Trần Vũ nghĩ nghĩ, lệnh phi thuyền giảm tốc độ, sau đó nhấn mở đường truyền quang cảnh trực tiếp từ các camera được gắn ở nhiều vị trí trên thân tàu, bằng không dùng tốc độ 0.
1% ánh sáng, thì còn xem cái rắm.
Bình thường chỉ khi tới vị trí cần nghiên cứu chỉ định tàu mới ngừng, sau đó quay phim, chụp hình lưu vào bộ nhớ, lại từ từ gửi tín hiệu về Địa Cầu, bởi vì dừng phi thuyền đột ngột cùng truyền hình trực tiếp này rất hao phí năng lượng, trừ lúc trước mới khởi hành mở cho cả nước xem, thì về sau đều không dùng tới.
- Woa, vũ trụ thật đẹp, Sao Mộc thật lớn…
Lý Lan Tâm hình hình ảnh trực tiếp gửi về, khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập si mê, cảm thấy nếu lúc trước hai người cùng trốn lên phi thuyền thì tốt biết bao nhiêu.
Đột nhiên hai mắt nàng mở to, thần sắc tràn ngập nghi hoặc cùng khó hiểu.
- Kia… kia là cái gì?
Thanh âm của nàng rất lớn, làm các nhân viên khoa học ở trong phòng thông tin đều giật mình, vội vàng nhấn mở màn hình điện tử.
Sau đó cả đám đều trợn tròn mắt, thần sắc đều không cách nào tin được.
- Đây là…
- Không xong, là lỗ đen đột phát, lỗ đen đột phát lại xuất hiện ở trong phạm vi Thái Dương Hệ…
- Nhanh, cho phi thuyền lùi lại…
Lỗ đen đột phát là loại lỗ đen kỳ dị mới bị con người quan sát được, nó không giống lỗ đen bình thường, hình thành do sự sụp đổ vật chất, có vị trí cố định, mà là một loại lỗ đen cỡ nhỏ, xuất hiện rất đột nhiên, sau đó lại trong thời gian ngắn biến mất.
Tuy nó là lỗ đen cỡ nhỏ, nhưng lại mang theo tất cả đặc tính của lỗ đen bình thường, đó là thôn phệ tất cả vật chất ở xung quanh.
- Tít tít… phát hiện lỗ đen đột phát…
- Tít tít… phát hiện lực hút khác thường… cho khởi động hệ thống phòng vệ…
- Tít tít… cảnh báo nguy hiểm, kiến nghị lập tức rời khỏi khu vực nguy hiểm…
Lúc này trên phi thuyền, thanh âm điện tử cảnh báo liên tục kêu lên, không cần Trần Vũ điều khiển, AI đã tự khởi động hệ thống phòng vệ, sau đó kích hoạt phương án dự phòng.
Sắc mặt Trần Vũ cũng tái nhợt, nhìn vòng xoáy màu đen khổng lồ ở xa xa, giống như miệng quái thú mở rộng, muốn thôn phệ hết thảy, cả người hắn như rớt vào hầm băng.
Lỗ đen đột phát là hiện tại thiên văn bí ẩn, đến nay khoa học còn chưa giải thích được, hôm nay hắn lại “may mắn” gặp phải.
Trần Vũ vội vàng cho phi thuyền khởi động lại tốc độ cao nhất, muốn thoát khỏi lực hút của lỗ đen đột phát, nhưng đã muộn…
- Tít tít… cảnh báo… phi thuyền không khởi động được…
- Tít tít… cảnh báo… động cơ phụ bị hỏng… kiến nghị lập tức sửa chữa…
- Tít tít… hệ thống liên lạc truyền tin bị hỏng, phi thuyền mất liên lạc với Địa Cầu…
Nếu lúc này có người đứng ở ngoài không gian nhìn xuống, sẽ thấy phi thuyền giống như sợi mì, một đầu chui vào trong lỗ đen, một đầu khác thì ở rìa ngoài, mà hình ảnh đó giống như ngưng lại, sợi mì bất động, vật chất bất động, lỗ đen bất động, ánh sáng khi tới nơi này cũng bất động…
Đây là hiện tượng… chân trời sự kiện.
Cho đến khi toàn bộ lỗ đen biến mất, mọi thứ mới phục hồi như cũ, nhưng phi thuyền Chú Cuội đã không còn…
…
Xoẹt! xoẹt… xoẹt…
Tít… tít… tít…
Tiếng máy móc chập điện, còn có thanh âm tín hiệu điện tử vang lên liên tục, làm cho Trần Vũ từ trong hôn mê từ từ tỉnh lại.
- Uhm… a…
Một cảm giác choáng váng, thân thể đau nhức, xương cốt giống như vỡ vụn, cũng theo ý thức khôi phục mà tràn vào trong óc hắn.
Trần Vũ nhịn không được kêu lên một tiếng đau đớn, nhưng cũng chính là cảm giác đau đớn này, để tất cả giác quan của hắn khôi phục, ý thức trở nên thanh tỉnh.
- Mình… mình lại còn sống…
Trần Vũ gian nan mở mắt, chỉ thấy mình còn nằm trong khoang điều khiển của phi thuyền, xung quanh thỉnh thoảng lóe lên tia lửa điện, kèm theo còn có thanh âm điện tử tít tít.
Hắn lắc lắc đầu, trong óc hiện ra hình ảnh trước khi bất tỉnh, còn có thanh âm mơ hồ như có như không, để hắn không cách nào phân biệt kia là thật, hay chỉ là ảo tưởng.
- Khục khục…
Một vài nơi bị cháy phát ra khói trắng, mùi vị gay mũi, làm Trần Vũ ho sặc sụa, hắn biết nếu không sớm rời khỏi, mình sẽ bị chết ngạt ở trong này.
Hắn dùng hết sức ngồi dậy, tay sờ nắn thân thể một chút, may mắn không có gãy xương.
Trần Vũ kéo mở ngăn tủ, bên trong là một bộ đồ Phi Hành Gia, hắn gian nan mặc vào, đội mũ bảo vệ, đeo bình oxi, lúc này cảm giác ngạt thở mới không còn.
- Mẹ nó, xem chút không chết vì lỗ đen, lại chết vì ngạt khí độc…
Trần Vũ thầm mắng một tiếng, chờ thân thể dần dần thích ứng vận động, hắn mới đứng dậy bật chế độ chữa cháy của phi thuyền, đáng tiếc đã hỏng.
Hết cách, hắn chỉ có thể dùng thủ công.
Cố lết thân thể mệt mỏi đi tới vị trí công tắc… cạch, hệ thống chữa cháy bị kích hoạt, các mạch điện hỏng đều bị ngắt, còn có các vòi phun NaHCO3, làm cho vài nơi chập cháy trong phi thuyền bị dập tắt.
Trong quá trình này, Trần Vũ vẫn ở trong phi thuyền chờ đợi.
Nói đùa, bị lỗ đen đột phát hút vào, không biết người ở nơi đâu, tình huống bên ngoài như thế nào, hắn có điên mới mở cửa phi thuyền ra ngoài.
Nếu môi trường bên ngoài quá khắc nghiệt, nói không chừng hắn vừa mở cửa liền chết mất xác.
Qua tầm 10 phút, khói bụi bị hút sạch, trong khoang thuyền trở nên thanh tịnh, chỉ còn tiếng tít tít điện tử báo hỏng mà thôi.
Trần Vũ đi tới trước màn hình điều khiển, nhấn nút mở camera bên ngoài, liên tục mười mấy cái, nhưng đều không có tín hiệu, hiển nhiên tất cả đều hỏng trong quá trình rơi.
May mắn còn có một cái chưa hỏng, nhưng dây điện bị đứt, cần nối lại nguồn.
Trần Vũ thở phào nhẹ nhõm, camera ngoài phi thuyền không chỉ dùng để quan sát, còn gắn rất nhiều cảm biến điện tử, có thể gửi tín hiệu về AI, dùng để phân tích điều kiện môi trường, thành phần không khí, chất phóng xạ…
Sau vài phút, Trần Vũ đã nối lại dây điện, nhấn khởi động camera.
- Tít… tít… tít… camera số 21 kết nối thành công, bắt đầu phân tích điều kiện môi trường.
Màn hình điều khiển nhấp nháy vài cái, cuối cùng cũng sáng lên, chiếu ra tình huống ở bên ngoài phi thuyền.
Vừa nhìn thấy hình ảnh bên ngoài, Trần Vũ nhịn không được hít vào một hơi, hai mắt mở to.
- Đây… đây là cái gì?