghĩ đến Tần Vô Song, nộ hỏa trong Tân Vô Kỵ lại bùng phát. Từ khi Tần Vô Song hắn xuất hiện ở Hiên Viên Khâu, cả cục diện Thiên Đế Sơn dường như đã có một bước ngoặt lớn.
Thiên Phạt Sơn Trang, Lôi Đình Tông đều đã từng bại dưới tay Tần Vô Song. Tên Tần Vô Song này mơ hồ đã có dấu hiệu tấn công địa vị vô thượng của Tân Vô Kỵ hắn trong lứa những người trẻ tuổi của Hiên Viên Khâu.
Như thế cũng chẳng là gì, nhưng nếu để Tần Vô Song trưởng thành, sau này sẽ uy hiếp đến vị trí của Tân gia Thiên Đế Môn. Tân Vô Kỵ hắn không muốn nhìn thấy hậu quả này!
Mà nếu Tần Vô Song lấy được Thần Đạo Quả thì hậu quả càng không thể tưởng tượng được, như thế có nghĩa là Tần gia Thiên Đế Sơn sẽ có thêm hai Thần đạo cường giả!
Phải biết là nếu Thông Huyền Cảnh đỉnh phong ăn Thần Đạo Quả thì có thể lập tức đột phá lên cảnh giới Thần đạo, điều này không hề nói tâng bốc.
Thử nghĩ, một khi Tần gia có hai Thần đạo cường giả thì sẽ có ưu thế về số lượng Thần đạo cường giả so với Tân gia Thiên Đế Môn!
Phải biết rằng, tuy Tân gia là Thiên Đế Môn nhưng cũng chỉ có bốn Thần đạo cường giả. Mà giờ Tần gia đã có ba Thần đạo cường giả, có thêm hai nữa là năm người, ưu thế áp đảo Tân gia!