Khí Trùng Tinh Hà

Truân Trung Trì và Trác Bất Đàn vẫn có thể nói nói cười cười với những cao tầng của Tần gia. Ba vị Điện chủ còn lại cũng miễn cưỡng không sợ sệt.
Còn những đệ tử vốn là đồng môn của Tần Vô Song, trừ Đại sư huynh Vi Dực và Triệu Mục Chi ra, ngay Chu Phù cũng cảm thấy hơi căng thẳng, chỉ thỉnh thoảng len lén nhìn về phía Tần Vô Song.
Trong hoàn cảnh này đương nhiên họ không thể như ở Tinh La Điện trước đây, giao lưu nói chuyện với Tần Vô Song không có bất cứ trở ngại nào.
Tần Vô Song cũng không làm ra vẻ gì cả, cười hà hà đến bên các đệ tử Tinh La Điện chào hỏi những người đồng môn cùng sát cánh bên mình năm xưa.
Triệu Mục Chi không cần biết có phải Thiên Đế bệ hạ không, đấm một cái lên vai Tần Vô Song:
- Tần sư đệ giỏi lắm! Bao nhiêu năm rồi mà không hỏi thăm, vứt bỏ bọn ta rồi hả?
Tần Vô Song nhìn Triệu Mục Chi và Vi Dực, lông mày khẽ động, trong lòng vui mừng:
- Nhị vị sư huynh, xin chúc mừng! Xem ra hai huynh cũng chỉ còn cách Thần đạo có một bước nữa thôi.
Năm đó Triệu Mục Chi và Vi Dực ở Vô Tận Đông Hải bị Tân Thiên Vũ bắt đi. Lý Bố Y đã ra tay cứu và thay da đổi thịt cho họ, khiến thiên phú và căn cốt của họ đều tăng gấp mười lần.
Năm đó Lý Bố Y đã nói, mười năm sau, Tinh La Điện có thể vì hai người họ mà có thể tiến quân vào Hiên Viên Khâu, nếu phát triển với tốc độ nhanh nhất thì thậm chí có thể vào tám môn Thiên Đế Sơn.
Nhưng đáng tiếc là Triệu Mục Chi và Vi Dực tu luyện ở các quốc gia nhân loại, môi trường dù sao cũng không bằng Thiên Đế Sơn, vì thế khi chinh chiến tám môn Thiên Đế Sơn, họ không phát triển đến mức lý tưởng nhất.
Nay đã lại mười lăm năm qua đi, hai người này cũng phát triển đến Thông Huyền Cảnh đỉnh phong, đúng là chỉ còn cách Thần đạo một bước nữa thôi.
Sự phát triển vượt bậc của hai người đã kéo theo các đồng môn trong Tinh La Điện, khiến thực lực Tinh La Điện tăng nhanh. Nay Đại Điện chủ Trác Bất Đàn và Nhị Điện chủ Truân Trung Trì đều là Hư Võ Đại viên mãn, cũng chỉ một bước nữa là lên Kỳ Diệu Huyền Cảnh.
Với tu vi của họ, vì không có Thần đạo cường giả, ở trong Hiên Viên Khâu nếu gọi là thế lực hàng đầu, có lẽ còn có điều cần thương lượng, nhưng nếu nói thế lực nhị lưu thì chắc chắn đủ tư cách.

Vì thế nếu Tinh La Điện muốn tiến quân vào Hiên Viên Khâu thì điều kiện mọi mặt đã đủ.
Chỉ là tình cảm của năm vị Điện chủ với Tinh La Điện quá sâu sắc, không nỡ rời xa cơ nghiệp này, đặc biệt là sơn môn của Tinh La Điện, tuy đã bị La Thiên Đạo Trường tiêu hủy một lần nhưng không hề ảnh hưởng đến tình cảm của năm vị Điện chủ với Tinh La Điện.
Nếu không phải Triệu Mục Chi và Vi Dực khuyên mãi thì e là lần này năm vị Điện chủ cũng không đến Thiên Đế Sơn Hiên Viên Khâu.
Sau khi hỏi rõ lý do đến đây, Tần Vô Song cười nói:
- Chư vị Điện chủ, mười lăm năm trước ta đã mời các vị đến Hiên Viên Khâu nhưng mọi người lại không nỡ xa Tinh La Điện. Cũng được, nay La Thiên Đạo Trường hữu danh vô thực, sơn môn tiêu điều, nhưng có thể khai thác. Cơ nghiệp Tinh La Điện chúng ta có thể xây dựng ở địa bàn của La Thiên Đạo Trường. La Thiên Đạo Trường năm đó đã hủy diệt các công trình của Tinh La Điện chúng ta, nay ta chiếm địa bàn của chúng cũng là quy luật nhân quả mà thôi.
Tần Trọng Dương cười:
- Chư vị Điện chủ, thật sự phải chúc mừng các vị. Sơn môn của La Thiên Đạo Trường có lẽ cũng có khoảng cách với Thiên Đế Sơn nhưng ngoài Thiên Đế Sơn thì đó chính là địa bàn hàng đầu đó. Nếu Đại Chưởng môn dùng đại thần thông khơi thông linh mạch lại thì sơn môn La Thiên Đạo Trường sẽ khiến Tinh La Điện quật khởi càng dễ dàng hơn.
Trác Bất Đàn và Truân Trung Trì nhìn nhau cùng gật đầu:
- Nếu bọn ta chiếm dụng địa bàn của La Thiên Đạo Trường thì đúng là không có chút gánh nặng tâm lý nào.
Tần Vô Song cười ha ha:
- Được, vậy từ giờ địa bàn La Thiên Đạo Trường sẽ đổi tên thành Tinh La Điện. Đại Điện chủ, sư phụ, hai người cũng không cần lo lắng về cơ nghiệp sơn môn. Cùng lắm, sau này khi ta tạo nghiệp đại thành sẽ dùng thuật dời núi, chuyển toàn bộ Tinh La Điện đến đây, như vậy là mọi người không cần ngày nào cũng nhớ nhung nữa.
Trác Bất Đàn và Truân Trung Trì đều mừng rỡ.
- Ha ha, các vị Điện chủ, Đại Chưởng môn nhà ta đã mở lời, Tinh La Điện chờ chuyển nhà đi thôi. Sau này đến Hiên Viên Khâu, tất cả là người một nhà rồi. Gần nhau có thể qua lại nhiều hơn.

Tần Vân Nhiên cười:
- Nói thực, đến Hiên Viên Khâu tu luyện, Tinh La Điện mới có thể đi được xa hơn, tạo nên thành tựu lớn hơn.
Truân Trung Trì cười nói:
- Nhị Chưởng môn nói phải. Nếu Tinh La Điện ta có thể lớn mạnh, có được một vài Thần đạo cường giả, sau này xuống hoàng tuyền còn có mặt mũi gặp tổ tông.
Tinh La Điện là tu luyện giả đến từ các quốc gia nhân loại, nhưng vẫn rất xem trọng vấn đề hương hỏa, nếu không, có cơ hội tốt như vậy họ phải sớm đồng ý mà nhanh chóng đến Hiên Viên Khâu rồi.

Tần Vô Song sắp xếp cho người Tinh La Điện xong mới một mình đến tìm Truân Trung Trì.
Hai sư đồ họ đã lâu không gặp riêng nhau như thế này. Dù bây giờ Tần Vô Song là Thần đạo nhưng khi tiếp xúc với Truân Trung Trì vẫn cảm thấy vô cùng ấm áp.
- Vô Song à, con khá lắm! Thực lực cá nhân mạnh, ta đã sớm quen với thiên phú tuyệt thế của con nên không ngạc nhiên. Nhưng đại gia nghiệp Tần gia, con có thể quản lý tốt thế này, điều này khiến ta kinh ngạc đấy! Rất tốt!
Truân Trung Trì không vì đồ đệ đã có vị trí cao mà hạ thấp bản thân, khẩu khí của Truân Trung Trì vẫn như đang dạy dỗ một thiếu niên mới xuất đạo.
Tần Vô Song cười:
- Sư phụ, đó không phải là do sư phụ biết cách dạy bảo sao?
Truân Trung Trì cười:

- Đừng có dát vàng lên mặt ta! Ta là sư phụ của con, điều này không ai phủ nhận được. Nhưng bao nhiêu thành tựu của con hiện nay, nói thực, không liên quan đến Truân mỗ ta. Dù không bái ta làm sư phụ thì con vẫn có thể có được thành tựu như vậy. Chỉ là với ta, thu nhận được một đồ đệ như con đó là niềm tự hào của cả đời ta. Hà hà, giờ các tông môn ở các quốc gia nhân loại gọi ta thế nào con biết không?
Tần Vô Song hỏi:
- Thế nào ạ?
- Trung Trì Lão Tổ.
Truân Trung Trì gãi mũi, rồi bật cười, rõ ràng là tính cách của Truân Trung Trì vẫn chưa thay đổi.
Tần Vô Song cười:
- Cái tên này rất hay, rất có bá khí!
Truân Trung Trì trợn mắt:
- Chế giễu ta đấy à? Mấy con ếch ngồi đáy giếng chúng ta thì biết trời to thế nào chứ? Lão tổ gì chứ, ta sợ sẽ tổn thọ mất. Lẽ nào vì Thiên Đế Hiên Viên Khâu là đồ đệ của ta mà vai vế của ta nhất định phải cao lên à? Vớ vẩn!
- Ha ha, sư phụ không màng danh lợi nhưng người khác đâu có nghĩ vậy. Họ đều cho rằng lấy lòng được Trung Trì Lão Tổ đại nhân có lẽ sẽ tạo quan hệ được với Thiên Đế. Sư phụ, tính cách sư phụ lương thiện nhưng không thể không để người khác nịnh nọt à!
Truân Trung Trì cười khổ:
- Thôi được rồi, cái này không nói nữa. Vô Song, nói chuyện chính đi. Nói thực, lần này Tinh La Điện đến đây khá gấp gáp, chưa hẹn đã tự tiện đến rồi.
Tần Vô Song nghiêm túc nói:
- Sư phụ đến chỗ đồ nhi mà còn phải hẹn trước thì thật không ra thể thống gì. Người ta đều nói một ngày là thầy, cả đời là cha. Sư phụ đến chỗ đồ nhi cũng giống như đến nhà con trai, không cần phải khách khí như vậy. - .
Truân Trung Trì cười hài lòng:
- Ừm, Vô Song, con ở trên cao nhưng không quên cội nguồn, rất tốt! Nói thật lần này ta đến không chỉ để thăm con. Nói ra cũng hổ thẹn, trước kia ta không nhận lời mời đến Hiên Viên Khâu của con, giờ lại chủ động đến đúng là có phần rượu mời không uống lại uống rượu phạt rồi.

- Sư phụ sao toàn nói lời khách sáo vậy?
Truân Trung Trì gật đầu:
- Vô Song, Kim Ô Thú hoành hành ở Vô Tận Đông Hải, thời gian gần đây bọn ta cứ cảm thấy bên Vô Tận Đông Hải có quá nhiều tin đồn. Các quốc gia nhân loại, đặc biệt là Tinh La Điện là cửa ngõ bờ Tây của Vô Tận Đông Hải. Nếu Kim Ô Thú muốn xông tới Hiên Viên Khâu thì sẽ qua Tinh La Điện đầu tiên. Vì thế năm vị Điện chủ bọn ta mới bàn bạc, cảm thấy dời đi là tốt nhất. Cố thổ tuy tốt nhưng cũng không thể quên đạo lý con người phải đi đến nơi cao. Vô Song, Tinh La Điện chúng ta quật khởi khá muộn, nếu có điều kiện thì con hãy quan tâm nhiều hơn đến đồng môn. Trước mặt chúng ta chưa từng hứa sẽ nói giúp gì chúng vì ta sợ như thế sẽ khiến chúng có tâm lý lười nhác, nhưng ta vẫn phải nói một câu.
- Sư phụ, ăn quả nhớ kẻ trồng cây, chút việc đó xin sư phụ hãy yên tâm. Tinh La Điện cũng là tông môn của con, là một phần của Thần hồn con.
Truân Trung Trì vui vẻ gật đầu:
- Được, sau này Chu Phù sư tỷ con chắc chắn sẽ kế thừa Thanh Vân Điện. Hiện nay Triệu Mục Chi và Vi Dực có kỳ ngộ bỏ xa Chu Phù. Vốn dĩ tu vi của Triệu Mục Chi hơi kém hơn Chu Phù nhưng nay đã vượt qua Chu Phù rất nhiều, điều này khiến tâm lý nó bị đả kích.
Tần Vô Song cười:
- Thì ra là vậy, con cứ thấy sao Chu sư tỷ không được nhanh nhẹn như trước.
Tần Vô Song nghĩ một lúc nói:
- Sư phụ, lần trước ở Huyền Minh Thành con có được Thanh Mộc Thần Đỉnh, đang thu thập những nguyên liệu quý. Đợi khi con luyện được Sinh Tử Tạo Hóa Đan, uống một viên có thể nói là thay da đổi thịt, đảm bảo sư tỷ sẽ đột phá Thần đạo.
Truân Trung Trì cười:
- Vậy thì quá tốt!
Thấy sư phụ vui vẻ Tần Vô Song cũng rất mừng, chia sẻ nỗi lo với sư phụ, đó là việc Tần Vô Song luôn muốn làm.
Sư phụ có việc, đồ đệ phải gánh vác một nửa. Dù bây giờ đã là Thiên Đế nhưng suy nghĩ đó vẫn không thay đổi. Vào lúc Tần Vô Song khó khăn nhất, khi có thể bị Cực Âm Lão Quái giết bất cứ lúc nào, Truân Trung Trì đã ra tay cứu giúp. Chỉ một ân tình đó thôi đã khiến Tần Vô Song cả đời cũng không thể quân được ân đức của sư phụ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận