Thần sắc của Trần Vũ hơi nhíu lại, bởi vì trong không khí tràn ngập một loại dị lực khó diễn tả, làm cho hắn bản năng sinh ra cảm giác chán ghét, bài xích…
Hơn nữa loại dị lực này giống như có linh tính, vừa phát hiện sinh vật liền tràn tới, xâm nhập thân thể, muốn đồng hóa hắn.
Chỉ là vừa mới xâm nhập thân thể hắn, Thiên Địa Khí Vận Diệu Pháp Chân Kinh vận chuyển, tất cả dị lực đều bị ma diệt sạch sẽ.
- Loại dị lực này, khí tức giống như mây mù ở trên không gốc cây Thanh Linh Tổ Mộc, nhưng yếu hơn vô số lần…
Trần Vũ lẩm bẩm, thử vận chuyển pháp môn để thần thức lan ra ngoài, nhưng loại dị lực kia có năng lực ăn mòn cực mạnh, thần thức của hắn còn chưa lan ra phạm vi 10m, đã bị ăn mòn sạch sẽ.
Chuyện này để Trần Vũ kinh hãi, bởi vì dựa theo Thiên Địa Khí Vận Diệu Pháp Chân Kinh miêu tả, thần thức của Trúc Cơ sơ kỳ có thể lan tràn phạm vi 10km.
Hiện tại chỉ có 10m, bị áp chế 1000 lần!
Trần Vũ vội vàng thu hồi thần thức, bởi vì cái thứ này rất hao tốn pháp lực, nếu pháp lực hết sạch, hắn ở trong rừng rậm xa lạ này sẽ rất nguy hiểm.
- Hơ…
Một tiếng rên khe khẽ vang lên, rất nhỏ, giống như ai đó ở trong hôn mê, nhưng đau đớn làm bản năng phát ra tiếng rên rỉ.
Nếu như người bình thường, có lẽ không cách nào nghe được, nhưng hiện tại Trần Vũ dù gì cũng là tu tiên giả Trúc Cơ sơ kỳ, tai thính mắt tinh, còn đang trong trạng thái tập trung cực độ, bởi vậy tiếng rên này bị hắn nắm bắt được.
- Là cái gì?
Trần Vũ giật mình, vội vàng tập trung tâm thần lắng nghe, lại qua tầm mấy hơi thở…
- Hơ…
Lần này Trần Vũ đã xác định được phương hướng, vận dụng pháp môn thu liễm khí tức trong Thiên Địa Khí Vận Diệu Pháp Chân Kinh, từ từ tiến về phía nơi phát ra thanh âm.
Thiên Địa Khí Vận Diệu Pháp Chân Kinh này là một bộ công pháp tu tiên, bên trong bao hàm rất toàn diện, từ tri thức tu tiên cơ bản, đến phương pháp thổ nạp, vận công, hành khí, thu liễm khí tức… tất cả đều có.
Rừng cây nơi này cho Trần Vũ cảm giác rất quỷ dị, giống như có vô số ánh mắt ở nơi bí mật theo dõi mình, nhưng khi định thần nhìn, lại không phát hiện gì.
Tầm 5 phút sau, Trần Vũ đi tới một nơi dây leo chằng chịt, xa xa, trên mặt đất nằm một “người”.
Hai đầu lông mày của Trần Vũ nhíu lại, sở dĩ hắn không dám xác định kia có phải là người không, là bởi vì trạng thái của đối phương hiện tại rất quái dị.
Tuy là hình người, nhưng toàn thân bốc lên hắc khí, da thịt nhiều chỗ sinh ra con mắt, khuôn mặt, cái miệng… cả đám giống như từng sinh mệnh độc lập, ù ù cạc cạc nói líu ríu, làm ai nhìn vào cũng sởn hết cả tóc gáy.
- Đây là dị hóa sao?
Trạng thái của đối phương rất giống mình lúc trước, hơn nữa nhìn tình huống còn cực kỳ nghiêm trọng, Trần Vũ hơi cảm ứng, phát hiện khí tức của người kia rất yếu ớt, hơi thở lúc có lúc không.
Vì vậy hắn hít sâu một hơi, thử tới gần người kia.
Phát giác được có người tới gần, những con mắt, khuôn mặt, cái miệng… kia nhao nhao “nhìn” về phía Trần Vũ, loại cảm giác này, để một người chưa từng tiếp xúc thế giới tu tiên như hắn sởn hết cả gai ốc, bước chân không khỏi ngừng lại.
Đám con mắt, khuôn mặt, cái miệng… kia vốn tràn đầy quỷ dị, có còn tản ra sát khí, nhưng chờ cảm ứng được khí tức trên người Trần Vũ, cả đám lại lộ ra “thần sắc” kinh hoàng, nhao nhao trốn vào trong thân thể người kia, biến mất không thấy.
Trần Vũ.
- ???
Người hắn đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, con mẹ nó, quá quỷ dị, kia lại thật là sinh linh?
Mà bởi vì những tà dị kia biến mất, Trần Vũ mới nhìn ra hình dáng của người kia.
Là một thanh niên, không rõ mặt do nằm úp sấp, trên thân thể tràn ngập vết thương, quần áo rách nát, đã nhìn không ra kiểu dáng lúc trước.
Trần Vũ tò mò lại gần, mà người kia, có lẽ do tất cả tà dị ẩn nấp, làm hắn tranh thủ được một tia hồi quang phản chiếu, phát ra tiếng rên nhẹ, sau đó hơi nghiêng mặt nhìn lên.
Khuôn mặt nhìn rất trẻ, chỉ tầm 16 17 tuổi, tuy dính vết máu, nhưng không khó nhận ra là một thanh niên cực kỳ tuấn tú.
Trần Vũ tập trung nhìn vào, khi nhìn rõ ràng khuôn mặt kia, hai mắt hắn trợn to, thân thể chấn động, đầu óc như bị ngũ lôi oanh đỉnh.
Bởi vì… bởi vì… khuôn mặt kia rõ ràng là hắn thời điểm học cấp 3.
Không phải người giống người, bởi vì vừa nhìn thấy khuôn mặt kia, trong lòng Trần Vũ liền sinh ra cảm giác cực kỳ quỷ dị, kiểu như nhìn thấy mình trong gương.
Điều này sao có thể, hắn rõ ràng đang đứng đây, làm sao còn có “hắn” đăng nằm chờ chết ở bên kia, hơn nữa là “hắn” ở thời điểm học cấp 3?
Mà thanh niên sắp chết kia cũng kinh ngạc đến không cách nào hình dùng, đôi mắt mở to, hơi thở dồn dập, sau đó có lẽ bởi vì quá kích động mà tắt thở, thân thể xụi lơ không còn khí tức.
Trần Vũ há miệng, đang định nói gì đó, đột nhiên thức hải của hắn đau như búa bổ, tuy không bằng lúc trước tà dị đoạt xá, nhưng cũng làm hắn đầu óc quay cuồng, ôm đầu lăn lộn dưới đất.
Trong óc hắn không ngừng sinh ra những ký ức không phải của mình, nhưng trong nhận thức bản năng, kia lại là ký ức của hắn, loại cảm giác mâu thuẫn này, càng làm Trần Vũ hoang mang.
Mà càng làm người kinh hãi là, thân thể hắn xuất hiện cải biến, giống như quay ngược thời gian, cả người trở nên trẻ lại, tuổi tác, vóc dáng… đều giống thanh niên vừa rồi như đúc.
Trần Vũ còn chưa hết bàng hoàng, thì trong đầu lại vang lên thanh âm điện tử không có chút tình cảm ba động nào.
- Hệ Thống Khí Vận Lập Thiên hoàn thành đồng bộ, bắt đầu phục vụ…
- Kí chủ phát động hiện tượng Song Trùng, “Bản Ngã” ở vũ trụ này bởi vì gặp kí chủ, kích động đến tử vong, xem như kí chủ kích sát “Bản Ngã” của mình, bởi vậy tất cả khí vận của đối phương đều quy về kí chủ, điểm khí vận +70.
(*Hiện tượng Song Trùng hay được gọi là Doppelganger, có nguồn gốc từ tiếng Đức, có nghĩa là kẻ song trùng hoặc “bản ngã khác” (tức giống nhau như đúc).
Đây là một hiện tượng kỳ lạ và đôi khi không thể giải thích được.
Có nhiều lý thuyết về nguyên nhân của hiện tượng này, bao gồm cả lý thuyết về vũ trụ song song.
)
Trần Vũ giật nảy mình.
- Hệ thống? Đây là cái quỷ gì?