May mắn, Thần Tú Cung treo ở trên tay cũng không có rơi mất. Tần Vô Song đếm cẩn thận, số sợi dây leo ở trên người, ít nhất có ba bốn trăm cái.
Ba bốn trăm sợi dây leo này, thật giống như ba bốn trăm cánh tay có được sức mạnh Thần đạo túm lấy hắn, chẳng trách hắn dốc hết sức lực cũng không thể nào thoát khỏi, thậm chí ngay cả phản ứng cũng không có.
Một Thần đạo cường giả đối mặt với ba bốn trăm đạo lực lượng Thần đạo, đương nhiên căn bản không có bất cứ chỗ nào có thể làm được.
Tần Vô Song cũng không đi lãng phí thể lực vào việc đó, mà là cố gắng cảm nhận đặc điểm sức mạnh rất nhỏ của những sợi dây leo này. Tần Vô Song phát hiện, những sợi dây leo Phù Tang Thụ này, cuối cùng vẫn có sự khác biệt.
Những sợi dây leo quấn quanh người hắn, đại khái xuất phát từ mười mấy gốc Phù Tang Thụ khác nhau, thân hình của những cây này so với những Phù Tang Thụ bình thường khác lớn hơn rất nhiều, hơn nữa, hiển nhiên đều là những gốc Thần Thụ thành tựu cấp bậc Thần đạo.
Còn những Phù Tang Thụ khác, hiển nhiên sẽ kém hơn một chút, chỉ là vẫn có tác dụng tăng cường thanh thế, đối với Tần Vô Song mà nói, uy hiếp cũng không lớn. Chỉ là, nhánh cây của những gốc Phù Tang Thụ này rất nhiều, mỗi một cây Thần Thụ chí ít cũng có mấy chục các nhánh dây leo, lực quấn quanh vô cùng đáng sợ.
Trừ phi Tần Vô Song có thể đem hơn mười gốc Thần Thụ này khống chế toàn bộ, bằng không, muốn thoát khỏi, đó là chuyện vô cùng khó khăn.
Cũng may, tính xâm phạm của bản thân những Thần Thụ này không phải vô cùng mạnh, mặc dù vây khốn Tần Vô Song, nhưng cũng không phát động công kích trí mạng.
Nhưng mà mặc dù như vậy, loại sức mạnh cuồn cuồn không ngừng này lại khiến cơ thể của Tần Vô Song cảm nhận được lực trùng kích cực mạnh, Tần Vô Song không khỏi tự chủ, liền vận khí Long Tức và thần lực toàn thân đối kháng.
Thế nhưng ngay lập tức sau đó, Tần Vô Song phát hiện bất luận bản thân thúc giục sức mạnh như thế nào, cũng không cách nào áp chế được mười mấy cây Thần Thụ này.
Mặc dù sức mạnh của những Thần Thụ này là loại xâm lấn mang tính ôn hòa, chỉ là không ngừng nhẹ nhàng xâm nhập vào, liên miên không dứt. Nhưng mà cho dù như vậy, những luồng lực đạo này chồng chất lại với nhau, đối với Tần Vô Song vẫn là uy hiếp không nhỏ.
- Làm sao bây giờ?
Đầu óc Tần Vô Song cũng không loạn, sau khi trải qua một hồi giãy dụa ban đầu, Tần Vô Song đã hoàn toàn tỉnh táo lại.
Hắn hiện tại chỉ là đang suy nghĩ, làm thế nào mới có thể thoát khỏi vòng vây. Trời không tuyệt đường của nhân loại, hắn tin chắc rằng khẳng định là phải có cách nào đó, chỉ là bản thân có thể tìm được hay không mà thôi.
- Đợi bộ đội chủ lực của Long Tộc đuổi tới? Ít nhất cần ba năm ngày, trong ba năm ngày đó, ai có thể đảm bảo không có chuyện gì ngoài ý muốn gì nữa? Hơn nữa, để người của Long Tộc nhìn thấy hoàn cảnh quẫn bách này của ta, cũng không tốt. Quan trọng nhất là, Thần Tú Cung nằm ở trên tay ta, lúc này ta có muốn thu hồi nó lại cũng không dễ dàng. Vạn nhất tiến vào trước không phải người quen, nổi lòng ham muốn xấu xa thì thật sự không ổn. Ta hiện tại là một tấm bia sống, nếu có kẻ địch chạy tới, muốn giết ta, sợ rằng mí mắt cũng không cần chớp một cái?
Loại chọn lựa bó tay chịu chết này, đương nhiên Tần Vô Song sẽ không áp dụng. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
- Dựa vào sức mạnh của bản thân, giãy thoát khỏi trói buộc của Thần Thụ này, cũng không phải không có khả năng! Trừ phi sức mạnh của ta bạo tăng, tiến vào Hóa Thần Đạo mới có một tia hy vọng. Điều này hiển nhiên không quá khả năng, hơn nữa không nói Ngưng Thần Đạo tiến vào Hóa Thần Đạo cần phải trải qua chín kiếp, cho dù là không có chín kiếp này, muốn đột phá bình cảnh của cảnh giới Thần đạo cũng không phải là chuyện một sớm một chiều.
Loại khả năng này, cũng hoàn toàn có thể bỏ qua. Tần Vô Song lần lượt đem các loại khả năng sắp xếp ra một lần, ngay lập tức cũng liền loại trừ luôn, đều là những khả năng không khả thi.
- Thật sự bị ma nữ Mễ Già đó nói trúng rồi. Sớm biết là như vậy, dẫn cô ta theo cũng không phải tốt hơn sao? Trong hai người này chỉ cần có một người rảnh tay động thủ, liền có thể thoát vây. Dù sao thì công kích của những sợi dây leo này mặc dù lợi hại, nhưng lực phòng ngự cũng không mạnh.
Tần Vô Song biết rõ đặc điểm lớn nhất của Phù Tang Thụ này.
- Mễ Già?
Tần Vô Song bỗng nhiên cảm giác một cái gì đó, nhưng rút cuộc là cái gì chứ? Tần Vô Song lập tức có một loại cảm giác suy nghĩ gì đó bay tới bay lui trong đầu, nhưng cũng không cách nào túm lấy được.
- Ở chỗ Mễ Già, có manh mối gì à?
Tần Vô Song gắt gao túm lấy ý niệm này, không để nó trốn đi.
- Ái Ti Mạt? Cách xa như vậy, không có Ngọc bài Truyền thức, hiển nhiên không thể thông báo cho bọn họ biết được. Ngọc bài Truyền thức này, chân tay cũng không tiện, thúc giục cũng không được.
Ái Ti Mạt lúc trước khi xuất phát, hắn đã lưu lại bên cạnh Mễ Già, hiện tại xem ra, là đại thất sách.
Tay chân bị trói buộc, ngay cả thủ quyết cũng không cách nào khởi động, những đạo cụ truyền thức này nọ, đương nhiên là hết thảy không dùng được. Bằng không, căn bản không cần khó khăn như vậy, trực tiếp lấy Phong ấn Đồ quyển ra, triệu hồi Linh thú Phong ấn cũng có thể thoát được.
Tần Vô Song cảm thấy bất đắc dĩ, suy nghĩ nói:
- Chỉ trách thành kiến của ta đối với ma nữ đó quá sâu, bằng không, cô ta tới, Ái Ti Mạt nhất định cũng sẽ tới. Cho dù ma nữ Mễ Già bị trói chặt, Mạt nhi thân hình nhỏ bé, linh hoạt tự nhiên, nhất định có thể đào thoát. Nếu Mạt nhi không bị trói buộc, tất nhiên có thể giải thoát cái ách hiện giờ của ta. Tên Hỏa Lân đó, đối với Kim Ô Thú rất sợ hãi. Khẳng định sẽ không dám tới đây. Hỏa Lân… Đúng rồi, chính là Hỏa Lân! Hỏa Lân, là Thần thú bảo vệ của Xích Viêm Chi Hỏa! Đúng rồi, Xích Viêm Chi Hỏa kia, ta có thể hấp thu tinh phách, hình thành Xích Viêm Hỏa Phách, ngưng luyện mà hấp thu. Phù Tang Thụ này, cũng là Thái cổ Thần Thụ, lẽ nào ta không thể hấp thu tinh phách, ngưng luyện thành Thần Mộc Tinh Phách sao? Đúng rồi, chính là như vậy!
Ý niệm này vừa chuyển đến đây, toàn bộ ý niệm trong đầu Tần Vô Song nhất thời thông suốt, tâm tình nhất thời thoải mái. Hắn biết, cái biện pháp vừa mới nghĩ ra này, nhất định có thể làm được.
Xích Viêm Chi Hỏa có thể hấp thu, Thần Mộc Tinh Phách của Phù Tang Thụ, tại sao không thể hấp thu chứ?
Bắc Minh Thần Công thôn thiên thực địa, không có thứ gì không hút được. Lúc trước, Mễ Già còn ghen tỵ, cảm thấy thiên phú Hỏa thuộc tính của Tần Vô Song còn cao hơn nàng, ngưng luyện Hỏa Phách lại có thể chỉ tốn ba ngày. Cô ta cũng không biết, thiên phú Hỏa thuộc tính của Tần Vô Song cố nhiên là cao, nhưng khi hấp thu cũng là lợi dụng hiệu quả của Bắc Minh Thần Công! Nếu không có trợ giúp của loại công pháp thần kỳ này, hắn hấp thu tinh hoa Hỏa Phách cũng không thể nhanh như vậy.
Nghĩ đến đây, Tần Vô Song không chần chừ nữa, mà là rành mạch phân minh thúc giục Bắc Minh Thần Công. Mới thử một lần, Tần Vô Song quả nhiên cảm nhận được một luồng sức mạnh rất nhỏ, trực tiếp bị hắn túm vào bên trong đan điền.
- Ha ha, quả nhiên là như vậy! Ta thật sự là trong lúc hỗn loạn vẫn còn bình tĩnh. Trước đây, vũ khí của địch nhân tiếp cận thân thể của ta, ta cũng lấy Bắc Minh Thần Công đối kháng, hiện giờ, địch nhân biến thành cây cối, ta tại sao lại quên Bắc Minh Thần Công này chứ?
Tần Vô Song mừng rỡ, trong lòng cũng biết, đó là có lối suy nghĩ xu hướng tâm lý bình thường của bản thân, cảm thấy Bắc Minh Thần Công đó chính là một công pháp hấp thu công lực của người khác, cũng không ngờ, trong tu luyện, Bắc Minh Thần Công ở phương diện hấp thu linh lực thiên địa cũng có ưu thế được trời ưu ái.
Bắc Minh Thần Công đến kiếp này, đã được Tần Vô Song thay đổi qua rất nhiều lần, ở phương diện hấp thu, so với kiếp trước cũng không biết cường đại hơn bao nhiêu lần. Còn bản thân công pháp này, theo sự đề cao thực lực của Tần Vô Song, cũng là có thế nước dâng thuyền lên. Sau khi kết hợp cùng với Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm, lộ tuyến hấp thu của Bắc Minh Thần Công kỳ thực chẳng khác nào là lộ tuyến vận hành của Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm. Vì vậy, đối với Tần Vô Song mà nói, tựa hồ là con đường vô cùng quen thuộc.
Bắc Minh Thần Công một khi thúc giục, khí thế nhất thời bất phàm, thông qua khiếu huyệt của mười đầu ngón tay hắn, không ngừng dũng mãnh tiến vào trong khí hải đan điền của Tần Vô Song.
Đồng dạng là sức mạnh tới từ sợi dây leo, dùng phương thức khác nhau đối đãi, kết hợp lại quả nhiên là hai loại cực đoan hoàn toàn khác hẳn.
Mới đầu, Tần Vô Song lấy Long Tức và thần lực đối kháng, chịu đựng rất nhiều sợi dây leo, ba quyền khó địch bốn tay, rất có cảm giác tiếc nuối, yếu không địch lại mạnh. Còn lúc này, đổi lại dùng Bắc Minh Thần Công hấp thu, hình thành dẫn dắt có lợi, đối với lực lượng kéo dài không dứt, giống như khơi thông đường đi, tìm được cửa khẩu phát tiết, khiến một loại tra tấn, biến thành hưởng thụ hoàn toàn triệt để.
Phải biết rằng, Mộc thuộc tính vốn thuộc về phương hướng tươi tốt, đối với các phương diện chữa thương, khôi phục, cải tạo và tái sinh, là vô cùng có ưu thế.
Tần Vô Song đem sức mạnh của Thần Mộc Tinh Phách này quán chú toàn thân, dẫn vào đan điền, chẳng khác nào là lấy lực lượng của cây gỗ tinh thuần nhất rèn luyện cơ thể và Thần hồn, ích lợi này không cần nói cũng biết.
Toàn thân thư khoái, vô cùng thoải mái, Tần Vô Song tựa hồ muốn hét to lên. Loại cảm giác khoái trá này, trước đó hoàn toàn không thể so sánh được!
Còn những Phù Tang Thụ này, mặc dù có thần thức, có linh trí, nhưng chung quy không phải nhân loại. Mặc dù sức mạnh cuồn cuộn không ngừng biến mất, nhưng vẫn phát ra không biết mệt mỏi, không vội không chậm.
Trong nhất thời, hai trận doanh không giống là đối địch, ngược lại giống như hai chiến hữu luận bàn thân mật lẫn nhau. Tần Vô Song có được tiện nghi, cũng không có làm càn quá mức.
Chỉ là bất ngờ có được thành tích. Hắn biết, chỉ cần Thần Mộc Tinh Phách trong cơ thể hoàn toàn ngưng luyện thành, hắn hoàn toàn có thể thông qua Thần Mộc Tinh Phách, hình thành trao đổi với một số Phù Tang Thụ, nếu cứ như vậy, không những thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm, thậm chí, Phù Tang Thụ này còn có thể hành động theo ý chí của hắn nữa!
Ba ngày, ước chừng bị treo mất ba ngày, Tần Vô Song không những không có bất cứ cảm giác tiều tụy nào, tinh khí thần trái lại có dấu hiệu sung mãn hơn, sắc mặt vô cùng tốt, tinh thần khắp người cũng vô cùng sung mãn.
Trong lồng ngực Tần Vô Song có một luồng khí thư sướng, tựa hồ muốn hét to mấy tiếng phát tiết. Hắn cao hứng như vậy, không phải không có lý do. Bởi vì, hắn phát hiện, giống như ngưng luyện Hỏa Phách, Thần Mộc Tinh Phách này ngưng luyện trong cơ thể hắn, không sai biệt cũng là thời gian ba ngày.
Ba ngày vừa hết, Thần Mộc Tinh Phách đó, cũng mơ hồ có dấu hiệu công thành viên mãn.
Tần Vô Song không tự tin quá mức, tiếp tục cố gắng, hấp thu từng luồng từng luồng tinh hoa Thần Mộc, không ngừng dẫn đường tiến vào trong đan điền khí hải. Đây là lần trùng kích cuối cùng.
Từng đạo sóng lục mang thông qua các kinh mạch, không ngừng trùng kích đan điền, xung quanh Thần hồn của Tần Vô Song, ngưng luyện thành Thần Mộc Tinh Phách.
Cùng như đồng thời, bên ngoài Thang Cốc, cũng liên tiếp đón những vị khách không mời mà đến, cũng lần lượt kéo đến, một người, hai người, ba người…
Theo sự không ngừng tăng thêm của số người, ước chừng có khoảng mười mấy người, những người này lại không ngờ là cùng có cấp bậc Hóa Thần Đạo, mặc dù phần lớn chỉ là Hóa Thần Đạo một, hai kiếp mà thôi, một mình xuất hiện có lẽ cũng không có gì, nhưng mà là mười mấy Hóa Thần Đạo, thì thanh thế đó có thể to lớn cùng cực. Cho dù là Chân Thần Đạo cường giả, ở trước mặt mười mấy Hóa Thần Đạo cũng không dám chủ quan khinh thường quá mức.
Nhân số vẫn đang không ngừng tăng lên, những kẻ đến sau cũng chỉ có thực lực Ngưng Thần Đạo. Không bao lâu sau, bên ngoài Phù Tang Lâm liền tụ tập mấy chục hào nhân.
Những người này hiển nhiên là đuổi theo Tần Vô Song đến đây, mục đích, cũng vô cùng rõ ràng, đuổi theo Thần Tú Cung mà đến! Cũng là lòng tham chiến thắng sự sợ hãi đối với cái chết, ngay cả tin đồn của Kim Ô Thú, cũng hoàn toàn không để ý đến.