Khí Vận Lập Thiên



Đi ở phía trước đội ngũ là một thanh niên chừng 16 17 tuổi, mặc bạch y kiểu cổ trang, tướng mạo khá tuấn tú, chỉ là ánh mắt hơi nhỏ, môi mỏng, để hắn nhìn hơi có chút nham hiểm.


Hai bên là hai trung niên mặc áo giáp, nhìn kiểu cách đều là Vệ Úy tương đương Nguyễn Văn Toản và Trần Cương.


Lúc này thanh niên cổ trang vừa giục ngựa lao nhanh, vừa nhìn hai vị Vệ Úy bên cạnh nói.


- Lần này may nhờ có Phùng tướng quân và Trương tướng quân trợ giúp, bằng không ta muốn vận chuyển số vật tư này đến Ải Nam Biên, cũng muôn vàn khó khăn.


Hai vị Vệ Úy kia là người của Phùng gia và Trương gia, một người tên Phùng Bưu, một người tên Trương Tam, hai gia tộc này đều là thế gia vọng tộc ở Bình Thiện, trong tộc có cường giả Võ Tông tọa trấn.


Phùng Bưu nghe vậy cười nói.


- Nhị công tử nói quá lời, đây là việc nằm trong chức trách!

Trương Tam chỉ gật đầu, không nói nhiều.



Phùng Bưu lại có vẻ rất đắc ý, cười ha hả nói.


- Lần này Nguyễn Văn Toản và Trần Cương vận lương thất trách, chỉ sợ không có quả ngon để ăn.


Lúc nói chuyện, khóe mắt hắn liếc qua Trần Thanh, muốn nhìn xem phản ứng của đối phương.


Người này nhìn cuồng dã, nhưng ngoài thô trong mảnh, lại cố ý không nhắc tới Trần Vũ, hơn nữa lúc trước Trần Thanh cảm ơn, cũng chỉ nói đây là chức trách, không lộ ra bất cứ tay cầm nào.


Gia tộc hắn có ý ủng hộ Trần Thanh, nhưng ý tưởng là một chuyện, còn thực thi như thế nào lại là chuyện khác, tranh quyền đoạt vị, xưa nay chưa bao giờ là trò chơi của kẻ ngu dốt, bởi vì một khi sơ xẩy, đổi lấy chính là máu chảy thành sông.


Trần Thanh có thể lấy thân phận con ngoài giá thú, lại tranh thủ được tư cách cạnh tranh với Trần Vũ, lôi kéo nhiều người ủng hộ, tự nhiên không phải nhân vật tầm thường, tuy trẻ tuổi, nhưng đầu óc nhạy bén, đối nhân xử thế lại càng là hảo thủ.


Hắn tự nhiên nhìn ra hai người kia khéo đưa đẩy, còn cố ý thăm dò nội tình phía sau, vì vậy thở dài nói.


- Không ai nghĩ tới Dị tộc lại có nhiều cường giả Võ Tông, Ma Pháp Tông Sư lẻn vào sâu trong nội địa như thế, còn biết được tuyến đường vận lương, bố trí mai phục, để hai vị Vệ Úy trở tay không kịp, trách nhiệm này không phải chỉ do một mình bọn hắn, ta nghĩ Tỉnh Trưởng cùng các vị đại nhân khác sẽ xử án hợp tình hợp lý.


Xử lý Trần Cương và Nguyễn Văn Toản như thế nào, việc này không cần hắn quan tâm, bởi vì hắn biết, bên ngoài có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vị trí của hai người kia, chỉ cần người ủng hộ Trần Vũ rơi đài, như vậy hắn liền thành công.


Nghe hắn trả lời, ánh mắt Trương Tam lóe lên, Phùng Bưu thì cười cười, không có tiếp lời, mọi người đều chìm đắm ở trong suy nghĩ của mình, cùng với tập trung đi đường.




Càng đến gần Ải Nam Biên, thôn làng, thị trấn càng ít, khung cảnh nhìn hoang vắng tiêu điều, thỉnh thoảng lại xuất hiện một vài thị trấn, làng mạc bị phá hủy, trên đường phố rải rác xương khô, nhà cửa sụp đổ, nhìn rất thê lương.


Những thị trấn, làng mạc bị phá hủy này, có là do mật thám của Dị tộc lẻn vào đột kích, có thì do tà dị đi ngang qua ra tay, cho dù quân đội ở biên cương tuần tra liên tục, cũng khó tránh khỏi xuất hiện cá lọt lưới.


Trên đường đi, Trần Vũ còn gặp được từng đoàn nạn dân di chuyển vào sâu trong nội địa, bọn hắn có già có trẻ, có nam có nữ, nhưng đều có một điểm chung, là cả đám quần áo rách rưới, thân thể gầy gò, nhiều người toát ra hắc khí, xuất hiện dấu hiệu dị hóa.



Mỗi khi gặp được cảnh này, Trần Vũ đều dừng lại, lệnh quân sĩ lấy ra lương thực, nước sạch cùng với đan dược tiêu trừ thần lực trợ giúp.


Nếu nhìn thấy có tà dị hoặc thổ phỉ cướp bóc, thì càng không ngần ngại ra lệnh tru sát sạch sẽ.


Nguyễn Văn Toản nhiều lần muốn nói gì đó, nhưng đều bị Trần Cương lắc đầu ngăn cản.


Trần Vũ tự nhiên biết Nhị cửu muốn nói gì, bản thân hắn thông qua ký ức của “Bản Ngã”, cũng hiểu ở dưới thế đạo này, phàm nhân giống như cỏ rác, nạn dân như thế đâu đâu cũng có, hắn làm, chỉ như muối bỏ biển mà thôi, thậm chí vừa cho ăn xong, sẽ bị tà dị hay Hung thú tàn sát, uống phí lương thực và nước sạch.


Nhưng một người từ Địa Cầu mới tới như hắn, còn không cách nào lập tức làm quen được với loại hiện thực này.


Có lẽ hắn không cách nào từ gốc rễ giải quyết vấn đề, nhưng nếu gặp được, lại không đành lòng bỏ qua.


Trần Vũ cưỡi Giao Long Mã đứng ở trên một gò núi, nhìn mấy trăm nạn dân phía dưới chia nhau thức ăn nhai ngấu nghiến, có người mẹ hoặc người cha nhường thức ăn cho con nhỏ, có vì giải được dị hóa mà khóc rống… cả đám mừng rỡ quỳ lạy về bên này, nội tâm hắn thở dài, nhịn không được nhớ tới bài thơ Vịnh Đời Người của Hồ Xuân Hương, khe khẽ ngâm lên.


Trăm năm ba vạn sáu ngàn ngày
Dẫu có ngàn vàng khó đổi thay
Trong núi ngàn năm cây vẫn có
Dưới trần trăm tuổi dễ không ai
Nghĩ đường danh lợi lòng thêm chán
Thấy kẻ gian ngoan bụng lại đầy
Đắng xót ghê thay mùi tục lụy
Bực mình theo Cuội tới cung mây


Sau đó cũng không để ý ánh mắt kinh ngạc của đám người Trần Cương, liền thúc ngựa rời đi.


Đại quân âm ầm di chuyển, nhanh chóng tiến về Ải Nam Biên.


Trần Vũ không biết, thời điểm hắn trợ giúp những nạn dân kia, trên bầu trời có một thân ảnh mặc cổ trang màu trắng bay ngang qua, nhìn thấy hình động của hắn, không khỏi hiếu kỳ nhìn vài lần.


Nhưng thân hình của nàng không có dừng lại, tiếp tục lướt nhanh, dù ở độ cao này cương phong rất mạnh, còn có thần lực nồng đậm, nhưng nàng lại không hề để ý, thậm chí thỉnh thoảng còn xé rách không gian, xuất hiện ở nơi rất xa.




Chiều ngày hôm đó, đám người Trần Vũ rốt cuộc đuổi tới Ải Nam Biên.


Hai bên là sơn mạch cao chót vót, nhìn không thấy đỉnh, bên trên chướng khí mù mịt, thần lực nồng đậm hóa sương, tu vi dưới Võ Tông rơi vào, sẽ lập tức dị hóa, biến thành quái vật chỉ biết giết chóc.


Sơn mạch này tên Cù Mông Sơn, một trong mấy cấm địa nằm ở giữa Thái Bình Vực và Quãng Yên Vực, xem như biên giới tự nhiên của hai Vực.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận