“Bản Ngã” ở thế giới này là một ma pháp giả chủ tu Mộc hệ, vi Ma Pháp Sĩ đỉnh phong, ở cái tuổi này, thực lực như vậy chỉ xem như trung thượng.
Đối với Trần Vũ mà nói, loại ma pháp cấp thấp này, hắn không cần Ma Pháp Trứ, nhất niệm có thể thi triển, nhưng làm vậy quá kinh thế hãi tục, vì vậy mới dùng cái này che tai mắt người.
Nhưng tốc độ thi pháp của hắn vẫn để hai vị Vệ Úy kinh ngạc, Nguyễn Văn Toản nhìn Trần Cương hỏi.
- Tốc độ thi pháp này, ít nhất cũng phải Ma Pháp Sư chứ? Chẳng lẽ Vũ nhi đột phá?
Hai mắt Trần Cương sáng rực, hắn muốn gật đầu, nhưng lại cảm ứng không ra tu vi cụ thể, dù sao khí tức của Trần Vũ hoàn toàn nội liễm, lại không biểu hiện tiêu chí đặc thù của cảnh giới.
Lúc này đất đá đã bị gạt bỏ, dây leo xông vào trong đất, kéo ra mấy cái thùng sắt to lớn.
Sau khi để thùng sắt xuống, tất cả dây leo đều tan biến, hóa thành nguyên tố Mộc tiêu tán trong thiên địa.
Nguyễn Văn Toản và Trần Cương nhìn mấy thùng sắt, vẻ mặt nghi hoặc đi tới.
- Nhị cửu, Cương thúc, hai người mở ra xem đi.
Trần Vũ cười cười đi tới.
Nguyễn Văn Toản không nén nổi tò mò, phất tay đánh ra một đạo chân khí, đùng… mấy nắp thùng bật ra, để lộ quang cảnh bên trong.
Vừa nhìn thấy đống linh thạch thượng phẩm nằm đầy trong thùng, sắc mặt Nguyễn Văn Toản và Trần Cương đều kinh hãi, hô hấp dồn dập, hai mắt mở to, cái cằm như sắp rớt xuống đất.
Thanh âm của Nguyễn Văn Toản run rẩy nói.
- Linh thạch… thượng phẩm… nhiều… nhiều như vậy…
Trần Cương cố gắng áp chế hơi thở gấp gáp của mình, vội vàng đậy nắp thùng lại, ánh mắt đề phòng nhìn xung quanh, sau đó mới hỏi.
- Vũ, số linh thạch thượng phẩm này ở đâu ra?
Vừa rồi niệm lực của hắn điều tra, lại tới 10 vạn viên, 10 vạn viên linh thạch thượng phẩm, trời ạ, đây chính là 1 tỷ linh thạch hạ phẩm.
Nếu có số linh thạch này, bọn hắn hoàn toàn có thể bù đắp vào số quân lương bị mất, hơn nữa có thể tìm lý do thoái thác, không chỉ không có tội, ngược lại còn có công.
Tuy hắn sớm đã chấp nhận sự thật, sau khi trở về bị cách chức điều tra là khó tránh khỏi, sự nghiệp từ đây kết thúc, nhưng hiện tại nhìn thấy chuyển cơ, hắn làm sao có thể không kích động.
Nguyễn Văn Toản cũng không ngoại lệ.
Trần Vũ sớm đã nghĩ tốt lý do, chậm rãi nói.
- Nhị cửu và Cương thúc còn nhớ mấy tháng trước, thiên địa đột nhiên xuất hiện chấn động không?
Nguyễn Văn Toản và Trần Cương gật đầu như gà mổ thóc, chuyện này ở mấy tháng trước cực kỳ hot, các báo chí viết tiêu đề cả tuần, trên đài truyền hình cũng bình luận liên tục, còn phỏng vấn một số cường giả chuyên gia… bọn hắn muốn không biết cũng khó khăn.
Thấy hai người gật đầu, Trần Vũ nói tiếp.
- Khi đó thiên địa chấn động, các loại di tích ẩn sâu trong không gian hiện thế, từng tạo ra một làn sóng tầm bảo trước nay chưa từng có, cho đến hiện tại vẫn còn lên men.
- Lúc ấy ta cũng tham gia náo nhiệt, lại cơ duyên xảo hợp phát hiện một động thủ thượng cổ ở khu vực Giả Âm Sơn, số linh thạch thượng phẩm này, là ta lấy được từ bên trong.
Bởi vì số lượng quá kinh người, ta không dám trực tiếp mang về Thiên Trường, nên giấu ở nơi này, chờ thời cơ thích hợp sẽ sử dụng, không nghĩ tới…
Đoạn thời gian trước “Bản Ngã” đúng là từng ra ngoài tìm kiếm cơ duyên, cũng thu được không ít chiến lợi phẩm, nhưng so với số này, lại chẳng đáng là gì.
Bất quá Nguyễn Văn Toản và Trần Cương đều không biết, lại thêm cơ duyên tạo hóa xưa nay vốn không theo lẽ thường để hình dung, cho nên tin tưởng không nghi ngờ.
Dù sao số lượng linh thạch thượng phẩm nhiều như vậy, chỉ sợ phải cướp sạch mấy ngân hàng lớn trong tỉnh mới có thể gom góp đủ, mà đoạn thời gian gần đây, không nghe nói trong tỉnh có vụ cướp ngân hàng nào nha.
Nguyễn Văn Toản kích động nói.
- Quá tốt rồi, lão Cương, lần này chúng ta sống rồi…
Trần Cương cố áp chế cảm xúc kích động trong lòng, ánh mắt cơ trí nói.
- Việc này chỉ cần thao tác tốt, đúng là có thể vượt qua kiếp nạn.
Trần Vũ gật đầu nói.
- Nhị cửu, Cương thúc, chúng ta có thể làm thế này…
Trần Vũ bắt đầu nói ra phương án của mình, Nguyễn Văn Toản và Trần Cương càng nghe, hai mắt càng sáng ngời, cho đến cuối cùng, Trần Cương vỗ vai hắn nói.
- Nhóc con, ẩn giấu còn rất sâu, nếu không phải xảy ra biến cố lần này, thúc còn không biết cháu có năng khiếu trên quan trường như vậy, tốt, rất tốt, không uổng công chúng ta ủng hộ…
Nguyễn Văn Toản cười ha hả.
- Này còn cần lão Cương ngươi nói, cũng không nhìn đây là con cháu nhà ai!
Trần Cương đảo mắt khinh bỉ.
- Tất nhiên là con cháu Bình Thiện Trần gia, chẳng lẽ của Bình Thiện Nguyễn gia các ngươi?
- Ngươi…
Nguyễn Văn Toản tức đến thở hổn hển, nhưng lại không phản bác được.
Trần Vũ vội vàng đi ra hòa giải, ba người lại thương nghị một số chi tiết, sau đó Nguyễn Văn Toản và Trần Cương đều lấy ra dụng cụ liên lạc, liên hệ một số nguyên lão ở Thiên Trường, để bọn hắn nhanh chóng thao tác bố cục, để tránh sơ hở quá lộ liễu.
Nửa giờ sau, đại quân mang theo mấy thùng sắt lớn, trùng trùng điệp điệp khởi hành, mục tiêu nhắm thẳng Ải Nam Biên.
…
Lúc này ở hướng đông, thuộc quận Nhơn Lý tiếp giáp với Vô Tận Hải, cách Quý Dương một quận Vân Sơn, cũng đang có một chi quân đội hơn 6000 người, kéo dài tới mấy km, đang hành quân gấp rút.
Ở giữa chi quân đội này, là vô số con kiến đen cao một mét, dài hơn hai mét, nhưng trên lưng lại chở từng thùng hàng cao năm sáu mét, bước chân chạy như bay, nhìn tốc độ kia ít nhất cũng phải 100km/h.
Đây là Hắc Nghĩ tộc, bọn chúng số lượng đông đảo, tốc độ nhanh, con trưởng thành có thể chở vật phẩm nặng mấy tấn, thuộc về một loại Hung thú biến dị sau thượng cổ.
Chỉ là Hắc Nghĩ tộc này trời sinh lực chiến đấu yếu kém, thường bị các tộc đàn khác săn giết làm thức ăn, hoặc nô dịch, vì vậy bọn nó và Nhân tộc ký kết khế ước minh hữu, Nhân tộc sẽ ngăn cản các thiên địch, bảo vệ bọn nó khỏi diệt vong, bù lại bọn nó sẽ làm công cho Nhân tộc, chuyên nhận các nhiệm vụ nặng nhọc như giao hàng, vận lương…