Con Thần thú này nhìn thế nào cũng không thấy địch ý. Tần Vô Song cũng có chút định thần, hỏi:
- Thần thú tiền bối, Kim Thiền tiền bối là cường giả của Đồ Đằng Tộc, sao lại phải chết ở đất khách quê người?
Thần thú thở dài:
- Đây là bí mật của thế lực Đồ Đằng, không thể nói được. Đơn giản chỉ là mâu thuẫn giữa các cường giả Đồ Đằng mà thôi. Ngươi có thể kế thừa Thần Tú Cung chứng tỏ ngươi cũng là người có đại phúc duyên. Cũng chính là đại phúc tinh của ta Ha ha ha!
Tần Vô Song trong lòng nhất động, không kìm được hỏi:
- Đại phúc duyên? Đại phúc tinh? Thần thú tiền bối, chuyện này là sao?
Con Thần thú cười nói:
- Rất đơn giản, năm đó ta bị Kim Thiền phong ấn ở đây. Hắn đã từng nói với ta rằng, sau này khi nào hắn quay lại đảo sẽ giải phóng ta cho. Ai ngờ, hắn một đi không trở lại... May mà, hắn vẫn còn bồ sung, nếu như hắn không thể quay lại thi người nào sở hữu Thần Tú Cung, cũng là truyền nhân của hắn. Gặp được người này, ta sẽ có thể khôi phục tự do!
- Chuyện này...
Tần Vô Song cảm thấy có chút khó tin.
- Ha ha, có phải cảm thấy có chút khó hiểu không?
Thần thú cười ha hả:
- Ngươi có phát hiện ra là loại tên dùng với Thần Tú Cung không phải cùng một bộ với nó không? Nếu như lúc nãy ngưai bắn ta bằng Xạ Nhật Tiễn của Thần Tú Cung thi bồn Thần thú dù không sợ nhưng cũng không dễ ứng phó. Ha ha...
Tân Vô Song thở dài:
- Nghe nói Xạ Nhật Tiễn đã bị thất lạc!
- Thất lạc sao?
- Ta chi nhớ là Kim Thiền mang đi chín mũi Xạ Nhật Tiễn nhưng Xạ Nhật Tiễn tổng công có mười tám mũi!
- oh ???
Hai mắt Tần Vô Song sáng rực.
- Có phải muốn biết chín mũi Xạ Nhật Tiễn nữa ở đâu không?
- Thần thú tiền bối biết sao?
Tẩn Vô Song động dụng.
- Cái gì gọi là biết sao?
Thần thú có vẻ rất đắc ý, cười híp mắt nói:
- Đi theo ta!
Tâm trạng Tần Vô Song lâng lâng, không lẽ hôm nay hắn lại may mắn đến mức có thể lấy được loại tên cùng bộ với Thẩn Tú Cung?
Đi theo Thần thú xuống huyệt động dưới lòng đất. Huyệt động này khúc khuỷu, âm u. Đi men theo con đường, chỗ nào cũng tối om ẩm ướt. Được một lúc thì huyệt động dần trò nên sáng sủa.
Trên tường của một cung điện với lối kiến trúc cồ treo chín mũi tên đỏ rực như lửa, mang lại cho người ta một loại khí tức vô cùng bức người. Bạn đang đọc truyện được tại
Lúc Tần Vô Song nhìn thấy chín mũi tên, nhịp thở của hắn bỗng trờ nên dồn dập, thần thức bỗng sản sinh một loại cộng minh từ trước đến giờ chưa từng có.
-Xạ Nhật Tiễn!
Tần Vô Song phát hiện Thần Tú Cung trong tay hắn đột nhiên cũng bạo phát một lực cộng minh cường đại như đang phát tiết hết những uất ức bị kìm hãm bây lâu nay. Đây là một loại cửu biệt trùng phùng, một cuộc tái ngộ do tạo hóa chú định.
Tần Vô Song bước về phía bức tường với vẻ đầỵ kích động, toàn giơ tay ra sờ thi Thần Thú đã vội dùng một xúc tu ngăn chặn hành động của Tần Vô Song.
- Không nên đụng vào!
Tần Vô Song ngạc nhiên nhìn Thần thú, ánh mắt có ve băn khoăn.
Thần thú lắc lắc đầu nói:
- Xạ Nhật Tiễn này bây giờ ngươi không thể đụng vào.
- Không thê đụng vào? Vì sao?
Tân Vô Song không hiểu.
- Rất đơn giản, tu vi của ngươi vẫn chưa đù để đụng vào chúng!
Thần thú thở dài:
- Nếu như ngươi cố tình khởi động cấm chế thì rất có thể sẽ gặp phải phản phệ.
- Tu vi không đủ?
Tần Vô Song ngẩn ra, ấp úng nói:
-Không lẽ phải vào được cảnh giới Thần đạo thì mới có thể lấy được Xạ Nhật Tiễn sao?
Thần thú cười nói:
- Cái đó thì không cần, ngươi bây giờ mới là Hư Võ Đại viên mãn, đợi đến Khi nào ngươi vào được Kỳ Diệu Huyền Cảnh thì có thể lấy được Xạ Nhật Tiễn.
- Kỳ Diệu Huyền Cảnh?
Hai mắt Tần Vô Song sáng rực. Nếu như là Kỳ Diệu Huyền Cảnh thi hắn rất có niềm tin. Nửa năm trên quần đảo của Mộng Huyền Thiên Trì, Tần Vô Song cũng đã lĩnh ngộ được rất nhiều trên phương diện tu luyện. Nhất là quét sạch được hết mọi trở ngại trên con đường tiến vào Kỳ Diệu Huyền Cảnh. Chi cần có một hoàn cảnh hợp lý thì hắn hoàn toàn có thể đột phá.
- Ha ha, còn những một bước nữa cơ mà
Thần thú cười nhạt:
- Sao? Ngươi có tự tin không?
Tần Vô Song cười nói:
- Kỳ Diệu Huyền Cảnh, chỉ cẩn cho ta thời gian nửa tháng là đủ rồi. Ta chỉ lo là nếu ta không xuất hiện liệu bọn họ có nghi ngờ không?
- Nghi ngờ? Hòn đảo này mặc dù bị bọn họ theo dõi nhưng động huyệt dưới lòng đất của ta thì bọn họ căn bản không thể theo dõi ngươi được. Vì vậy ngươi không cần phải lo lắng. Bọn họ cùng lắm sẽ nghĩ là ngươi đang đi thăm dò Thần Đạo Quả.
- Vậy lúc nãy Thần thú tiền bối dẫn ta đến đây không lẽ bọn họ không nhìn thấy?
Tần Vô Song có vẻ không tin.
- Theo dõi ta?
Thần thú ngạo nghễ nói:
- Bọn họ có thề theo dõi cả hon đảo, nhưng địa bàn của ta sao có thể để bọn họ muốn làm gi là làm?
- Được rồi, tiểu từ đến từ Tẳn gia Thiên Đế Sơn, vẫn chưa hỏi ngươi, ngươi tên gì?
- Vãn bối tên Tần Vô Song!
- Tần Vô Song? Tên hay lắm!
Thần thú khích lệ một câu:
- Được rồi, cho ngươi thời gian nửa tháng. Môi trường tu luyện trong huyệt động này tốt hơn bên ngoải gấp vài lần. Chắc không có vấn đề gì chứ?
Tần Vô Song nói:
-Không vấn đề gì!
Thần thú cười, thân hình như gió biến mất trong huyệt động, truyền âm nói:
- Ta phụ trách hộ pháp cho ngươi. Ha ha, vì tự do, ta miễn cưỡng giúp ngươi hộ pháp một lần!
Tim Tần Vô Song đập thình thịch, sự xuất hiện của Thần thú khiến hắn quá xúc động. Hắn không thể tin nồi Thần thú lại mang lại cho hắn cơ duyên lớn như thế này.
Cố gắng không để bị cảm xúc chi phối, khống chế tình, cảm, Tần Vô Song khoanh chân ngồi xuống, quyết định chính thức bắt đầu trùng kích Kỳ Diệu Huyền Cảnh.
Lăng Thiên Chí và Khương Quỳ rời đi, bị truyền tống ra ngoài hòn đảo, quay trờ lại bờ của Mộng Huyền Thiên Trì. Trận đấu thí luyện coi như đã chính thức hạ màn.
Nhưng điều khiến mọi người không hiểu, là Lăng Thiên Chí và Khương Quỳ đã rời đi sao tên tiểu tử Tần gia đã giành được Quán quân rồi mà vẫn chưa thấy xuất hiện?
Hai ngày đầu tiên mọi người còn không cảm thấy gi. Nhưng qua năm, sáu ngày, vẫn chưa thấy bóng dáng Tần Vô Song đâu, mọi người bắt đầu thì thầm bình luận.
- Các ngươi nói tên Tần Vô Song đó định giở trò gì, Sao vẫn chưa xuất hiện? Hay là thích ở trong đó rồi?
- Ha ha, không phải bị Thần thú nuốt rồi chứ ???
Có người ác ý dự đoán.
- Ài, cái này khó nói lắm.Thần thú mà, muốn nuốt một người không phải Thần đạo cường giả dễ như trở bàn tay? ,
Có thể thấy không ít người muốn Tần Vô Song xảy ra chuyện. Những người này bản chất đều ti tiện, không phải người tốt, bị Tần Vô Song giành mất vị trí Quán quân, tâm lý không cân bằng nên chỉ mong hắn xảy ra chuyện để thỏa mãn tâm lý ti tiện của chúng.
Nhất là Tân gia, Thiên Phạt Sơn Trang và Lôi Đình Tông, ban đầu thấy Lăng Thiên Chí và Khương Quỳ rời khỏi, Tần Vô Song nắm chắc chức Quán quàn đã cảm thấy tuyệt vọng, vốn đã định rời đi, không còn thiết tha gì lễ trao giải. Ai ngờ, mấy ngày rồi Tần Vô Song vẫn chưa xuất hiện, khiến bọn họ lại bắt đầu nhen nhóm hy vọng. Tần Vô Song có phải chết trong đó thật hay không? Những lời này bọn họ không tiện nói ra những trong lòng thì mong như vậy.
Bọn họ vốn định rời đi, nhưng lại lưu lại chờ kết quà. Theo quy tắc, thời gian giới hạn vẫn chưa đến nên không thể tuyên bố cuộc thi kết thúc. Vì bên chủ sự cũng không thể vào bên trong xem xét nên mọi người chi còn có một lựa chọn duy nhất là chờ đợi, chờ thời gian giới hạn đến.
Bên Tần gia, trừ Tần Vân Nhiên vẫn điềm tĩnh ra thi Tần Hạo và Tần Hồng Nhạn đều có vẻ không chịu được, gần như mỗi ngày đểu. lẩm bẩm:
- Đã xảy ra chuyện gì?
- Nhị Chường môn, hay là chúng ta xin phép bên chủ sự vào trong đó xem sao. Dù sao Vô Song sư đệ cũng nắm chắc vị trí Quán quân rồi.
- Đúng vậy, Nhị Chưởng môn, nếu như Tần Vô Song bị Thần thú vây hãm thi nguy.
Tần Vân Nhiên lắc lắc đầu, bình thản nói:
-Đợi!
Mười ngày trôi qua Bên Tần gia lại đến lượt Tần Thái Trùng không chịu nổi, hơn nữa người của những thế lực khác cũng đểu. nhận định rằng Tần Vô Song nhất định đã xảy ra chuyện. Nếu không, hắn có lý do gì để không ra ngoài?
Đương nhiên, cũng có người nghĩ rằng Tần Vô Song sẽ xuất hiện ở những giờ phút cuối cùng.
- Tần Vô Song có lẽ đang nấp ở một góc nào đó, không biết Khương Quỳ và Lăng Thiên Chí đã bị loại. Nếu như vậy, hắn đương nhiên sẽ đợi đến phút cuối cùng rồi mới xuất hiện. Nếu không, sao hắn biết được bản thân mình có thể chiến thắng?
- Cũng đúng. Nhưng hắn không sợ là Khương Quy và Lăng Thiên Chí sẽ lấy được Thần Đạo Quả trước sao?
- Lấy Thần Đạo Quả ngay trước mặt Thần thú đâu phải chuyện dễ. Ai dám nhổ răng trong miệng hổ.
Trên đảo, Ngọc bài Truyền thức cấm sử dụng nên bên Tần gia cũng không thể dùng Ngọc bài Truyền thức liên lạc vơi Tần Vô Song nên đương nhiên không biết tinh hình trên đảo như thế nào.
Nửa tháng đã trôi qua, năm đại Đồ Đăng cường giả đều cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ. Tên Tần Vô Song tại sao một chút động tĩnh cũng không chưa có?
Một ngày nọ, khi Lăng Thắng, thủ lĩnh của Thiên Sơn Phái, Cực Bắc Tuyết Vực đưa Lăng Thiên Chí đến trước mặt năm đại Đồ Đằng cường giả.
Lăng Thắng chính là phụ thân của Lăng Thiên Chí, cũng là Đại Chường môn của Thiên Sơn Phái, nhưng đối diện với thế lực Đồ Đằng, hắn cũng không dám làm càn, cung cung kính kính hành lễ, rồi Lăng Thắng mới hỏi:
- Năm vị Đồ Đằng cường già. Tiểu nhi Thiên Chí và Khương Quỳ truyền tống xuất trận cùng một lúc, vậy không biết sẽ sắp xếp trước sau như thế nào?
Chường môn Tuyết Thiền lạnh lùng nói:
- Thí luyện không phải là vẫn chưa có kết thúc sao? Thứ tự lúc đó đương nhiên sẽ được công bố.
Lăng Thắng cười miễn cưỡng:
- Chưởng môn Tuyết Thiền. Ta... ta có câu này, không biết có nên nói hay không?
- Cứ nói!
Lăng Thắng cố thu hết cam đảm, nói:
- Ta muốn biết nếu như Tần Vô Song chết thi vị trí Quán quân sẽ xác định thế nào? Để trống hay là lựa chọn giữa Lăng Thiên Chí và Khương Quỳ?
- Lăng Thắng, ngươi có điều gi thì cứ nói thẳng ra đi!
Một cường giả của Huyền Minh Tộc, là thế lực Đồ Đằng của Cực Bắc Tuyết Vực lạnh lùng nói.
Lăng Thắng có thể không tôn trọng cường giả của những thế lực Đồ Đằng khác nhưng trước mặt Đồ Đằng cường giả của Huyền Minh Tộc cũng không dám ra vẻ thông minh, nói:
- Trước khi Lăng Thiên Chí và Khương Quỳ được đưa ra, hình như có nhìn thấy Tần Vô Song đang chiến đấu với Thần thú, và hình như Ngọc bài Truyền tống của hắn đã bị Thần thú phá vỡ.
-Cái gì?
Năm đại Đồ Đằng cường giả đểu giật mình.
Ngọc bài Truyền tống bị phá vỡ? Vậy có nghĩa là không thể đi ra được rồi?