Trần Vũ ngẩn đầu liếc qua hai người, mỉm cười gật đầu, nụ cười kia ôn hòa như gió xuân ấm áp.
Phùng Bưu và Trương Tam gật đầu đáp lại, thái độ có chút cung kính.
- Trần Thanh (Phùng Bưu, Trương Tam), bái kiến Lê tướng quân.
Lê Hoài Viễn phất tay.
- Không cần đa lễ.
Cũng không đợi Trần Thanh nói gì, Lê Hoài Viễn nói.
- Lần này các ngươi làm rất khá, một mặt sử dụng quân lương giả dụ địch vào tròng, một mặt từ các nơi điều tới quân lương, an toàn đưa đến tiền tuyến, phụ tử đồng lòng, huynh đệ đồng tâm, quả thật là phúc của con dân tỉnh ta.
Oanh…
Trong đầu Trần Thanh như nhấc lên sóng lớn ngập trời, một ý nghĩ đáng sợ hiện lên ở trong lòng hắn, thân thể không cách nào ức chế được run nhẹ nhẹ.
- Chuyện này…
Lê Hoài Viễn xua tay.
- Chuyện này Trần Vũ đã một năm một mười nói rõ cho ta và chư vị tướng quân ở đây biết, ngươi không cần khiêm tốn, công lao của huynh đệ các ngươi, ta cũng sẽ báo cho Phủ Tỉnh Trưởng, để Phủ Tỉnh Trưởng luận công ban thưởng.
Đây rõ ràng là ngăn không cho Trần Thanh nói nhiều, mặc dù Lê Hoài Viễn không biết tình huống cụ thể, nhưng chuyện này tới đây, đối với hắn hay đối với Trần Trọng Huân đều là kết quả tốt nhất.
Về phần sau đó hắc thủ muốn nhằm vào Trần Trọng Huân kia thao tác như thế nào, hay nội bộ gia đình bọn họ giải quyết ra sao, Lê Hoài Viễn không quan tâm.
Sắc mặt Trần Thanh tái mét, trong lòng có ngàn vạn câu hỏi muốn hỏi ra, có quá nhiều nghi vấn cần rõ ràng, nhưng cuối cùng chỉ có thể đắng chát nói.
- Đa tạ Lê tướng quân!
Thời điểm Trần Thanh khom người cảm tạ, trong đầu Trần Vũ vang lên thanh âm của Hệ Thống Khí Vận Lập Thiên.
- Túc chủ phá được âm mưu của Trần Thanh, làm kế hoạch của hắn thất bại, khấu trừ Trần Thanh 10 điểm khí vận, tất cả cộng vào cho túc chủ.
Hai mắt Trần Vũ sáng rực, đây là Khí Vận Chi Tử đầu tiên hắn gặp nha, vì vậy lập tức xem xét thông tin của đối phương.
Tính danh: Trần Thanh
Chức nghiệp: Võ giả, Khí Vận Chi Tử
Tu vi: Võ Sư trung kỳ
Điểm khí vận: 75 (Hạn mức bình thường 85)
Trần Vũ âm thầm gật đầu, không nghĩ tới điểm khí vận của Trần Thanh còn cao hơn “Bản Ngã”, đạt tới 85 điểm, còn “Bản Ngã” chỉ có 80 điểm.
Khóe miệng hắn nhếch lên, con gà này không tệ, có thể từ từ nuôi dưỡng.
Trần Thanh liếc qua thấy được nụ cười của Trần Vũ, nụ cười kia rất chân thành, rất ấm áp, nhưng không biết vì sao, cả người hắn lại lạnh toát, giống như gà con nhìn thấy diều hâu.
Hơn nữa trong nháy mắt vừa rồi, hắn cảm giác tinh khí thần của mình suy sụp, cả người uể oải, giống như có đồ vật quan trọng gì đó mất đi.
Lê Hoài Viễn nói.
- Sự tình lần này cũng xem như kết thúc, các ngươi lui ra đi.
- Vâng!
Các tướng quân cùng đám người Trần Vũ đều thi lễ lui ra ngoài.
Ra ngoài doanh trướng, Trần Vũ cùng các tướng quân chắp tay chào hỏi, khách sáo vài câu, sau đó mỗi người một ngã.
Trần Vũ không có ý định lập tức trở về Thiên Trường, dù sao các đại lão bên kia còn đang thao tác, phải triệt để tiêu trừ tất cả tai họa ngầm lần này, chờ phong thanh trôi qua, lại về cũng không muộn.
Đang chuẩn bị tìm khách sạn nghỉ lại, phía sau vang lên tiếng kêu gọi.
- Đại ca, đệ có việc muốn…
Bốp…
Trần Thanh nhịn không được trong lòng có quá nhiều nghi vấn, muốn thăm dò hỏi Trần Vũ, nhưng còn chưa nói hết câu, khuôn mặt đã ăn một cái tát trời gián.
- Ngươi gọi ta là gì?
Trần Thanh sững sờ che mặt, theo bản năng trả lời.
- Đại ca, huynh…
Bốp…
Mặt bên kia lại ăn một cái tát, lần này Trần Thanh đã hoàn hồn, thân thể tức đến run lẩy bẩy, xém chút nữa không khống chế được bộc phát tu vi chân thật mà mình che giấu, may mắn hắn khắc chế được, khuôn mặt tái nhợt, cuối cùng cúi đầu nói.
- Đại công tử…
Phùng Bưu và Trương Tam ở xa xa nhìn qua bên này, thần sắc đều trở nên nghiêm túc, vị đại công tử này, ngày hôm nay cho bọn hắn cảm giác rất khác thường.
Không còn lầm lỳ, uất ức, thậm chí có chút nhu nhược giống như lúc trước.
Chẳng lẽ trước kia đều là… giả vờ?
Trần Vũ cười lạnh, vỗ vỗ khuôn mặt đã đỏ bừng của Trần Thanh, nói.
- Nên nhớ thân phận của mình, đừng nói hiện tại ngươi còn chưa được phụ thân chính thức thừa nhận, cũng chưa được gia tộc ghi vào gia phả, đừng đi đâu cũng rêu rao mình là Nhị công tử của nhà Tỉnh Trưởng, cho dù ngươi thật là Nhị công tử, có nhiều thứ không thuộc về mình, thì đừng có ngu ngốc đuổi hình bắt bóng, cuối cùng lại rước họa vào thân…
Còn không chờ Trần Thanh nói gì, thanh âm của Trần Vũ trở nên lạnh thấu xương.
- Ngươi có biết, bởi vì hành vi ngu ngốc của ngươi, mà khiến cho Bình Thiện Trần gia ta xém chút nữa rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục không, lúc nào cũng tỏ ra mình thông minh tài trí, nhưng bị người đưa vào tròng khi nào không hay.
Thật có đệ đệ ngu ngốc như ngươi, ta mất mặt cũng có thể mất mặt chết.
Lập tức cút về Thiên Trường, hiện tại phụ thân hẳn rất muốn gặp ngươi, về mà giải thích với hắn đi.
Thân thể Trần Thanh run lên, lúc trước bởi vì nóng lòng muốn đạp Trần Vũ xuống, có nhiều chỗ hắn nghĩ không thông, hiện tại bình tĩnh lại, mới phát hiện trong đó điểm nghi ngờ trùng trùng điệp điệp.
Quản gia của mình, hắn là từ đâu biết được quân lương bị tập kích, kịp thời báo cho mình?
Giám đốc chi nhánh của Tập đoàn lương thực Thiên Khải và Tập đoàn kỹ thuật Tân Á, tuy bọn hắn và mình có chút giao tình, nhưng đồng ý nhanh như vậy, còn cho mua nợ, dù giá cao hơn 20%, cũng khiến hắn nghi hoặc.
Càng quan trọng là, số lượng vật tư tập hợp quá nhanh, hơn nữa đều cách Ải Nam Biên rất gần, giống như đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ hắn mở miệng, liền lập tức khởi hành.
Này cũng không trách Trần Thanh, hắn dù sao cũng chỉ mới 16 tuổi, tuy thông minh lanh trí, nhưng kinh nghiệm còn thiếu rất nhiều, đây là sự tình không phải thông minh có thể bù đắp.
Trong lòng hắn sóng lớn cuồn cuộn, lại thêm vừa rồi bị nhục nhã, hắn không muốn ở đây lâu, vì vậy sau khi bàn giao quân nhu xong, liền mang theo người của mình lập tức rời đi.
…