Người xung quanh càng đông, tất cả đều là tu luyện giả, bọn hắn đi dạo qua các sạp hàng, tay cầm đèn pin độ chiếu sáng mạnh, không ngừng quan sát những tảng đá kia, có thậm chí còn dùng niệm lực tra xét, giống như đang tìm kiếm gì đó.
Có vài nơi dựng máy cắt đá chuyên dụng, người vây xem càng nhiều, thỉnh thoảng vang lên tiếng hô kinh ngạc, vỗ tay ầm ầm, có thì chửi thề, than thở giống như cha mẹ chết…
- Thiên Đạo Thạch?
Trần Vũ từ trong ký ức của “Bản Ngã”, biết loại đá kia tên là Thiên Đạo Thạch.
Truyền thuyết kể rằng, sau thượng cổ đại chiến, Tam Thập Tam Thiên Giới sụp đổ, vũ trụ vỡ nát, không gian hỗn loạn, toàn bộ thế giới bị thần lực xâm nhập, muốn diệt tuyệt hoặc đồng hóa tất cả chúng sinh.
Vì giữ lại chút nội tình cho thế giới này, Thiên Đế khi ấy dùng lực lượng cuối cùng của mình, câu thông Thiên Đạo, mượn lực lượng Thiên Đạo phong ấn tất cả dị bảo trên thế gian, để tránh chúng bị thần lực ăn mòn diệt tuyệt, xem như lưu cho hậu thế một tia hi vọng xoay chuyển càn khôn.
Trong Thiên Đạo Thạch hầu như thứ gì cũng có thể xuất hiện, như linh thạch, đan dược, linh dược, pháp bảo, bí kíp, khoáng thạch, tài liệu, Không Gian Giới Chỉ…
Nói chung có thể được Thiên Đạo nhìn trúng, chuyển hóa thành Thiên Đạo Thạch, thì nhất định là bảo vật.
Chỉ là ngay cả bản thân Thiên Đạo cũng bị thần lực xâm nhiễm, không ngừng ăn mòn, thì nói gì tới Thiên Đạo Thạch.
Có rất nhiều Thiên Đạo Thạch bởi vì trong quá trình xáo trộn địa chất, làm thiên địa đạo văn phong ấn xuất hiện tổn hại, thần lực xâm nhập, hủy diệt linh tính của bảo vật bên trong.
Có thì bản thân bảo vật sớm đã bị thần lực xâm nhập, sau khi thành Thiên Đạo Thạch, cho dù thiên địa đạo văn nguyên vẹn, nhưng bảo vật bên trong đã hủy.
Có thì do bản thân bảo vật cấp độ chưa đủ, tuy được Thiên Đạo Thạch phong ấn, quy tắc Thời Gian ảnh hưởng cực nhỏ, nhưng nhỏ nữa cũng không chịu nổi từ thượng cổ đến bây giờ, trải qua không biết bao nhiêu triệu năm, sớm tan thành tro bụi.
Nhưng cũng có trường hợp dù thiên địa đạo văn tổn hại, có thần lực xâm nhập, nhưng bảo vật bên trong cấp độ quá cao, có thể hấp thu thần lực, chuyển biến thành bảo vật Siêu Thần.
Siêu Thần, là tên gọi chung của tất cả tồn tại có tính kháng thần lực mạnh, còn có thể ở trên trình độ nhất định mượn lực lượng Thần Ma gia trì bản thân.
Càng quan trọng là, vỏ đá ở ngoài Thiên Đạo Thạch có thể ngăn cách tất cả lực lượng dò xét, từ mắt thường, cho đến đèn thấu quang công suất lớn, hay niệm lực, thiên phú thần thông, sóng từ trường…
Cho nên nói, tu luyện giả hoàn toàn không biết trong Thiên Đạo Thạch chứa cái gì, có thể mở ra vật gì, tất cả đều dựa vào vận khí.
Cũng chính từ đặc điểm này, nên thiên hạ mới xuất hiện một nghề mới, gọi là… đổ thạch.
Máu đỏ đen vốn dĩ đã là bản năng của tất cả tộc đàn có trí tuệ, loại cảm giác một đao giàu một đao phá sản kia, mang đến cảm giác kích thích là không cần nói cũng biết.
Vì vậy đổ thạch ở thế giới này, là một nghề có thị trường to lớn, hầu như xuyên suốt tất cả các chủng tộc trên Ta Bà đại lục.
Tất cả Thiên Đạo Thạch khai thác được từ trong các mỏ khoáng mạch, hoặc từ trong các di tích thượng cổ, đều sẽ được các thế lực lớn sàn lọc, sau đó đưa ra thị trường, bán cho đám dân mê đổ thạch, thu về lợi nhuận kết xù.
Vì sao lại nói như vậy?
Có câu một nghề một chuyên gia, đổ thạch cũng không ngoại lệ, tuy vỏ ngoài của Thiên Đạo Thạch ngăn cách toàn bộ khả năng dò xét, nhưng vẫn có một vài mánh khóe nhỏ, có thể gia tăng xác xuất mở ra vật có giá trị.
Chẳng hạn như vị trí, địa điểm khai thác, thể tích, hình dạng, thiên địa đạo văn phải chăng nguyên vẹn, màu sắc vỏ đá… đều là mấu chốt để người trong nghề phán định.
Mà những người này, thường được gọi là Đổ Thạch Sư!
Các thế lực lớn đều nuôi rất nhiều Đổ Thạch Sư có kinh nghiệm, sau khi Thiên Đạo Thạch được khai thác ra, sẽ được những Đổ Thạch Sư này sàn chọn, chỉ có Thiên Đạo Thạch không hợp quy cách, hoặc cảm thấy vật bên trong giá trị không lớn, mới được đẩy ra thị trường.
Bất quá như đã nói lúc trước, những mánh khóe kia chỉ là vật tham chiếu, có thể gia tăng chút ít xác suất thành công, nhưng cuối cùng nhìn vẫn là vận khí.
Các thế lực lớn ăn đầu to, sớm lấy đi lượng lớn Thiên Đạo Thạch có giá trị, nhưng bởi vì số lượng đẩy ra thị trường quá lớn, cuối cùng vẫn sẽ có rất nhiều cá lọt lưới.
Trần Vũ vừa đi vừa nhìn các sạp Thiên Đạo Thạch, khung cảnh khá giống chợ đá quý của Myanma.
- Vị thiếu gia này, mau nhìn, đây là hàng mới lấy từ mỏ Thiên Đạo Thạch về, tỉ lệ trúng rất cao…
- Thiên Đạo Thạch giá rẻ, mại dô mại dô…
- Ha ha, phát, phát, lại là linh thạch trung phẩm, nhìn thể tích ít nhất cũng 20 cân, đây là 2000 linh thạch hạ phẩm a…
- Thôi xong, thật xúi quẩy, giành dụm cả tháng, cuối cùng tan thành mây khói…
- Huynh đệ, có thể cho ta vay chút tiền không, mẹ ta bệnh nặng, cần tiền phẩu thuật gấp…
- Con mẹ nó, cút, mẹ ngươi đã chết mấy chục năm, còn phẩu thuật, lần trước thiếu ta 20 linh thạch còn chưa trả… đứng lại, ngươi chạy đi đâu…
Xung quanh không ngừng truyền đến các loại thanh âm hỗn tạp, Trần Vũ vừa xem vừa thử dùng thần thức điều tra, nhưng vỏ đá của Thiên Đạo Thạch có một loại lực lượng vô cùng quỷ dị, tất cả thần thức tràn tới đều như đá chìm đáy biển.
- Thật thần kỳ…
Trần Vũ lẩm bẩm, ngồi xuống cầm một viên Thiên Đạo Thạch cỡ đầu người lên quan sát.
Thiên Đạo Thạch còn có một đặc điểm thần dị nữa, là trước khi mở vỏ đá, trọng lượng của nó chỉ như đá bình thường, nhưng một khi vỏ đá nứt, vật bên trong tiếp xúc quy tắc bên ngoài, trọng lượng thật của nó sẽ hiện ra, có khi một viên Thiên Đạo Thạch chỉ nặng mấy chục cân, nhưng vỏ đá vừa nứt, vật bên trong liền nặng cả mấy chục tấn.
Cho nên sự tình lấy trọng lượng phán đoán bên trong có hàng hay không, là hoàn toàn không khả thi.
Tuy Trần Vũ chưa từng tiếp xúc loại Thiên Đạo Thạch này, nhưng trong trí nhớ của “Bản Ngã” lại không ít, dù sao “Bản Ngã” từ nhỏ tiếp xúc với thương quân chính (*thương trường, quân sự, chính trị), tuy không nói chuyên gia, nhưng ít nhiều cũng coi như người trong nghề.