Khí Trùng Tinh Hà

Đinh Vân Độ không cần đợi đến ba ngày, liền cảm ứng được Lôi Chủ Thần đã quay về. Cười lạnh một tiếng, dài tiếng nói:
- Xem ra, ngươi vẫn là sợ ta đem tất cả thủ hạ của các ngươi một lần tiêu diệt!
Lôi Chủ Thần tức giận bừng bừng:
- Đinh Vân Độ, ngươi đừng kiêu ngạo quá. Ngươi có thể giết thuộc hạ của ta, ta lẽ nào không thể đi giết người của căn cứ ngươi sao?
Đinh Vân Độ lạnh giọng nói:
- Căn cứ của ta? Căn cứ của ta hiện tại bị Thú Triều chiếm đánh rồi, ngươi đi đi. Xem xem ngươi có thể tìm được một cái bóng nào xuất hiện không, ta coi như ngươi thắng.
Nghe được tin tức Lôi Chủ Thần quay về, thần kinh căng thẳng của Nã Ba Tuần lập tức thả lỏng. Tất cả cường giả, đều nhảy nhót hoan hô, từ bên trong tòa thành không ngừng bay ra, nghênh đón vị cứu tinh của bọn họ quay về.
- Lôi đại nhân, Đại lục Thiên Tượng thực sự khinh người quá đáng!
- Lôi đại nhân, chúng ta bị hắn giết mất mấy huynh đệ, còn có một đám bị thương nữa!
Lôi Chủ Thần ánh mắt thâm trầm, khoát tay chặn lại:
- Các ngươi thối lui trước, để ta nói chuyện!
Đinh Vân Độ hai tay ôm ngực, bộ dạng vô cùng tự đắc. Hiển nhiên, hắn đối với Lôi Chủ Thần cũng là không thế nào khách khí. Một khi đã nói rõ đến để gây chuyện rồi, vậy cũng không cần giả vờ khách sáo làm gì!
- Đinh Vân Độ, ngươi là thành tâm muốn xé rách da mặt sao?
Lôi Chủ Thần trầm giọng hỏi.
- Ít nói nhiều lời, người xé rách da mặt trước là các ngươi. Lôi tiểu tử, ta tới hỏi ngươi, cổ động Thú Triều tác loạn, có phải là chủ ý của ngươi?
- Đánh rắm nhà ngươi, ta muốn tìm các ngươi gây phiền phức, cần gì phải mượn dùng Thú Triều?
Đinh Vân Độ cười lạnh nói:
- Ta chỉ biết các ngươi là loại nhu nhược dám làm không dám chịu. Lôi tiểu tử, hôm nay, ngươi không nói rõ với ta, ta sẽ nói rõ với ngươi. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Lôi Chủ Thần lạnh lùng hỏi:
- Ngươi muốn như thế nào?
Đinh Vân Độ thản nhiên cười nói:
- Khi ngươi không ở đây, ta không muốn lấy lớn hiếp nhỏ, đối phó với những tôm binh tướng tép của ngươi. Bây giờ ngươi ở đây rồi, ta lại động thủ, có thể không? Đại lục Thiên Tượng ta chết bao nhiêu người, các ngươi phải trả lại bằng đó số người!
- Điên khùng!
Lôi Chủ Thần quát lớn nói:
- Đinh Vân Độ, chuyện Thú Triều, không liên quan đến Đại lục Phong Vân ta, lẽ nào ngươi một chút lực phán đoán cũng không có sao?
- Ngươi nói không biết xấu hổ? Chuyện của Lâm Kinh Phong, chúng ta không làm, ngươi cũng không ngại đổ lên đầu chúng ta? Hôm nay, chuyện của Thú Triều, các ngươi là hiềm nghi lớn nhất.
Nói đến chuyện của Lâm Kinh Phong, Lôi Chủ Thần trái lại có chút xấu hổ. Chuyện của Lâm Kinh Phong, thật sự là đổ oan cho Đại lục Thiên Tượng.
Đương nhiên, hiện giờ, những lời này không thể nói ra. Nói ra Đinh Vân Độ không ngày càng táo tợn hơn mới là chuyện lạ. Huống hồ, Lôi Chủ Thần cũng không hy vọng chuyện của Tiếp Thiên Đại Hạp Cốc bại lộ ra ngoài.
Khi bọn họ đang nói đến khô cả miệng, Đinh Vân Độ đột nhiên nhận được thần thức truyền tin:
- Chủ Thần đại nhân, Thú Triều lui bước, Thú Triều lui bước!
- Sao? Thối lui đi đâu?
- Tạm thời không biết phương hướng bọn chúng thối lui, đại nhân, chúng ta nên xử trí như thế nào?
- Quan sát tình hình cẩn thận rồi mới đưa ra quyết định.
Thú Triều lui bước, lửa giận của Đinh Vân Độ cũng bớt đi không ít.
Đại đao trong tay vung lên, hừ lạnh nói:
- Lôi tiểu tử, lần này, tai họa Thú Triều, chúng ta dự phòng kịp thời, không tạo thành đại thương hại, xem mặt của ngươi nói rõ ràng rồi. Lần sau, Đại lục Thiên Tượng chúng ta không nói chuyện dễ như vậy đâu.
Lôi Chủ Thần vốn vường thế, đó là vì chuyện của Lâm Kinh Phong. Hiện giờ Lâm Kinh Phong không chết, bản thân Lôi Chủ Thần cũng không muốn một mất một còn với Đinh Vân Độ.
Huống hồ, mục tiêu hiện tại của hắn là Đại Hạp Cốc. Không có hứng thú dây dưa với Đinh Vân Độ. Lập tức mượn điều kiện thuận lợi để hành sự:
- Đinh Vân Độ, chuyện hôm nay, ta nhớ rồi. Ngươi quay về trông chừng cho tốt căn cứ của ngươi đi. Sẽ có một ngày, ta sẽ đi đòi lại món nợ này!
Đinh Vân Độ ha ha cười to:
- Vậy bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh ngươi đến!
Nói xong, thân như chim hạc, biến mất vô ảnh vô tung.
Nã Ba Tuần nhìn Đinh Vân Độ biến mất phía chân trời, hận đến nghiến răng ken két:
- Lôi đại nhân, thằng nhãi này quá ghê tởm. Để hắn đi như vậy sao?
Lôi Chủ Thần mặt không biểu tình, khoát tay chặn lại:
- Đi vào trong nói chuyện!
Sau khi tiến vào tòa thành, Lôi Chủ Thần nói:
- Nã Ba Tuần, ta kêu ngươi phân hóa Cự Thú Tộc, ngươi rốt cuộc có để tâm hay không?
- Lôi đại nhân, thuộc hạ luôn nghĩ cách. Cự Thú Tộc đó rất đoàn kết, chiến thuật phân hóa của ta chưa chắc không thể dùng. Nhưng bọn chúng cũng đem cái chết của Tuyết Điêu Vương đổ lên đầu chúng ta!
Lôi Chủ Thần biểu tình vô cùng ngưng trọng:
- Làm sao ta cứ cảm thấy, trong chuyện này lộ ra một ý tứ cảm xúc cổ quái.
- Nói như thế nào?
Nã Ba Tuần có chút khó hiểu.
- Cái chết của Tuyết Điêu Vương và Đại Tượng Vương, rõ ràng là tự tay ta làm. Cách căn cứ Đại lục Thiên Tượng rất xa, món nợ này, làm sao có thể đổ lên đầu Đại lục Thiên Tượng được?
- Có lẽ, Thú Tộc cảm thấy là Đại lục Thiên Tượng làm, giá họa cho Đại lục Phong Vân chúng ta sao?
Nã Ba Tuần tự cho mình thông minh nói.
- Không đúng, Cự Thú Tộc, ta đoán chắc đã chịu sự mê hoặc của người nào đó. Mục đích là muốn chúng ta khai chiến với Đại lục Thiên Tượng.
Nã Ba Tuần kinh ngạc nói:
- Không có khả năng chứ?
- Rất có khả năng!
Lôi Chủ Thần thì thào thở dài, nhất thời cũng không suy nghĩ ra được huyền cơ bên trong.
- Đúng rồi, đại nhân, chuyến đi này thu hoạch như thế nào?
Nã Ba Tuần hỏi.
Lôi Chủ Thần khó lòng không để lộ ra nụ cười:
- Chuyến đi này, thu hoạch rất lớn. Kinh Phong quả nhiên chưa chết, hắn tới Tiếp Thiên Đại Hạp Cốc.
Lập tức đem chuyện của Tiếp Thiên Đại Hạp Cốc nói ra một lượt.
Nã Ba Tuần nghe mà không hiểu ra sao:
- Cái này… chiêu này của Kinh Phong công tử, cũng nằm ngoài dự kiến của người khác quá!
Nghe ra, Nã Ba Tuần vẫn là có chút khó chịu. Lâm Kinh Phong ngươi là đệ tử Chủ Thần, tùy hứng làm bậy, lại muốn người khác dọn dẹp cho mình, chuyện này không làm sao để nói.
Lôi Chủ Thần cười nói:
- Nã Ba Tuần, ta chuẩn bị một chút, tất cả cường giả trên Chân Thần Đạo bảy kiếp, toàn bộ tập hợp, lại chuẩn bị một đám đội ngũ vạn người đào móc.
- Đại nhân, chuyện này là vì sao?
- Không cần hỏi, cứ làm theo ta nói. Phải giải quyết thỏa đáng trong ba ngày cho ta, có thể làm được không?
Nã Ba Tuần cười nói:
- Đội ngũ một vạn người đào móc, cần chút thời gian chuẩn bị. Nhưng ba ngày đủ rồi. Xin đại nhân yên tâm, thuộc hạ nhất định giải quyết ổn thỏa.
- Được, ta chờ tin tức của ngươi. Ba ngày này, ta muốn bế quan, lĩnh hội một vài thứ, giở xem một số tư liệu.
- Vâng!

Trong Tiếp Thiên Đại Hạp Cốc, bọn Tần Vô Song đã nhận được báo cáo Thú Triều lui bước. Thời gian gấp gáp, tất cả mọi người đều cố gắng không tụt lại phía sau.
- Chư vị, cẩn thận một chút. Ta cảm giác xung quanh có lẽ có chút mê hoặc!
Tần Vô Song cảnh cáo mọi người.
Tất cả mọi người đều hết sức cẩn thận, mắt nhìn xung quanh, tai nghe tám hướng.
- Đội trưởng… ngươi xem!
Phía trước, lại xuất hiện ảo cảnh, ảo cảnh của lần này, quy mô lại càng to lớn. Một vùng xung quanh, tất cả đều là các loại ảo cảnh kỳ quái.
- Cánh cửa không gian!
Lại là một cánh cửa không gian, mỗi một cánh cửa không gian, đều đối ứng với một loại ảo cảnh.
Cánh cửa không gian lần này, hiển nhiên là không giống với lần đầu tiên.
- Mọi người đừng hoang mang, ta đến xem xem!
Tần Vô Song truyền thức vận hành, bắt đầu dò xét những cánh cửa không gian. Hắn biết, cánh cửa không gian này, có lẽ tương đương với một cửa vào của thông đạo.
Tiến vào đúng thì ý nghĩa là tiến vào một kỳ ngộ hoàn toàn mới. Tiến vào sai, có lẽ chính là địa ngục vĩnh hằng.
- Đi theo ta!
Tần Vô Song quát khẽ một tiếng, đã có chọn lựa, thân ảnh hóa thành lưu quang, hướng ra cảnh cửa không gian phía bắc xông tới.
Vọt tới!
Vù vù vù!
Tất cả thân ảnh, lập tức xuyên qua cánh cửa không gian. Khi mở to mắt, lại là một cung điện cực lớn. So với cung điện nhìn thấy lần trước, quy mô hoàn toàn giống nhau.
Lần này, căn bản cũng không giống như ảo cảnh. Bởi vì, cung điện này, rõ ràng nằm trước mặt bọn họ!
Tần Vô Song giật mình kinh ngạc, cánh cửa không gian này thần kỳ như vậy, lẽ nào vừa rồi trong nháy mắt, đã đưa bọn họ rời khỏi không gian ban đầu sao?
- Đội trưởng, tại sao lại như vậy?
Hiển nhiên, tất cả mọi người đều cảm nhận được màn thần kỳ này. Cung điện này, tựa hồ chính là gần ngay trước mắt.
- Qua đó xem xem!
Tần Vô Song cũng không chần chờ, kêu một tiếng. Hướng về phía cung điện đi tới.
- Sư Vương, đây chính là Vạn Thần Quật sao?
Lang Vương không kìm được hỏi.
Đứng ở cửa vào cung điện, tất cả mọi người, hô hấp đều ngừng lại. Không khí của cung điện, thực sự quá nghiêm khắc, quá trang trọng, mang tới cho người ta một loại cảm giác ngưỡng mộ.
Một loại uy áp cường đại, phảng phất tràn ngập ma lực vô cùng, phảng phất giống như đến khu vực trung tâm của Vị diện.
- Đội trưởng, ta xung phong!
Lỗ Hùng kêu lên một tiếng, liền hướng về phía trong vọt tới.
- Không cần nóng vội!
Tần Vô Song một tay túm lấy Lỗ Hùng.
Tần Vô Song xác định cửa lớn tiến vào cung điện không có cấm chế, lúc này mới vẫy tay một cái:
- Đi!

Ba ngày sau, Lôi Chủ Thần viên mãn xuất quan. Khi đi ra, Nã Ba Tuần đã cung kính chờ đợi từ lâu:
- Lôi đại nhân, chuyện ngươi muốn ta chuẩn bị, đều đã thu xếp ổn thỏa rồi.
- Được nghe hiệu lệnh của ta, kêu bọn họ phân thành năm mươi tiểu đội, phân biệt chui vào Tiếp Thiên Đại Hạp Cốc, nhớ kỹ, phải bí mật, không thể để xảy ra động tĩnh gì lớn.
- Tiến vào Tiếp Thiên Đại Hạp Cốc?
Nã Ba Tuần giật mình kinh ngạc, lập tức lúng ta lúng túng nói:
- Lôi đại nhân, vừa rồi nhận được tin tức, mấy trăm vạn Thú Triều đó, hình như cũng xông tới phương hướng đó.
- Cái gì, thú đàn xông vào Tiếp Thiên Đại Hạp Cốc?
- Đúng vậy, vừa mới một canh giờ trước, nhận được tin tức, ngàn vạn lần xác thực!
Sắc mặt của Lôi Chủ Thần, lập tức trở nên rất tệ, lẩm bẩm chửi mắng:
- Chết tiệt, lại bị kẻ khác đùa giỡn rồi. Triệu tập nhân mã, tất cả nhân mã, chuẩn bị tiến tới Tiếp Thiên Đại Hạp Cốc!
- Đại nhân…
- Đừng hỏi nữa, theo lời ta nói mà làm.
Chính vào lúc này, bên ngoài tòa thành, tiếng cười đáng ghét của Đinh Vân Độ lại truyền đến:
- Lôi tiểu tử, ngươi tính kế hay lắm. Lén lút tiến vào Tiếp Thiên Đại Hạp Cốc đào móc kho báu, muốn qua mặt ta, đáng giận đáng giận!
Lần này, Lôi Chủ Thần đã hoàn toàn biến sắc. Làm thế nào mà ngay cả Đinh Vân Độ cũng biết chứ? Xem ra, sau lưng, xác thực có người giở trò ma quỷ!
- Đại nhân, thế này là thế nào?
Nã Ba Tuần vẻ mặt kinh ngạc.
Lôi Chủ Thần xanh mặt, đã phóng ra tòa thành, quát lớn:
- Đinh Vân Độ, ngươi kêu cái quỷ gì vậy? Có bản lĩnh, cũng cũng đi đào móc đi. Ta cũng không ngăn cản ngươi!
Đinh Vân Độ cười giống như rất thong dong:
- Lôi tiểu tử, lần này ta đến, cũng không có ác ý. Ta chính là muốn hỏi ngươi muốn thế nào. Hai chúng ta tự mình ra trận? Hay là để đám thuộc hạ đi tranh đoạt?
Lôi Chủ Thần trầm ngâm một lát:
- Đinh Vân Độ, ngươi có ý gì?
- Nếu chúng ta tự mình ra trận, đương nhiên là không tiếc tất cả giá nào, liều mạng phân cao thấp. Nếu hai chúng ta trói buộc không ra tay, để bọn họ thi triển thần thông, ngươi cảm thấy như thế nào?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui