Theo Thiên Địa Khí Vận Diệu Pháp Chân Kinh vận chuyển, Thanh Linh Tổ Mộc chập chờn, đột nhiên bộc phát ra tử quang sáng chói, đâm xuyên qua hắc khí nồng đậm, trực chỉ khuôn mặt tà dị kia.
Thanh Linh Tổ Mộc Khí ở bên ngoài giống như bị triệu hoán, điên cuồn tụ tập tới, như dòng lũ tràn vào thân thể của Trần Vũ.
Trong thức hải, hắc khí bị ánh sáng của Thanh Linh Tổ Mộc chém xơ xác, nhanh chóng tiêu tán, thu nạp, cuối cùng lộ ra khuôn mặt quấn đầy xích sắt.
Trần Vũ lần đầu nhìn thấy sinh vật quỷ dị như vậy, còn ghê tởm hơn yêu quái trong các bộ phim kinh dị, trong lòng không khỏi run lên, một cảm giác sợ hãi giống như bản năng xuất hiện.
May mắn Thiên Địa Khí Vận Diệu Pháp Chân Kinh vận chuyển, lại có ánh sáng của cây con Thanh Linh Tổ Mộc bao phủ, hắn nhanh chóng xua tan cảm giác sợ hãi kia, thử dùng ý chí khống chế ánh sáng của Thanh Linh Tổ Mộc, hóa thành chùm chém về phía khuôn mặt tà dị.
Xoẹt…
Khuôn mặt tà dị muốn tránh né, nhưng đã muộn, bị chùm sáng đánh trúng, vỡ thành vô số hắc khí tiêu tán, còn có một chút tin tức dung nhập vào trong đầu Trần Vũ.
Trên không trung, trong mây mù…
Khuôn mặt lại xuất hiện ở trong con ngươi màu tim.
Khuôn mặt đó vẫn máu me đầm đìa, bị vô số xiềng xích quấn chặt, miệng liên tục gào thét, thanh âm thê lương tới cực điểm.
Chỉ là ánh mắt của nó không còn quỷ dị, mà có chút mê man, sau đó lóe lên vẻ minh ngộ không thuộc về mình, cuối cùng nhắm lại, huyết dịch màu tím lại chảy ra…
Theo khuôn mặt tà dị bị hủy, Thanh Linh Tổ Mộc Khí tràn vào thân thể, tất cả dị biến trên người Trần Vũ đều không còn, lại khôi phục như lúc ban đầu.
Chỉ là thân thể theo bản năng vẫn còn co giật, cả người co quắp, mồ hôi ướt đẩm y phục, đủ thấy vừa rồi hắn thừa nhận thống khổ như thế nào.
Qua rất lâu, thân thể Trần Vũ mới từ từ bình thường lại, hắn chống tay ngồi dậy, sắc mặt tái nhợt, khí tức suy yếu.
Trần Vũ ngẩng đầu nhìn trời, giống như có thể xuyên qua tầng mây mù tà dị, nhìn thấy vệ tinh nhân tạo đã biến dị lơ lửng ở nơi đó.
Thần sắc khóc không ra nước mắt.
Vừa rồi sau khi chém giết tịnh hóa khuôn mặt tà dị kia, có một vài tin tức lăng không xuất hiện ở trong đầu hắn.
Nói là lăng xuất hiện cũng không đúng, chính xác là sau khi bản mệnh pháp bảo bị luyện hóa nhận chủ, phản hồi lại tin tức của mình cho chủ nhân.
Không sai, cái vệ tinh nhân tạo kia, đã trở thành bản mệnh pháp bảo của Trần Vũ.
Bởi vì lúc trước hắn ngu ngốc, dùng tinh huyết của mình thử nhận chủ một phàm vật, thấy không có phản ứng, liền lắp vào tên lửa đẩy bắn lên trời.
Lại không biết mây mù kia có đủ loại năng lực quỷ dị mà hắn không cách nào giải thích, sau khi vệ tinh nhân tạo bay vào, liền bị nó ăn mòn, phát sinh biến dị, còn có ý thức độc lập, giống như một sinh linh hoàn toàn mới.
Mà bản thể của nó lại được con gà mờ tu tiên Trần Vũ luyện hóa, cho nên vừa sinh ra, nó đã bị phán định thành bản mệnh pháp bảo của Trần Vũ.
Thứ này hung tính rất mạnh, sát ý kinh người, tự nhiên không muốn làm nô lệ cho nhân loại, vì vậy thông qua liên hệ nhân quả với Trần Vũ, thi triển năng lực kỳ dị, xuất hiện ở trong thức hải của hắn, muốn… phệ chủ.
May mắn Trần Vũ có Thanh Linh Tổ Mộc, tu luyện Thiên Địa Khí Vận Diệu Pháp Chân Kinh, lại thêm đang ở trên gốc rễ của cây mẹ Thanh Linh Tổ Mộc, Thanh Linh Tổ Mộc Khí dồi dào, cuối cùng mới đánh tan được nó.
Nhưng thứ này cực kỳ quỷ dị, trừ khi bản thể bị hủy, nếu không sẽ phục sinh vô hạn, mà theo thời gian trôi quá, nó hấp thu đủ năng lượng, lại sẽ tiếp tục tìm Trần Vũ “tâm sự” chuyện ai mới là chủ nhân.
Về phần “bản mệnh pháp bảo” này có năng lực gì, có thể trợ giúp hắn cái gì… thành thật xin lỗi, trừ phệ chủ, thì không có năng lực gì khác.
Đây mới là nguyên nhân Trần Vũ khóc không ra nước mắt, chỉ muốn tát mình mấy bạt tai.
- Con mẹ nó, chơi cái gì cũng ngu, chỉ có chơi ngu là giỏi…
Trần Vũ chửi mẹ vài câu, sau đó ngồi xuống điều tức, khôi phục pháp lực trong cơ thể.
Qua nửa giờ, pháp lực của hắn đạt tới đỉnh phong, Trần Vũ không chần chờ nữa, leo lên xe thám hiểm, bật hết tốc lực chạy ra ngoài.
Bởi vì hắn phát hiện, Thanh Linh Tổ Mộc Khí ở nơi này càng lúc càng mỏng manh, chỉ sợ qua không được bao lâu, sẽ hoàn toàn biến mất, khi đó loại mây mù quỷ dị kia không còn gì ngăn cản, tất cả sẽ đổ ụp xuống.
Hắn không biết mình có thể chống cự được không, nhưng chắc chắn sẽ không lấy tính mạng của mình ra thử.
Hai tháng sau, Trần Vũ rốt cuộc nhìn thấy rìa thân cây của Thanh Linh Tổ Mộc.
Nhìn thấy màn sáng lung linh huyền ảo trước mắt, còn có gợn sóng không gian ở bên ngoài, Trần Vũ nuốt nước miếng, nhưng cuối cùng cắn răng, pháp lực trong người vận chuyển, tạo thành một tầng hộ tráo bảo vệ thân thể, sau đó lái xe xông ra ngoài.
Trải qua hơn hai tháng, Trần Vũ cũng xem như lĩnh ngộ được vài pháp môn đơn giản của tu tiên giả, như tạo phòng hộ tráo, khống chế quy tắc tạo thành công kích ngũ hành như Hỏa Cầu, Thủy Tiễn, Mộc Đằng…
Trần Vũ biết lao ra ngoài nguy hiểm, rất có thể sẽ bị không gian loạn lưu thôn phệ, hoặc bị đưa đến hiểm địa nào đó, nhưng ở lại nơi này, hắn chắc chắn sẽ chết nha.
Cả hai so sánh, hắn tự nhiên lựa chọn lao ra.
Cảm giác trời đất xoay chuyển, dường như trải qua rất lâu, lại giống như chớp mắt.
Ầm…
Xe thám hiểm từ trên không trung rơi xuống, va đập đến chia năm xẻ bảy, 10 bình khí nén văng tung tóe.
May mắn loại bình đặc chế này độ bền cực cao, lại thêm xe kéo gánh chịu phần lớn lực va đập, cho nên không có bị hỏng.
Về phần Trần Vũ, thời điểm xe thám hiểm rơi xuống, hắn liền mượn lực nhảy lên, pháp lực trong người vận chuyển, chân đạp hư không vài cái, thân thể nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Dù sao cũng là tu tiên giả, tuy còn chưa học được pháp môn ngự kiếm phi hành, lăng không hư độ gì đó, nhưng thân thể linh hoạt như phi yến, đạp cao nhảy xa… Trần Vũ còn có thể làm được, không đến mức ngã chết.
Đưa mắt đánh giá xung quanh, tầng quang mang của Thanh Linh Tổ Mộc đã không còn, vùng gợn sóng không gian kia cũng biến mất, khắp nơi chỉ có rừng cây rậm rạp, dây leo chằng chịt, xa xa con văng vẳng tiếng thú gào rùng rợn.