Khí Vận Lập Thiên



Ở Ta Bà đại lục, một thị trấn cỡ nhỏ tầm vạn phàm nhân, không tính các hoạt động sản xuất công nghiệp, chế tạo vũ khí Siêu Thần… chỉ phục vụ nhu cầu sinh hoạt thường ngày của phàm nhân, thì một tháng cũng chỉ tiêu hao tầm 1000 viên linh thạch hạ phẩm mà thôi.


Như vậy mới thấy thu hoạch của Trần Vũ lớn như thế nào.


Trong mắt Trần Vũ lấp lóe quang mang, có chút kích động nói.


- Người ở thế giới này, tuy biết trong Không Gian Giới Chỉ chất chứa cơ duyên to lớn, nhưng lại không cách nào mở ra, cho dù cơ duyên xảo hợp phá được phong ấn, cũng sẽ lập tức bị quy tắc Không Gian phá hủy, vì vậy tuy thứ này quý hiếm, nhưng không mấy ai coi trọng, thỉnh thoảng từ trong Thiên Đạo Thạch khai thác ra, cũng chỉ làm trang sức cho đám quý tộc lắm tiền mà thôi, nếu ta…

Càng nghĩ, Trần Vũ càng hưng phấn.


Phải biết hiện tại Ta Bà đại lục đã bị thần lực xâm nhiễm, tu luyện giả không cách nào hấp thu linh khí dật tán trong thiên địa tu luyện, bằng không sẽ giá tốc quá trình dị hóa, biến thành quái vật không còn nhân tính, chỉ biết giết chóc, sống không bằng chết.


Đương nhiên trừ một vài thế lực lớn, bọn hắn chiếm cứ long mạch, hoặc bí cảnh nào đó, linh khí nồng đậm, trình độ thần lực ô nhiễm ít, môn nhân đệ tử vẫn có thể hấp thu tu luyện bình thường.



Chỉ là cho dù thần lực ít nữa cũng vẫn có, vì vậy mỗi qua một đoạn thời gian, lại phải dùng đan dược, hoặc Tiên Linh Thủy tẩy rửa thần lực trong người, mới có thể tiếp tục tu luyện, nhưng này lại sẽ ảnh hưởng tới tốc độ tiến cảnh.


Bởi vậy tu luyện giả ở thế giới này, chỉ cần có điều kiện, đều sẽ hấp thu linh khí trong linh thạch, mà không muốn dùng loại linh khí ô nhiễm kia.


Trừ linh thạch, trong góc Không Gian Giới Chỉ còn có rất nhiều thẻ ngọc, sách vở, binh khí, pháp y, bình bình lọ lọ…

Nhưng không có gì bất ngờ, tất cả đều mất đi linh tính, vừa chạm vào liền hóa thành tro bụi.


Dù sao từ thượng cổ đến nay, thời gian trôi qua đã quá lâu, không biết bao nhiêu vạn năm, cho dù nằm trong Thiên Đạo Thạch, có thể ở trình độ rất lớn ngăn cách thời gian ăn mòn, bản thân Không Gian Giới Chỉ cũng có năng lực làm chậm tốc độ thời gian trôi qua, để vật phẩm lưu trữ trong đó tồn tại thời gian lâu hơn, nhưng nếu không phải thiên địa kỳ trân, hoặc năng lượng kết tinh đặc thù như linh thạch, trải qua thời gian dài như thế, cũng sẽ hóa thành tro bụi.


Huống hồ nhìn cấm chế trên Không Gian Giới Chỉ liền biết, thứ này bị lấy ra khỏi Thiên Đạo Thạch đã rất lâu.


Bất quá để Trần Vũ bất ngờ là, ở trong đống tro bụi kia, lại vẫn còn một đoạn xương cốt lớn cỡ ngón tay, phát ra bạch quang óng ánh như ngọc.


- Ồ, đây là cái gì?

Trần Vũ cầm đoạn ngọc cốt kia lên, không nghĩ tới lại nặng hơn hắn tưởng tượng rất nhiều, ít nhất cũng phải một tấn.


Một đoạn xương cốt chỉ cỡ ngón tay, lại nặng tới cả tấn?

Cũng may hiện tại Trần Vũ đã xem như bước vào ngưỡng cửa tu tiên chính thức, tu vi Trúc Cơ sơ kỳ không phải chỉ trưng cho đẹp.


Đơn giản cầm ngọc cốt lên, thần thức của Trần Vũ chìm vào trong, phát hiện bên trong lại ẩn chứa vô số văn tự, tất cả đều nhất nhất hiện ra ở trong óc hắn.


- Luyện Khí Truyền Thừa…

Thần sắc của Trần Vũ có chút kích động, lại là Luyện Khí Truyền Thừa trong tu tiên tứ nghệ.



Phải biết Ta Bà đại lục hiện tại, bởi vì quy tắc thiên địa thay đổi, dẫn đến pháp môn tu tiên đã hoàn toàn đoạn tuyệt, bởi vậy trên con đường kế tiếp, Trần Vũ sẽ không có ai chỉ dẫn, còn phải tự mình tìm kiếm các loại truyền thừa khác để tu luyện.


Một tu tiên giả, nếu chỉ có pháp lực, lại không biết thần thông, không học trận đan khí phù, này có thể tính là tu tiên giả chân chính sao?

Sở dĩ tu tiên giả khủng bố, trừ pháp lực mạnh mẽ, còn bởi vì thủ đoạn của bọn hắn tầng tầng lớp lớp, nhiều khi không cần ra tay, chỉ sử dụng trận pháp, vài tấm linh phù, hoặc pháp bảo cường đại… cũng đủ để dằn vặt chết đối thủ.


Trần Vũ hít sâu một hơi, áp chế xúc động của mình, thần thức lui ra khỏi ngọc cốt, nếu không phải thời gian và địa điểm không phù hợp, chỉ sợ hắn đã chìm đắm vào trong lĩnh vực mới lạ này.


Đeo nhẫn lên ngón tay, lại kiểm tra thi thể của “mình”, Trần Vũ phát hiện trong quần còn có một cái ví, không biết dùng da hung thú gì làm thành, nhìn cực kỳ bền chắc, thiết kế khá tinh xảo, kiểu dáng không khác ở Địa Cầu bao nhiêu.


Đồ vật trong ví không nhiều, chỉ có mấy cái thẻ ngân hàng, thẻ từ nhà ở, thẻ hội viên… cùng với chút tiền giấy thông dụng của thế giới này.


Bên hông còn dắt một vật giống như chiếc đũa, từ trong ký ức của đối phương, Trần Vũ nhận ra vật này, tên Ma Pháp Trứ (*đũa ma pháp), một loại vũ khí Siêu Thần phụ trợ ma pháp giả.


Loại Ma Pháp Trứ này có thể giúp ma pháp giả tăng cường niệm lực, tốc độ đọc chú ngữ nhanh hơn, dễ dàng câu thông nguyên tố thiên địa…

Đồng thời loại vũ khí Siêu Thần thế hệ mới này, còn kèm theo chức năng liên lạc, chỉ cần ở trong phạm vi có tín hiệu từ trường phủ sóng, thì có thể liên lạc với người đã kết nối tần số.


Thấy không còn xót thứ gì, Trần Vũ phất tay, quy tắc Hỏa Đạo bị điều động, Hỏa nguyên tố bùng lên, điên cuồng thiêu đốt thi thể kia.



Trong thi thể vang lên vô số tiếng gào thét không cam lòng, có vài sinh vật tà dị muốn lao ra, nhưng đều bị pháp lực của Trần Vũ ép trở về, chẳng mấy chốc đã bị đốt thành tro bụi.


Nhìn thi thể chỉ còn một nhúm tro tàn, Trần Vũ thở dài, dùng đất lấp lại, tạo thành một nấm mồ đơn giản.


Nhìn nấm mồ của “mình” một lúc, Trần Vũ ép xuống rất nhiều cảm xúc đang dâng trào trong đầu, dắt Ma Pháp Trứ vào đai lưng, sau đó thi triển bộ pháp chạy về chỗ lúc nãy.


Thu 10 bình khí nén vào Không Gian Giới Chỉ, Trần Vũ dựa theo ký ức của nguyên chủ, nhanh chóng rời khỏi Hắc Ám Sâm Lâm.


Phạm vi của Hắc Ám Sâm Lâm cực kỳ rộng lớn, nằm phía tây Thái Bình Vực, kéo dài qua ba Quãng Yên Vực, Đồng Khánh cùng Thái Bình, cũng ngăn cách ba phủ này với Hồng Thổ Sơn Mạch.


Nửa giờ sau, Trần Vũ cuối cùng rời khỏi phạm vi Hắc Ám Sâm Lâm, tiến vào một vùng bình nguyên rộng lớn.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận