Lạch cạch!
Lạch cạch!
Lạch cạch! Lạch cạch! Lạch cạch!
Tốc độ của linh thú đó, có thể so với tia chớp, mỗi một lần lực trùng kích đánh xuống đều rất mạnh, hơn nữa đáng sợ nhất là tốc độ, phảng phất giống như từng đạo tàn ảnh xuyên qua trong động, khắp nơi trong đường hầm đều là ảnh ảo của nó.
Đáng tiếc, tốc độ của nó nhanh, tốc độ của Tần Vô Song cũng không chậm. Song kiếm Thiên Chi Khuê Lang, vô cùng linh tính, bị Tần Vô Song lấy ý niệm điều khiển, sử dụng giống như một tấm lá chắn ở phía trước.
Bất luận linh thú đó trùng kích như thế nào, Tần Vô Song cuối cùng vẫn nhanh hơn một bước, song kiếm chắn ở phía trước, khiến linh thú đó mỗi lần trùng kích đều vô công mà lui.
Linh thú đó xấu hổ quá thành giận, thân hình đột nhiên rung lên, huyễn hóa ra vô số đạo phân thân, giống như hạt mưa hướng về phía Tần Vô Song bắn tới.
Song kiếm Thiên Chi Khuê Lang, vẫn là hành động như cũ, huyễn hóa thành ngàn vạn kiếm quang, phảng phất giống như một cái võng lớn, không ngừng chặn lại trong không trung, đem tất cả ảo cảnh, ngăn cản toàn bộ, một cái cũng không thoát.
Linh thú đó hoàn toàn choáng váng, phủ phục trên mặt đất, há to miệng hít thở, đôi tròng mắt nhìn chằm chằm vào Tần Vô Song, tràn ngập vẻ tò mò, luồng chiến ý ngút trời đó, thật ra đã bị đôi song kiếm của Tần Vô Song làm tiêu hao đi rất nhiều.
- Hắc hắc, con chuột nhỏ, còn muốn đánh không?
Tần Vô Song cười tủm tỉm nói.
Căn cứ vào phỏng chừng của Tần Vô Song, con linh thú này, chí ít cũng là thực lực của Thiên Thần Đạo hai kiếp, nhưng trong huyệt động chật hẹp này, thần thông của linh thú này, hiển nhiên không thể thi triển ra hoàn toàn. Mà Tần Vô Song ở trong huyệt động, diện tích phòng ngự rất nhỏ, chỉ cần trấn thủ ở cửa, cho dù linh thú này tiến công mười năm, cũng không thể có thu hoạch gì.
Đương nhiên, Tần Vô Song cũng là có chỗ khắc chế. Uy lực của Thiên Chi Khuê Lang, hắn tựa hồ chỉ vận dụng một phương diện phòng ngự, đem đôi song kiếm sử dụng thành tấm lá chắn. Nếu nói về tính công kích, đó là một chút cũng không có.
Linh thú đó hiển nhiên cũng ý thức được điều này, dùng thú ngữ nói thầm:
- Nhân loại cổ quái, tại sao ngươi không tiến công?
- Nếu ta muốn tiến công thì ngươi phiền phức lớn rồi!
Tần Vô Song cười nói:
- Địa hình này mặc dù là địa bàn của ngươi, nhưng bất lợi để ngươi phát huy. Nếu ta đánh vỡ toàn bộ huyệt động này, đồng bạn của ta tiến vào, ngươi phiền phức càng lớn. Con chuột nhỏ, xem ra ngươi biết chúng ta tới bao nhiêu người.
Linh thú đó hừ lạnh nói:
- Nhân loại các ngươi, thích lấy nhiều địch ít!
- Ha ha, ta cũng không định lấy nhiều địch ít. Con chuột nhỏ, ta là vì tinh thạch mà đến. Chỉ cần ngươi nhường đường, ta sẽ không đánh ngươi.
Linh thú đó kêu lên:
- Ta là người bảo vệ tinh thạch, nếu ngươi muốn lấy tinh thạch, thì phải thông qua cửa này của ta.
- Thật sự muốn động thủ sao? Ta động thủ không lưu tình đâu?
Linh thú đó thấy Tần Vô Song uy hiếp, cũng biết đôi song kiếm này của Tần Vô Song rất lợi hại, thở phì phì nói:
- Ngươi chính là ỷ vào vũ khí lợi hại, không có đôi song kiếm này, ta cũng không sợ ngươi.
Tần Vô Song bất đắc dĩ thở dài:
- Ta cũng không muốn bị người ta nói là lấy mạnh hiếp yếu. Không còn cách nào, khó thể nhường nhịn, kẻ mạnh thì thắng. Ta chỉ có thể dùng trang bị mạnh nhất!
- Vậy thì đánh, đánh thắng được ta, tinh thạch ở trong này, toàn bộ là của ngươi.
Con linh thú này hiển nhiên cũng là sát khí đỏ mắt, kêu lớn một tiếng, lại một lần nữa liều chết xông tới. Tần Vô Song quát:
- Vậy ta sẽ sử dụng bản lĩnh thật sự!
Song kiếm chặn lại, song kiếm phảng phất đột nhiên vây quanh thành một đường. Mỗi cái hóa thành một nửa vòng tròn trước mặt, hình thành một hình dạng Âm Dương Thái Cực Ngư.
- Con chuột nhỏ, Âm Dương Cực Quang này của ta, ngươi nếm thử chút mùi vị đi!
Lấy Âm Dương Tạo Hóa Đao thi triển Âm Dương Cực Quang, đã vô cùng đáng sợ rồi. Còn song kiếm Thiên Chi Khuê Lang này, chính là Thần khí cấp bậc Thiên Tôn, uy lực không cần nghĩ cũng biết!
Một đạo Âm Dương Cực Quang được đẩy ra, toàn bộ huyệt động, liền giống như một khí cầu bị thổi đến cực hạn, lập tức phảng phất giống như bạo tạc ra.
- Hừ!
Linh thú đó cũng tài giỏi, thân hóa thành hàng nghìn hàng vạn tàn ảnh, tránh chỗ mạnh đánh vào chỗ yếu, tiếp xúc với trung tâm lốc xoáy của Âm Dương Cực Quang. Chỉ là Âm Dương Cực Quang này một khi sinh ra, sẽ không ngừng xuất hiện.
Song kiếm Tần Vô Song liên tục chuyển động, từng vòng từng vòng, không ngừng tuôn ra, không bao lâu, toàn bộ huyệt động, liền hoàn toàn bị vòng tròn của Âm Dương Cực Quang phong tỏa tất cả đường lui.
Sau đó, những Âm Dương Cực Quang này, liền giống như lưới đánh cá giăng ra đang thu nạp, không ngừng thu nạp.
Con chuột nhỏ đó, giống như một kẻ sa lưới, trong chiếc võng cực lớn của Âm Dương Cực Quang, oa oa kêu to.
- Ha ha, phục chưa?
Tần Vô Song dừng thúc giục Âm Dương Cực Quang, con chuột nhỏ liên tục cầu xin tha thứ:
- Phục rồi, tên gia hỏa đáng ghét nhà ngươi, ta phục còn chưa được sao?
- Ta đáng ghét sao? Xem ra ngươi vẫn còn chưa phục!
Tần Vô Song mỉm cười nói.
- Phục rồi, thật sự phục rồi, chao ôi!
Tần Vô Song cười nói:
- Phục rồi thì dẫn đường phía trước đi!
Trước mặt cường thế như Tần Vô Song, con chuột nhỏ không biết làm thế nào, chỉ có thể khuất phục, dẫn theo Tần Vô Song đi về phía trước.
Quang mang chói mắt, không ngừng bắn ra hàng loạt, đâm vào khiến Tần Vô Song ngay cả ánh mắt tựa hồ cũng không mở ra được.
- Tinh Thạch Vương Cực phẩm?
Bên trong sơn động, chất đầy từng đống từng đống tinh thạch, ước chừng nhiều mấy trăm vạn. Còn những tinh thạch này, phảng phất giống như đang vây quanh mặt trăng trên bầu trời, hình thành một loại tư thế giống như chúng tinh củng nguyệt. Ở giữa, một viên tinh thạch ước chừng to bằng cái đầu, đang tản phát ra một luồng linh lực khó hiểu cường đại, khiến người ta vừa liếc mắt nhìn qua, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Viên tinh thạch này, toàn thân trong suốt, thoáng như một hình ảnh thu nhỏ của thiên địa tạo hóa. Giống như một Vị diện thu nhỏ, sâu xa khiến người khác không thể nào nắm lấy.
Bên cạnh tinh thạch này, lại là bảy viên tinh thạch lớn bằng nắm tay bảo vệ xung quanh. Nhìn qua, chính là tinh thạch Cực phẩm. Bảy viên này thuộc về tầng trung tâm vòng thứ hai!
Vòng thứ ba, có hai mươi mốt viên, về tư chất, tựa giống như khối tinh thạch Cực phẩm phát hiện lúc đầu, rạng rỡ lấp lánh, mặc dù không cách nào so sánh với tầng trung tâm.
Nhưng so với mấy trăm vạn viên tinh thạch xung quanh, cũng xem như là cực kỳ lóng lánh.
- Tinh thạch Cực phẩm?
Tần Vô Song lẩm bẩm nói.
Con chuột nhỏ hừ một tiếng:
- Nhân loại, tên chó săn nhà ngươi gặp may rồi. Những tinh thạch này, cho dù là một Chủ Thần cũng cầm không được. Có lẽ, một Thiên Tôn cũng không cầm được nhiều như vậy.
- A?
Tần Vô Song giống như cười chế nhạo.
- Viên lớn nhất ở giữa, là Đại La Chí Tôn tinh thạch Thập Nhị phẩm cao nhất, là tinh hoa của thiên địa tạo hóa, trình độ tôn quý, cho dù là Thiên Tôn cũng phải chảy nước miếng. Bảy viên vòng thứ hai, là tinh thạch Cực phẩm Thập Nhất phẩm, Chủ Thần cũng chưa chắc có được. Còn về hai mươi mốt viên tầng thứ ba, là tinh thạch Cực phẩm Thập phẩm. Món đồ này, cũng là muốn gặp cũng không gặp được. Mặc dù không cách nào sớm có một Chủ Thần, nhưng nếu một Thiên Thần Đạo sáu kiếp có hai thành chắc chắn tấn thăng Chủ Thần, vậy thì tinh thạch Cực phẩm này, liền có thể đề thăng hai thành nắm chắc.
Còn về tinh thạch Thượng phẩm khác, con chuột nhỏ đó rõ ràng ngay cả giới thiệu cũng lười giới thiệu. Hiển nhiên, trong mắt nó, ngoài tinh thạch Cực phẩm ra, cái gọi là tinh thạch Thượng phẩm, căn bản không đáng nhắc tới.
- Những tinh thạch này, đều là ngươi đem chúng di chuyển đến đây sao? Hay là tự bọn chúng bị Tinh Thạch Vương thu hút đến đây?
- Đương nhiên là chịu ảnh hưởng của Tinh Thạch Vương!
Con chuột nhỏ giữ khẩu khí ngươi rất là không biết:
- Ta ở trong này tu luyện cũng mấy vạn năm rồi, nếu không phải nhân loại đáng ghét ngươi quấy rầy, ta sớm muộn gì cũng có một ngày trở thành cường giả cấp bậc Chủ Thần. Hừ, Địa Linh Kim Quang Thử Tộc chúng ta, từ trước đến nay không có đột phá quá Chủ Thần. Nếu ta có thể, nhất định sẽ trở thành một kỳ tích!
Chí hướng của con chuột nhỏ này, thật sự là không nhỏ.
Tần Vô Song cười nói:
- Nói như vậy, ngươi thật sự rất hận ta?
- Hừ, ngươi biết thì tốt rồi!
Tần Vô Song cười nói:
- Như vậy đi, những tinh thạch này, ta mang đi. Ngươi cũng có thể đi cùng với ta. Ngươi bình thường dựa vào hấp thu sức mạnh của tinh thạch để tu luyện, ta cũng có thể cung cấp cho ngươi. Như vậy, có thể không?
- Thật sao?
- Đúng, chỉ cần ngươi không động đến tinh thạch Cực phẩm, thì không có vấn đề. Nếu ngươi thật sự muốn động đến tinh thạch Cực phẩm, cần phải xin ta trước!
- Yên tâm đi, ta hiện tại căn bản không động đến tinh thạch Cực phẩm. Ta chỉ cần tinh hạch Thượng phẩm, một số lượng lớn tinh hạch Thượng phẩm là đủ, ha ha…
Con chuột đó hiển nhiên rất hưng phấn:
- Nhân loại, nhìn ngươi tựa hồ không xấu.
- Ai nói với ngươi nhân loại nhất định rất xấu?
- Nhân loại còn không xấu sao, nô dịch Địa Linh Kim Quang Thử chúng ta, vì các ngươi mà cống hiến sức lực, dò xét tinh thạch, muốn đánh giết thì đánh giết, các ngươi không xấu, còn có ai xấu nữa?
Con chuột nhỏ tựa hồ cảm thấy bản thân nói hơi quá, cười làm hòa nói:
- Đương nhiên, ngươi hình như là một ngoại lệ!
- Ha ha, ngươi thích nói thì cứ nói đi, không cần xoa dịu. Ngươi nói đúng, trong nhân loại cũng có người xấu, nhưng cũng có người tốt, không thể vơ đũa cả nắm. Những tinh thạch này, ta đều thu hết. - .
Cũng may Chủ Thần Điện chuẩn bị cho bọn họ chiếc nhẫn không gian cất giữ tinh thạch vô cùng lớn. Bằng không, tinh thạch nhiều như vậy, thật sự là cất chứa không hết!
Đem tất cả tinh thạch, một khối cũng không để lại thu vào trong túi, Tần Vô Song cười nói:
- Vào đi, đây là chiếc nhẫn chứa vật của Chủ Thần, không gian đầy đủ, linh khí cũng đầy đủ, ngươi cứ tận hứng mà tu luyện. Còn tốt hơn ngươi trốn ở đây. Tu luyện trong chiếc nhẫn không gian của ta, bất cứ lúc nào nngươi muốn ra ngoài đổi gió đều có thể!
- Hắc hắc, ngươi nói cũng đúng!
Con chuột đó gãi gãi đầu, cũng là vô cùng khoái trá.
- Đúng rồi, con chuột nhỏ, Kim Quang Thử lông mao toàn thân là kim quang lấp lánh. Tại sao ngươi lại biến thành Ngân Quang Thử?
Lời này gợi lên chuyện thương tâm:
- Ai biết đâu? Ta vốn cũng có toàn thân kim quang, nhưng tới sau này, trường kỳ hấp thu năng lượng tinh thạch, không biết từ lúc nào, liền biến thành ngân quang. Ai, thật sự là mất mặt. Dấu hiệu của Kim Quang Thử chúng ta chính là lông mao toàn thân kim quang lấp lánh.
- Ha ha, nhìn không ra, ngươi rất hoài niệm cũ!
Tần Vô Song cười cười, lại nhìn quét qua một vòng trong động, muốn xem xem có để sót thứ gì khác không.
- Yên tâm đi, không cần nhìn. Mỗi một góc ở đây, ta đều rất quen thuộc. Nếu ngươi có thể tìm ra nửa khối tinh thạch dư thừa, ta coi như ngươi lợi hại!
- Hắc hắc, đi thôi!
Tần Vô Song mang theo Địa Linh Kim Quang Thử đó, hướng ra ngoài đi ra.
Ầm một tiếng, tử quang lao ra đường hầm, rơi xuống trên mặt đất bên ngoài. Vừa mới đặt chân, sắc mặt của Tần Vô Song liền biến đổi.
Tất cả mọi người đều ở đây, nhưng mà, bên cạnh bọn họ, lại có thêm một người, không sai, chính là Lôi Chủ Thần!
Lôi Chủ Thần, rõ ràng đứng ở đó, cười chế nhạo nhìn Tần Vô Song, khóe mắt tà động, lại nghiêm nghị lóe lên từng đạo sát ý.
- Vũ Tinh Hà, ngươi gạt ta giỏi lắm!
Lôi Chủ Thần lạnh lùng cười nói.