Vị thủ trưởng ngồi ở chủ vị cũng cảm thấy chuyện này không thích hợp, đối với một nguyên thủ cấp cao, lợi ích trường kỳ của dân tộc cùng chút mặt mũi và vị thế nhất thời, cái nào nên lấy cái nào nên bỏ, hắn còn có thể nhìn rõ ràng.
Vì vậy hắn xua tay ngăn Trần Vũ còn muốn nói gì, nghiêm túc nói.
- Trần Vũ, tôi biết đồng chí rất muốn lần phóng tàu vũ trụ này thành công, nhưng xảy ra sự tình như vậy, chúng ta còn cần toàn diện sàn lọc lại nhân sự trong Viện Khoa Học một lần, để tránh tình huống thương tiếc như vậy xảy ra lần nữa, tạm dừng, là quyết định sáng suốt nhất.
Trần Vũ nhìn thái độ của thủ trưởng cùng lãnh đạo các bộ ngành, biết việc này không thể thương lượng, vì vậy không nói gì nữa, nhưng sâu trong mắt lại lấp lóe vẻ bướng bỉnh cùng kiên quyết.
Sau đó mọi người lại thương lượng phải thông cáo báo chí như thế nào, đối phó bọn chống phá xuyên tạc ra làm sao… để giảm ảnh hưởng xuống đến thấp nhất.
Qua nửa giờ, hội nghị kết thúc, vị thủ trưởng trung niên dẫn đầu lãnh đạo các ban ngành đi về phía quảng trường của Viện Khoa Học, chuẩn bị thông cáo báo chí, xin lỗi toàn dân…
Trên đường đi, thần sắc mọi người đều âm trầm, đột nhiên không biết ai hô to.
- Mau nhìn…
- Đây là cái quỷ gì?
Đám người thủ trưởng dừng chân, hơi kinh ngạc ngẩng đầu, sau đó cả đám mắt chữ A mồm chữ O, cái cằm muốn rơi xuống đất.
Chỉ thấy trên bầu trời, mây trắng hội tụ, lại tạo thành hình dạng một cái… dương vật chỉ thẳng xuống đất, bên trong lôi đình chớp giật, tia sét lấp lóe, nhìn cực kỳ khủng bố.
Cũng không biết là ai hô câu “trời đ***”, cả quảng trường bộc phát ra tiếng cười giống như biển gầm, khóe miệng đám người thủ trưởng cũng nhịn không được nhếch lên, nhưng càng nhiều là thần sắc nghi hoặc.
Thiên tượng như vậy, xưa nay chưa từng nghe nói nha.
Không bao lâu, cái của quý kia tan biến, tuy mọi người còn kinh ngạc khó hiểu, nhưng vẫn cất bước tiếp tục tiến về phía quảng trường.
Chỉ là trải qua sự tình vừa rồi, tâm thần mọi người hơi không tập trung, vì vậy không ai nhận ra, trong đội ngũ đã thiếu mất một người…
…
Trong tinh không bao la, dưới sắc nền chung là đen kịt, lại thỉnh thoảng điểm tô từng điểm sáng lấp lánh, làm cho vũ trụ cô đơn tịch mịch này có thêm chút sắc thái.
Một chiếc phi thuyền hình con thoi màu trắng bạc, trên thân phi thuyền in hình lá cờ đỏ sao vàng lao vùng vụt với tộc độ 0.
1% tốc độ ánh sáng, giống như tia chớp xoẹt qua tinh không đen kịt, nhanh chóng tiến về phía hành tinh khí lớn nhất trong hệ mặt trời… Sao Mộc.
Đến năm 2xxx, khoa học công nghệ của Địa Cầu đã phát triển vượt bậc, vận dụng các loại chất liệu siêu bền siêu nhẹ như Carbyne, Graphene 3D, Aerographite, vi kim loại… ứng dụng vào khoa học không gian trở nên phổ biến.
Đồng thời khoa học lượng tử, trí tuệ nhân tạo AI, năng lượng tối… cũng có đột phá nhảy vọt, tất cả đều được ứng dụng vào khoa học không gian, để con người du hành vũ trụ trở nên dễ dàng hơn.
Tuy còn chưa vượt qua Thái Dương Hệ, nhưng hơn mười năm trước, mấy siêu cường không gian đã bắt đầu nghiên cứu các hành tinh trong Thái Dương Hệ, để chuẩn bị cho bước thứ hai… khai thác tài nguyên phục vụ con người.
Địa Cầu dù sao cũng quá nhỏ bé, không đủ cho con người chia nha.
- Bíp… bíp… bíp… tổng bộ gọi Chú Cuội… tổng bộ gọi Chú Cuội…
Màn hình điện tử nhấp nháy, làm Trần Vũ đang ngủ nhịn không được mở mắt, phàn nàn nói.
- Nghe rồi, phiền chết đi được, một ngày gọi cả trăm cuộc, các đồng chí không thấy mệt sao?
Phi thuyền này chính là phi thuyền vũ trụ đầu tiên của Nam Việt, mang tên Chú Cuội.
Mấy tháng trước hai Phi Hành Gia bị ám sát, lãnh đạo cấp cao vốn quyết định tạm hoãn ngày khởi hành, nhưng ai biết Trần Vũ lại nổi tính bướng bỉnh, lợi dụng bầu trời xuất hiện thiên tượng kỳ dị, một mình lẻn vào phi thuyền, sau đó khởi động hệ thống phóng.
Bởi vì tất cả mọi thứ đều đã chuẩn bị sẵn sàng, lại thêm quyền hạn và tri thức của Trần Vũ, nên khởi động hệ thống không có gì trở ngại.
Thế là ở trong ánh mắt kinh ngạc, tự hào, kích động… của hơn 1 tỷ dân Nam Việt, phi thuyền đầu tiên mang tên Chú Cuội được phóng vào không gian, mang theo khát vọng cùng tự hào của dân Việt, chính thức lên đường thăm dò vũ trụ bao la mờ mịt.
Tuy trình tự có chút nhanh, còn chưa kịp nghe lãnh đạo phát biểu, giới thiệu bla bla gì đó, nhưng này càng tốt, ai ở không đâu mà nghe mấy ông lải nhải.
Lãnh đạo các ban ngành tự nhiên là vội đến giậm chân, nhưng sự tình đã như thế, còn có thể làm gì, bảo Trần Vũ quay về, kia là chuyện không thể nào.
Vì vậy chỉ có thể một ngày gọi cả trăm cuộc, căn dặn hắn chú ý an toàn, nếu gặp tình huống đột phát, có thể phát tín hiệu cầu cứu, để phi thuyền của mấy siêu cường khác kịp thời đến hổ trợ…
- Anh Vũ, người ta gọi anh một chút cũng không được sao?
Trên màn hình điện tử hiện ra một thân ảnh mặc quân phục hàm trung tá, làn da trắng nõn, khuôn mặt xinh đẹp để cho người nhìn vào sẽ lưu luyến khó quên.
- Lan Tâm, là em sao? Nay lại có thời gian rảnh gọi anh?
Thấy là Lý Lan Tâm, Trần Vũ liền xóa sạch dáng vẻ bực tức, khuôn mặt cười hì hì nhìn nàng, cô gái này thật ngon… à không, thật xinh, lúc trước ta đúng là đầu gỗ, lại bỏ qua người đẹp như thế, chỉ biết vùi đầu vào đám linh kiện vô tri.
Từ sau đêm được người mẫu SSS “cắt bao quy đầu”, Trần Vũ đối với chuyện nam nữ hoan ái có hứng thú rất lớn, như mở ra thế giới mới, chỉ là lúc trước nóng đầu, leo lên phi thuyền khởi động, hiện tại ở trong vũ trụ bao la đã mấy tháng, hắn kiềm nén đến người sắp hoảng.
- Hừ, còn biết nhớ đến em sao, tự dưng lại một mình lén đi, làm hại em bị thủ trưởng mắng một trận…
Lý Lan Tâm phụng phịu, lúc trước nàng cũng không nghĩ nhiều, cho đến khi Trần Vũ một mình tiến vào vũ trụ, nàng mới hiểu mình không biết từ khi nào, đã sinh ra tình cảm với thanh niên tài hoa kia.
Loại cảm giác hằng đêm thao thức đó, thật để người khó ngủ…
- Được được được, em nói đã không biết bao nhiêu lần rồi, là anh sai còn không được sao, sau khi trở về, nhất định sẽ đền bù…
- Hừ, chuyện này rõ ràng là anh sai, thôi, không nói chuyện này nữa, có thể mở đường truyền trực tiếp để em xem phong cảnh vũ trụ được không?
Lý Lan Tâm nũng nịu.