Khí Vận Lập Thiên



Truyền thuyết năm xưa Cù Mông Sơn là một sơn mạch nguyên vẹn, hướng tây nối với Hồng Thổ Sơn Mạch, phía đông vươn ra Vô Tận Hải, bên trong thần lực nồng đậm, vô số tà dị sinh hoạt, thậm chí còn có Hung thú cấp tám đỉnh phong sắp dị hóa thành Thần thú.


Thời điểm Nhân tộc bắt đầu từ trong đống tro tàn quật khởi, Nhân Hoàng Thánh Tông có ý định mở mang lãnh thổ Nhân tộc về phía nam, vì vậy ngự giá thân chinh, kiếm thứ nhất chém giết Hung thú cấp tám đỉnh phong, kiếm thứ hai quét ngang tà dị, kiếm thứ ba chẻ đôi sơn mạch, tạo thành một hẻm núi rộng hơn 100km, nối thông con đường tiến về phương nam.


Về sau các đời thánh hoàng tiếp nối di chí của Nhân Hoàng Thánh Tông, không ngừng mở mang bờ cõi về phía nam và phía tây.


Cho đến thời Nhân Hoàng Thái Đức, lãnh thổ của Nhân tộc tổng cộng 54 Vực, chiếm gần một nửa Ta Bà đại lục.


Khi đó Nhân tộc trở thành tộc đàn cường đại nhất Ta Bà đại lục, một đạo thánh chỉ ban ra, tộc nào dám không tuân theo?

Chỉ là thịnh cực tất suy, thế sự xoay vần, Nhân tộc bây giờ đã rất bấp bênh, lãnh thổ bị rất nhiều Dị tộc chiếm đoạt, chia cắt… trên danh nghĩa còn lại 14 Vực, nhưng thực tế chỉ tầm 8 Vực mà thôi.


Hiện tại Quãng Yên Vực đã bị Tha La tộc xâm chiếm, cắt đứt con đường từ Thái Bình Vực xuống Nam Kỳ Lục Vực, tạo thành thế bao vây cô lập, muốn nuốt trọn mấy tỉnh còn lại của Thái Bình Vực.



Như lúc trước đã nói, Nhân tộc trên danh nghĩa còn 14 Vực, nhưng thực tế chỉ còn quản lý tầm 8 Vực, bởi vì như Thái Bình Vực, toàn phủ tổng cộng 7 tỉnh 1 thành phố thủ phủ, nhưng đã có 4 tỉnh bị xâm chiếm, chỉ còn 3 tỉnh và 1 thành phố trung tâm mà thôi.


Nam Kỳ Lục Vực có 3 Vực không trọn vẹn, Bắc Kỳ cũng thế, đều đang gian nan chống cự Dị tộc ăn mòn.


Mấy chục năm trước, Thái Tử từng thân chinh, chỉ huy đại quân vượt qua không gian giáng lâm Đồng Khánh Vực, một đường thế như chẻ tre chém giết Dị tộc, hoàn toàn giải phóng 3 Vực là Quãng Yên, Thái Bình và Đồng Khánh, nối liền với Nam Kỳ Lục Vực.


Trận chiến đó đánh cho Dị tộc ở xung quanh kinh hãi, trong lúc nhất thời không dám động binh, cả Nhân tộc hân hoan, tưởng chừng tộc đàn lại quật khởi lần nữa.


Ai nghĩ đến, Thái Tử hùng tài đại lược, giống như ngôi sao cho Nhân tộc hi vọng, mười mấy năm trước lại bị Dị tộc hành thích ở Đồng Khánh, vô số cường giả Dị tộc vây thành, đánh liên tục một tháng, tử thương không biết bao nhiêu, cuối cùng thân tử đạo tiêu.


Ngày hôm đó bầu trời Nhân tộc u ám, Thiên Đạo kêu rên, huyết vũ kéo dài mười ngày không dứt.


Ba Vực vừa được giải phóng cũng rơi vào tay các Dị tộc, chỉ còn Thái Bình Vực kéo lấy hơi tàn chống cự đến hôm nay, nhưng thời gian này, không biết có thể kéo dài bao lâu.


Ở trong hẻm núi rộng hơn 100km kia, xây dựng lên một tường thành cao ngàn mét, hùng vĩ sừng sững, khiến người đứng ở trước mặt nó trở nên nhỏ bé tự ti.


Trên tường thành lắp đầy Siêu Thần Đại Pháo, các loại Ma Pháp Trận giăng khắp nơi, binh sĩ tầng tầng lớp lớp, còn có từng dãy tháp phá sóng, tháp điện từ, tháp rada… cao mấy trăm mét, ở dưới phòng hộ như vậy, chỉ sợ một con ruồi cũng khó bay qua.


Hơn nữa trên không tường thành còn có một tầng thanh quang nhàn nhạt, giống như một bức tường vô hình bảo vệ.


Đây là Siêu Thần Ma Pháp Trận cỡ lớn, kết hợp giữa khoa học kỹ thuật và tu luyện, lấy từ trường làm căn cơ, lấy niệm văn gia trì, tạo thành một loại pháp trận phòng ngự cỡ lớn, tuy uy lực không bằng trận pháp thượng cổ, hơn nữa chế tạo rườm rà, tốn nhân lực vật lực, nhưng hiệu quả coi như không tệ.



Thời điểm Trần Vũ nhìn thấy tường thành hùng vĩ, cùng với màn sáng pháp trận kéo dài cả trăm km kia, cũng không nhịn được hít một hơi khí lạnh.


Thế giới này, thật quá thần kỳ!

Dưới Ải Nam Biên có một thành trì, bên trong là quân doanh, bên ngoài là nơi thương nhân các phương tụ tập, còn có cả lính đánh thuê, đệ tử các thế lực lớn đến rèn luyện… cho nên người đến người đi, cực kỳ náo nhiệt.


Trần Vũ dẫn theo quân đội dưới trướng chạy tới trước cửa thành, liền hấp dẫn rất nhiều người chú ý.


- Kia là ai, uy phong như vậy?

- Ngươi ngay cả đại công tử của Tỉnh Trưởng cũng không nhận ra, tu luyện đến mức ngay cả tin tức truyền hình với báo chí cũng không xem sao?

- Xuỵt, các ngươi có nghe nói không, mấy ngày trước, có tin tức nói quân lương hắn phụ trách áp tải bị cướp!

- Ngươi ấm đầu à, hắn mới bao nhiêu tuổi, tu vi là gì, lại phụ trách áp tải quân lương?

- Ngươi mới ngu ngốc, trưởng tử của Tỉnh Trưởng cũng như chúng ta sao, tuy hắn không có chức vị, nhưng con cháu các thế gia quyền quý, lại là dòng chính đích tôn, ai không phải từ nhỏ được bồi dưỡng chính trị, bằng không về sau lấy cái gì kế thừa tước vị?

- Nói cũng phải, bất quá quân lương bị cướp, hắn còn dám tới Ải Nam Biên, chẳng lẽ không sợ Lê lão tướng quân không kiềm chế được lửa giận chém hắn?


- Cái gì? Lại có chuyện như thế, ngươi nghe ai nói?

- Nghe nói hắn còn có một đệ đệ ngoài giá thú, rất được lòng người, còn có vài lần lên báo, khen hắn thiên tư hơn ngươi, làm việc nhân hậu… lần này có chuyện vui để xem.


Ở Ta Bà đại lục có truyền hình, có báo chí, nhưng tuyệt nhiên không có kiểu smartphone, internet, các loại ứng dụng mạng xã hội như ở Địa Cầu.


Không phải người ở thế giới này nghiên cứu không ra, ngược lại từ mấy vạn năm trước, những thứ này đã phát triển đến trình độ thực tế ảo, con người có thể tự do sáng tạo thế giới ảo mà mình mong muốn, có thể tùy lúc tùy nơi kết nối internet, giao lưu trao đổi…

Nhưng đây cũng là một trong các nguyên nhân dẫn đến Nhân tộc từ cực thịnh đi đến suy vong.


Khi ấy con người từ phàm nhân đến tu luyện giả, ai ai cũng say mê các chương trình giải trí, các trò chơi thực tế ảo, tham gia trao đổi, bình luận trên không gian mạng… dẫn đến bỏ bê tu luyện, lại thêm Dị tộc trộn lẫn xuyên tạc thông tin, dẫn dắt dư luận, làm nội bộ Nhân tộc hỗn loạn, nội chiến liên miên…

Vì thế đến thời Nhân Hoàng Thái Hưng, sau khi Nhân tộc trải qua một phen kinh biến, các Dị tộc quật khởi, mới ban lệnh cấm tất cả những thứ này, để hậu nhân chuyên tâm tu luyện, không còn chìm đắm ở trong không gian mạng vô bổ nữa.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận