Khí Vận Lập Thiên



Trần Vũ khoác áo tắm lông trắng, đứng bên cửa sổ một khách sạn 5 sao mười tầng, nhìn xuống Trần Thanh mang theo đại quân vội vàng rời đi, khóe miệng nở nụ cười lạnh lùng.


- Không biết lần này, vị phụ thân đại nhân kia, sẽ xử lý đứa con ngoài giá thú này như thế nào?

Ở trong ký ức của “Bản Ngã”, từ năm hắn 6 tuổi, sau khi mẫu thân qua đời, phụ thân trở nên rất lạnh nhạt với hắn, loại xa cách kia không đơn thuần chỉ là người cha không quá thích đứa con trai của mình, mà là một cảm giác rất khó tả…

Cũng bắt đầu từ năm đó, Trần Trọng Huân bí mật trút tài nguyên cho đứa con riêng kia, bằng không sao có chuyện “Bản Ngã” là trưởng tử, tu vi chỉ mới Ma Pháp Sĩ đỉnh phong, còn Trần Thanh lại đạt tới Võ Sư trung kỳ.


Trần Vũ lẩm bẩm.


- Trong này cuối cùng ẩn chứa bí mật gì, thiên hạ không có chuyện tự nhiên yêu, hoặc tự nhiên ghét, huống hồ còn là phụ tử… Nhất là theo ta biết, tình cảm giữa Trần Trọng Huân và mẫu thân của “Bản Ngã” cực tốt, trước khi mẫu thân mất, hắn cũng hết mực yêu thương “Bản Ngã”, đối với Trần Thanh chỉ qua loa có lệ.

Chẳng lẽ…

Trần Vũ nghĩ đến nguyên nhân duy nhất khiến cho một người cha từ hết mực yêu thương con, lại biến thành lạnh lùng xa lánh.

Nếu là thật, đối phương không giết mình đã rất khai ân…

- Con mẹ nó, không thể nào, chẳng lẽ ta xui xẻo đến như vậy?


- Cũng không đúng, ở thế giới này, cường giả có rất nhiều thủ đoạn tra xét huyết mạch truyền thừa, nhất là con cháu dòng chính của các đại gia tộc, vừa sinh ra đã được đưa đến tổ đường nghiệm chứng, nếu không phải, kết cục chỉ sợ sẽ thảm hơn hai đứa con của Triệu Cơ và Lao Ái, sao có thể để ta sống đến bây giờ, còn được xác định là người đứng đầu trong danh sách kế thừa tước vị thế tập…

- Tạm thời để đó đã, trước tăng cao thực lực, lại từ từ giải quyết…

Qua rất lâu, Trần Vũ thở ra một hơi, bài trừ tạp niệm, đi tới trên sàn nhà, lấy ra mấy chục viên linh thạch trung phẩm, bố trí một Tụ Linh Trận đơn giản, liền ngồi xuống hấp thu linh khí, bắt đầu tu luyện.


Tuy Trần Vũ còn chưa có Trận Pháp Truyền Thừa, nhưng như Tụ Linh Trận, chỉ là một loại trận pháp sơ cấp, ứng dụng lại rộng, cho nên trong Luyện Khí Truyền Thừa vẫn có nhắc qua.


Ở dưới thần thức khống chế tinh vi, Tụ Linh Trận nhanh chóng hoàn thành, một cỗ linh khí nồng đậm lại không dật tán điên cuồng chui vào trong kinh mạch của hắn.


Trần Vũ không chút chần chờ, lập tức hấp thu, đồng thời ra lệnh.


- Chuyển hóa 10 điểm khí vận thành lực lượng ngộ đạo…

- Tuân lệnh.


Thanh âm của Hệ Thống Khí Vận Lập Thiên vang lên, cột điểm khí vận bị trừ 10 điểm, mười tia tử quang tan biến, hóa thành một loại lực lượng kỳ diệu bao phủ toàn thân Trần Vũ.


Trần Vũ cảm giác đầu óc của mình trở nên không linh, bên tai như vang lên thiên âm kỳ diệu, công pháp Thiên Địa Khí Vận Diệu Pháp Chân Kinh rõ ràng hiện lên ở trong đầu, từng câu từng chữ như được Thiên Đạo cắt nghĩa giảng giải, để hắn lĩnh ngộ chân ý, pháp lực điên cuồng vận chuyển.


Oanh oanh oanh…

Vòng xoáy trong đan điền không ngừng thu nhỏ, trở nên cô đọng, sáng chói hơn…



Thiên Trường, trong một đại viện kiểu cổ xa hoa.


Nơi này bố trí rất tinh xảo, đình đài lầu các, ao sen thúy trúc, đường lát đá xanh, ẩn ẩn có thể nhìn thấy niệm văn lấp lóe, hiển nhiên đều được Niệm Văn Sư gia trì, có dùng phòng ngự, có thì ngăn cách thần lực, để linh khí ở nơi này nồng đậm và trong sạch hơn bên ngoài rất nhiều.


Hai bên lối mòn, dưới mái hiên, giữa ao sen, trong vườn hoa… đều bố trí rất nhiều đèn chiếu sáng, kiểu cách đã cổ kính lại sang trọng, loại đèn này là sản phẩm khoa học hiện đại, sử dụng năng lượng từ linh thạch tạo ra.



Ở một số nơi bí mật còn lắp camera giám sát không dây, không kết nối đường truyền từ xa.


Loại camera này chỉ có chức năng quay phim và lưu trữ, đồng thời cảnh báo khi phát hiện có thiết bị quay chụp thu âm lạ xuất hiện trong phạm vi giám sát của nó, này là để tránh trường hợp bị hacker xâm nhập, hoặc bị quay lén… ảnh hưởng tới quyền riêng tư của chủ nhân.


Hơn nữa loại camera này có tính bảo mật cực cao, là một loại thiết bị Siêu Thần kết hợp giữa khoa học và niệm văn, cho dù bị người ăn trộm, cũng rất khó lấy được dữ liệu, cần rất nhiều điều kiện hà khắc.


Trong đại viện này lại có một tiểu viện độc lập, bên ngoài cổ kính, bên trong thì hiện đại xa hoa, tiện nghi không thiếu thứ gì.


Sofa phủ lông Bạch Hồ trắng muốt, sàn không biết dùng lông thú gì, nhưng mềm mại mịn màn, rèm che màu hồng nhạt, trần nhà dùng thạch cao thượng hạn, còn khảm linh thạch tô điểm, hơn nữa loại linh thạch này đang ở trạng thái kích hoạt, không ngừng có linh khí tươi mát tràn ngập cả phòng…

Nhưng tất cả những thứ xa hoa lấp lánh này, đều bị một hình ảnh khác làm lu mờ ảm đạm, giống như toàn bộ ánh sáng trong phòng, thậm chí nguyệt quang bên ngoài cửa sổ thủy tinh, đều hội tụ ở trên người đối phương.


Kia là một nữ tử mặc váy ngủ bằng lụa mỏng màu hồng nhạt, từ trong phòng tắm đi ra.


Thân ảnh như hoa lan.


Dưới ánh sáng của đèn điện, của linh thạch, của nguyệt quang… da thịt nàng tựa như đồ sứ tinh xảo, trắng nõn mà nhẵn nhụi, dưới da phảng phất như chảy xuôi dòng nước trong vắt, làm cho người ta có một loại cảm giác vô cùng tươi mát và thoải mái.


Mà khuôn mặt trái xoan kia, lại càng đẹp đến không chê vào đâu được, đường cong tinh xảo, tao nhã mà lưu loát, tựa như tiên nữ trong tranh, làm cho lòng người hướng tới.



Tóc dài đen bóng mà mềm mại, có chút ướt át xõa tung ở đầu vai, bị nàng dùng khăn cuốn lên lau khô.


Vì thế lộ ra cái cổ tinh tế cùng xương quai xanh ưu nhã, nhất là lúc này nàng không mặc áo ngực, bầu vú trần lấp ló trong làn lụa mỏng, nhiều chỗ bị nước dính vào, càng làm cho người ta khuynh đảo.


Trong phòng trừ nàng còn có một phụ nhân tầm 50 tuổi, khuôn mặt nghiêm nghị anh khí, ăn mặc kiểu vệ sĩ, nhìn thấy nàng đi ra, ánh mắt cũng không nhịn được sáng ngời, than thở.


- Tiểu thư, ngài quả thực quá đẹp, ngay cả ta là nữ nhân, cũng nhịn không được si mê, năm đó nếu không phải xảy ra quá nhiều biến cố, thì trong Ngũ Đại Phương Hoa, nhất định có một vị trí của ngài.


Nữ tử kia bề ngoài chỉ tầm hơn hai mươi tuổi, nghe vậy chỉ mỉm cười.


- Hư danh mà thôi, Lệ di để ý làm gì?

Phụ nhân gọi Lệ di kia thở dài, trong lòng thầm nghĩ, ông trời thật quá bất công với tiểu thư.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận