Đây là hăm dọa sao, ý là phải thường xuyên cho ta ăn, có thức ăn ta sẽ ngoan, không có thức ăn, ta liền phệ chủ sao?
Xung quanh ta toàn là những thứ gì thế này?
Một thứ thì cần cho ăn mới ngoan.
Hai thứ khác cũng cần cho ăn, nhưng mà ăn đòn mới ngoan.
Các ngươi có tiện không?
Nhìn phi kiếm nằm dưới đất còn thiếu chuôi kiếm mới hoàn chỉnh, ý niệm của Trần Vũ khẽ động, Thanh Linh Tổ Mộc tự động rơi xuống một đoạn gỗ màu xanh ngọc, nhìn rất tinh xảo, bị hắn tra vào chuôi kiếm.
Ở bên ngoài, phi kiếm xuất hiện trong tay Trần Vũ, nhìn ngắm thành quả của mình, thần sắc của hắn đầy vẻ hài lòng.
- Nên đặt tên cho ngươi là gì đây? Ân, ngươi từ Phệ Linh Thiết mà thành, vậy lấy tên Phệ Linh Kiếm đi!
- Đã có pháp bảo, hiện tại có thể tu luyện một số pháp thuật cơ sở của Thiên Địa Khí Vận Diệu Pháp Chân Kinh rồi.
Bất kỳ công pháp cao cấp nào, đều sẽ có pháp thuật thần thông đi kèm, Thiên Địa Khí Vận Diệu Pháp Chân Kinh cũng không ngoại lệ.
Pháp thuật kèm theo ở cảnh giới Trúc Cơ của nó, tên là Phi Kiếm Thức.
Tên như ý nghĩa, chính là khống chế phi kiếm, giết địch ngoài trăm dặm.
Bất quá tu sĩ Trúc Cơ ở thời viễn cổ, thần thức có thể lan tràn bao trùm 100km, mượn thần thức khống chế phi kiếm, giết địch ngoài trăm dặm không khó.
Nhưng hiện tại…
Được rồi, đừng nghĩ nhiều.
Lúc trước ở trong Hắc Ám Sâm Lâm, hắn toàn lực cũng chỉ để thần thức lan tràn 10m.
Hiện tại ra ngoài, không còn thần lực nồng đậm áp chế, tu vi cũng tăng lên, nhưng tối đa chỉ mấy chục mét.
Nên phạm vi Phi Kiếm Thức có hiệu quả, cũng chỉ mấy chục mét mà thôi.
Lần này Trần Vũ không có dùng điểm khí vận đổi lấy lực lĩnh ngộ, dù sao chỉ còn 10 điểm, để giành phòng ngừa bất cứ tình huống nào, ai biết Thanh Linh Tổ Mộc kia khi nào sẽ “đói”, khi đó không cho nó ăn, nó sẽ ăn mình.
Sáng sớm hôm sau, Trần Vũ thần thanh khí sảng đi ra khỏi phòng, hắn không có ăn uống ở trong khách sạn, mà cùng Nguyễn Văn Toản, Trần Cương và các thân vệ chạy ra doanh trại tạm thời ở ngoài thành, ăn chung với các tướng sĩ.
Từng len lỏi vào vị trí cao trong hệ thống chính trị, Trần Vũ quá hiểu các phương pháp lấy lòng người, thu phục cấp dưới.
Tài năng, thực lực, thân phận là một chuyện, tuy có thể để cấp dưới tuân theo mệnh lệnh của ngươi, nhưng ở thời khắc sinh tử, lại chưa chắc sẽ vì ngươi mà chết.
Nguyễn Văn Toản và Trần Cương từ trước đến nay một lòng ủng hộ hắn, ở trong mắt người ngoài đã được đánh nhãn hiệu là dòng chính của Trần Vũ, binh sĩ dưới trướng bọn hắn, tự nhiên cũng là binh sĩ của Trần Vũ.
Nhìn thấy Trần Vũ đến, chúng binh sĩ đều hơi ngạc nhiên, lấy thân phận của hắn, không nên ở trong khách sạn nghỉ ngơi, ăn món ngon, có mỹ nữ hầu hạ sao?
Chạy tới quân doanh thiếu thốn làm gì? Chẳng lẽ hành quân gấp?
Nhưng khi biết Trần Vũ chỉ đến ăn uống và luyện tập cùng bọn hắn, thì cả đám ngơ ngác, nhất là lúc Trần Vũ tuyên bố ban thưởng tất cả chiến sĩ mỗi người một viên linh thạch trung phẩm, tiền tử tuất của binh lính tử trận tăng gấp đôi, thì cả đám hoan hô như sấm dậy.
Cái gì mới là chủ tốt, đây chính là chủ tốt nha!
Đoạn thời gian sau đó, đại đa số thời gian Trần Vũ đều ở trong quân doanh ngoài thành, cùng ăn, cùng ngủ, cùng luyện tập với các tướng sĩ, cũng từ chỗ Trần Cương và Nguyễn Văn Toản học được rất nhiều tri thức quân sự.
Cho đến một tuần sau, Phủ Tỉnh Trưởng liên lạc đến, yêu cầu bọn hắn trở về phục mệnh.
Sau khi chào hỏi Trần Hoài Viễn, Trần Vũ liền mang theo binh mã trở về Thiên Trường, bởi vì lễ trưởng thành cũng sắp diễn ra rồi.
Trong khoảng thời gian này, Trần Vũ vẫn phái người bí mật giám sát động tĩnh của mấy vị tướng quân ở Ải Nam Biên, chỉ là sau sự tình đó, cả đám đều thu mình lại, không dám có bất kỳ hành động khác thường nào.
Trần Vũ suy đoán, có lẽ không chỉ hắn, ngay cả Trần Hoài Viễn cũng đang âm thầm điều tra, những người kia ngửi được khí tức nguy hiểm, vì vậy mới không dám ló đầu.
Bởi vì khinh trang lên đường, tốc độ của mọi người rất nhanh, chỉ nửa tháng sau liền trở về Thiên Trường, trung tâm kinh tế, chính trị, quân sự của tỉnh Bình Thiện.
Mà hành trình này, cũng để Trần Vũ cảm nhận được thế giới này bao la như thế nào.
Phải biết tốc độ của Giao Long Mã mỗi ngày đạt tới hơn 2000km, nửa tháng là hơn 30 ngàn km, gần bằng với chiều dài xích đạo của Địa Cầu, nhưng đây chỉ là quảng đường đi qua mấy quận trong một tỉnh mà thôi.
Tiến vào phạm vi Thiên Trường, nạn dân đã ít đi rất nhiều, các thị trấn, làng mạc đều xây dựng dọc theo hai bờ của một con sông nhỏ.
Sông chỉ rộng mấy chục mét, nước sông thanh linh trong vắt, tràn ngập tiên linh khí, còn có sinh cơ nồng đậm, tới gần sẽ ngửi được một mùi hương thoang thoảng nhẹ nhàng.
Nước trong sông chính là Tiên Linh Thủy, có tác dụng thanh tẩy thần lực, gột lửa linh hồn, tăng cường sinh cơ cho các loại cây lương thực, linh dược… chính là căn cơ để vạn tộc trên Ta Bà đại lục này còn có thể sinh tồn.
Mỗi một vực trên Ta Bà đại lục đều có một vết nứt không gian kỳ lạ, không biết thông nơi nào, nhưng từ bên trong lại có Tiên Linh Thủy cuồn cuộn chảy ra, mang theo linh khí, mang theo sinh cơ, mang theo hi vọng cho vạn tộc còn đang đau khổ cầu sinh ở thế giới này.
Truyền thuyết nói những vết nứt kia liên kết với Tiên Hà ở trên Tu Di Sơn, bởi vậy mới mang theo một tia Thanh Linh Tổ Mộc Khí, có tác dụng tẩy rửa thần lực, mang đến sinh cơ cho vạn linh.
Từ xưa đến nay, cũng có rất nhiều cường giả ý đồ xông vào vết nứt tìm hiểu cội nguồn, nhưng không ngoại lệ, tất cả đều bị lực lượng Không Gian khủng bố chém giết, vì vậy về sau không còn ai dám có ý đồ thăm dò nữa.
Thái Bình Vực tự nhiên cũng có một vết nứt như vậy, nằm ở trong Lãnh Âm Sơn ngoài thành phố thủ phủ Bình Định, chủ hà chảy qua Bình Định, theo các nhánh chảy về các tỉnh, từ các tỉnh lại theo sông đào chảy về các quận huyện, tầng tầng chia nước xuống, tạo phúc cho vạn linh.
Tuy như vậy, nhưng số lượng Tiên Linh Thủy vẫn không đủ chia, các quận huyện ở hạ nguồn, nhất là khu vực tiếp giáp Vô Tận Hải, bị thần lực xâm nhập cực nặng, lại thiếu Tiên Linh Thủy, cho nên các tộc ở nơi này đều rất chật vật, thường xuyên bị dị hóa, cuộc sống kham khổ không phải vài lời có thể diễn tả được.
Về phần vì sao bọn hắn không di chuyển?
Có thể di chuyển đi đâu?