Thời điểm Trần Vũ dừng ngựa, từ trong đám người có mấy thân ảnh mặc trang phục ký giả truyền hình chạy ra, microphone chỉa vào hắn, còn có tiếng chụp ảnh lách cách.
- Trần Vũ công tử, xin hỏi có thể cho chúng tôi phỏng vấn một chút được không?
- Trần Vũ công tử, có thể cho phép Đài Truyền Hình Bình Thiện phỏng vấn trực tiếp không?
- Trần Vũ công tử, Báo Nhân Dân chúng tôi cũng muốn phỏng vấn cùng đưa hình ảnh của ngươi lên trang thông tin, không biết có được hay không?
Ở Nhân tộc hiện tại, trừ một vài trường hợp đặc thù như thông tin truy nã, quan phủ khen thưởng, nêu gương… thì tự ý quay chụp hình ảnh của người khác đưa lên báo chí, truyền hình là hành vi trái pháp luật, có thể bị xử lý rất nặng.
Leng keng…
Các binh sĩ ở phía sau đồng loạt rút kiếm, sát khí ngút trời, làm những ký giả kia tái mặt, vội vàng lui về phía sau.
Trần Vũ nhìn những ký giả kia, trong lòng cười lạnh.
Tin tức quân lương bị cướp đã bị quan phủ phong tỏa, ngay cả quan viên cấp thấp còn không biết, nhưng những ký giả này lại sớm chờ ở đây phỏng vấn?
Hơn nữa vừa rồi hắn nghe được xung quanh nghị luận, hiển nhiên là có người cố ý lan truyền tin tức đến Ải Nam Biên.
Không thể không nói, Trần Thanh chuẩn bị còn rất đầy đủ.
Hắn phất tay ra hiệu binh lính thu kiếm, thản nhiên hỏi.
- Có chuyện gì?
Hắn hỏi như vậy, tức là gián tiếp đồng ý cho ký giả phỏng vấn, vì vậy các máy ảnh và microphone liền chỉa tới.
Lúc này từ trong đám ký giả có một thanh niên mắt tam giác, phong cách ăn mặt hiên đại, quần tây áo sơ mi trắng, khuôn mặt nhìn hơi âm hiểm đi ra, giọng nói the thé hỏi.
- Xin hỏi Trần Vũ công tử, chúng ta nhận được tin tức, nói quân lương bị Dị tộc tập kích phá hủy, đại quân ở Ải Nam Biên không còn quân nhu tiếp ứng, không biết có phải thật hay không?
Người xung quanh nghe vậy đều xôn xao, thần sắc có chút kinh hãi.
- Cái gì, chuyện này là thật?
- Lúc trước nghe nói, ta còn tưởng có nội gián của Dị tộc tung tin đồn thất thiệt…
- Chuyện này lớn rồi…
Quân lương bị hủy, đây là đại sự, nếu xử lý không tốt, sẽ làm quân đội mất sĩ khí, bị Dị tộc lợi dụng công thành, hậu quả không cách nào lường được.
Trần Vũ còn chưa trả lời, lúc này từ trong thành chạy ra một chi đội ngũ tầm trăm người, cầm đầu là một thanh niên chừng 20 tuổi, tướng mạo uy vũ, mặc áo giáo theo quy chế, nhìn hẳn là một Đại đội trưởng Bát phẩm, tu vi Võ Sư trung kỳ.
- Là người của Quân Pháp Vụ!
- Người của Quân Pháp Vụ đến, đây là muốn bắt người sao?
- Chỉ là chuyện này nhìn có chút không đúng lắm…
Người xung quanh xì xào bàn tán.
Đội ngũ này đi đến trước mặt Trần Vũ thì dừng ngựa, sắc mặt lạnh lẽo quát.
- Trần Vũ, ngươi thân là người giám lương, lại làm việc thất trách, khiến quân lương bị hủy, dẫn đến sĩ khí đại quân tan tác, tội quả thật không thể tha thứ, người đâu, bắt hắn lại, đưa đến Quân Pháp Vụ cho Từ đại nhân xử lý.
- Tuân lệnh.
Phía sau hắn có hai Phó đội tu vi Võ Sư sơ kỳ nhảy xuống Giao Long Mã, muốn xuất thủ bắt Trần Vũ, nhưng Nguyễn Văn Toản và Trần Cương hừ lạnh, khí thế Đại Võ Sư cùng Ma Pháp Đại Sư tràn ra, làm hai Phó đội kia biến sắc, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Thần sắc tên Đại đội trưởng kia cũng ngưng trọng, nhưng nghĩ đến chỗ dựa sau lưng, huống hồ mình còn nắm lý do chính đáng, vì vậy hít sâu một hơi nói.
- Hai người các ngươi là Văn Toản Vệ Úy cùng Trần Cương Vệ Úy, hừ, các ngươi tham gia phụ trách giám lương lần này, xảy ra đại sự như thế cũng khó tránh tội lội, người đâu, bắt cả hai người này lại, nếu dám phản kháng, giết chết bất luận tội.
Hắn là liệu định đám người Trần Vũ không dám phản kháng, dù sao quân lương bị hủy, những người này đã thành tội thần, nếu còn dám phản kháng, như vậy tội sẽ càng trầm trọng, khi đó dù Trần Vũ là đại công tử của Tỉnh Trưởng, cũng khó thoát ngục hình.
Chỉ thấy Trần Vũ cười cười, nhìn về phía hắn hỏi.
- Ngươi tên là gì, giữ chức vụ gì?
Tên Đại đội trưởng kia ưỡn ngực nói.
- Ta là Đại đội trưởng Lâm Phi, thủ hạ dưới trướng Quân Pháp Vụ Từ đại nhân.
Trần Vũ, tội làm mất quân lương…
- Câm miệng…
Trần Vũ quát lạnh.
- Quân lương cơ mật, có mất hay không, đến nay Án Sát Viện còn chưa thông báo, Phủ Tỉnh Trưởng cũng không lên tiếng, cho dù thật mất quân lương, cũng phải do Quân Pháp Vụ Trưởng tự mình dẫn người đến điều tra, ngươi chỉ là một Đại đội trưởng nhỏ nhỏ, lại dám yêu ngôn hoặc chúng, xuyên tạc thông tin, làm lòng người bàng hoàng, tội đáng bêu đầu thị chúng, người đâu, chém.
- Tuân lệnh!
Nguyễn Văn Toản cười lạnh, keng… chiến đao ra khỏi vỏ, ánh bạc lóe lên, đầu người rơi xuống đất.
Lâm Phi chỉ là Võ Sư trung kỳ, Nguyễn Văn Toản là Đại Võ Sư đỉnh phong, tu vi chênh lệch giống như trời vực, hắn còn chưa kịp phản ứng, đầu đã lìa khỏi cổ.
Cho đến khi chết, hai mắt Lâm Phi vẫn mở trừng, vẻ mặt không cách nào tin được, ta lại bị chém đầu, chuyện này… chuyện này không ở trong kịch bản ah, phía trên rõ ràng không có nói như vậy.
Chỉ là không có ai trả lời nghi vấn của hắn, chờ đợi hắn chỉ có bóng tối vô tận.
Hai tên Đại đội phó sắc mặt tái nhợt, vội vàng lui về sau, hơn 100 binh sĩ của Quân Pháp Vụ cũng kinh hoảng, nhanh chóng kết thành quân trận.
Một tên Đại đội phó run rẩy chỉ vào Trần Vũ nói.
- Ngươi… ngươi lại giết Lâm đại đội trưởng… ngươi có biết…
Trần Vũ nhìn qua hắn, ánh mắt lạnh buốt.
- Cút qua một bên!
Nói xong không thèm nhìn đám binh sĩ Quân Pháp Vụ, thúc ngựa rời đi, trước khi đi còn không quên nhìn tên ký giả mắt tam giác nói.
- Đây là câu trả lời của ta!
Tên ký giả kia mặt trắng như tờ giấy, hai chân run lẩy bẩy, cuối cùng chịu không nổi sát khí, cả người xụi lơ ở trên mặt đất.
Hắn chỉ là một ký giả bình thường, cho dù vừa rồi Trần Vũ dưới cơn thịnh nộ chém hắn, cũng sẽ không có một người nhảy ra thay hắn nói lời công đạo.
Thế giới này, chính là trần trụi như vậy, địa vị và thực lực quyết định hết thảy, cường giả vi tôn, nhược nhục cường thực.
Luật pháp là có, nhưng không phải giành cho bình dân như hắn!