Khi Vạn Nhân Mê Xuyên Thành Pháo Hôi Linh Dị Văn


Trường học quái đàm
Chương 5
Edit: Điềm
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ ^ ^
°°°
Một cái ngã này của Kha Càn ảnh hưởng nặng đến mắt cá chân.

Thậm chí y hoài nghi mình bị quăng gãy xương.

Đối với thể dục sinh mà nói, chân cẳng trên cơ bản giống hệt tính mạng, xương mắt cá chân vỡ, vẫn là học sinh cao tam đối với Kha Càn ảnh hưởng rất lớn.

Giáo viên phát hiện y té trên hành lang đứng dậy không nổi, vội vàng đem y đưa đến bệnh viện.

Bác sĩ phải cố định lại bằng thạch cao, dặn dò y phải tịnh dưỡng cho thật tốt, một tháng sau mới có thể xuống giường.

Thi đấu cũng không cần quá lo lắng, học sinh chuyên thể thao thi đấu giống nhau rơi vào khoảng tháng tư, hiện tại mới tháng tám, còn có phân nửa thời gian.

Hơn nữa tuổi y còn trẻ, tố chất thân thể tốt, đến lúc đó đi bệnh viện kiểm tra toàn diện, sẽ không chậm trễ thi đấu.

Nghe được bác sĩ đãm bảo, giáo viên cùng Kha Càn đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Kha Càn là kiện tướng thể dục thể thao duy nhất có được giấy chứng nhận trong trường học, hơn nữa văn hoá khóa thành tích cũng không kém cựa so với người khác, các giáo viên đều nhất trí cho rằng y nhất định có tiền đồ.

May mắn không có chậm trễ kỳ thi.

Kha Càn bị thương mắt cá chân, tuy rằng y rất muốn trở về trường học tìm Thời An, nhưng giáo viên đã thông báo với gia đình y, giáo viên chờ cha mẹ y đến sau đó rời đi.

Bên người có cha mẹ dòm ngó, y biết mình trở về không được, nhưng y lại nhớ thương ánh mắt buổi sáng của Thời An khi nói những lời đó, cả người vô cùng buồn bực.

Cha mẹ Kha Càn cho rằng con trai bởi vì bị thương chân nên bực bội, chăm sóc càng thêm cẩn thận.

o(〃^▽^〃)o
Thời An ở trường học đều lo lắng bất an, cậu sợ Kha Càn không nghe lọt tai những gì cậu nói, còn sẽ tìm đến cậu gây phiền toái.

Nhưng mãi đến khi tan học, y vẫn không xuất hiện, không những không tìm tới cậu mà phòng học cũng không trở về.

Một bữa học trôi qua, Thời An chuẩn bị đi ăn cơm, thời điểm đi ngang hàng ghế phía trước, cậu kia được bạn học thảo luận một sự kiện: Kha Càn té gãy xương.

Thời An có chút kinh ngạc cho rằng chính mình nghe lầm, cố gắng trả chậm bước chân nghe xong hai câu.

Kết quả cậu không nghe lầm, Kha Càn bị té gãy xương.

Thời An hỏi hệ thống: "Thật ó hỏ? Kha Càn té gãy xương? Lúc nào vậy? "
"Ừ, là thật! " Hệ thống trả lời.

"Vì cái gì? Tại sao lại gãy xương? " Thời An kinh ngạc nó: "Buổi sáng còn hăng lắm mà? "
"Bị quăng ngã, có thể vì cái gì?"
Thời An nghe thanh âm hệ thống có chút kỳ quái, giống như cố ý gạt cậu đều gì đó.

Nhưng dù cậu hỏi hệ thống thế nào, nó cũng trả lời Kha Càn bị quăng ngã.

Kha Càn ở trong trường học có chút danh tiếng, đi đến nhà ăn lúc nào Thời An cũng nghe được bàn cách vách thảo luận chuyện này, bọn họ nói giống như hệ thống, chính là bị quăng ngã.

Thời An tuy rằng cảm thấy nó hơi quái quái, nhưng cũng không hỏi lại.

Thời An tuy rằng tốt nghiệp bốn năm cao trung, ở đại học - học tập không tệ nhưng phương diện kiến thức hai bên không giống nhau.

Cậu học chuyên về máy tính, nên toán học cũng không tệ lắm, nhưng chương trình toán học bên ngoài rất nhiều, đặc biệt là nội dung khảo thí trên cơ bản đều qua giáo viên hướng dẫn.

Thời An cũng không biết cục mau xuyên khi nào mới xử lý xong Bug của mình, chính bản thân cậu tột cùng muốn ở lại thế giới này chờ đợi cái gì.

Cho nên tiết tự học buổi tối cậu nghiêm túc sửa sang trí thức, chuẩn bị tái chiến kỳ thi đại học một lần nữa.

Tiết tự học buổi tối 10 giờ rưỡi kết thúc, chuông tan học reo hò, Thời An theo mọi người về tới ký túc xá.

Nguyên chủ sau năm hai mới tiến vào ký túc xá cho nên bạn cùng phòng đều là khác ban, thời điểm cậu về tới ký túc xá những người khác còn chưa trở về...!
Không đúng, Thời An cẩn thận nghe được động tĩnh ở nhà vệ sinh, giống như có người?
Thời An gõ cửa nhà vệ sinh, bên trong truyền đến tiếng đáp lại, hệ thống nói cho cậu biết đó là Du Phi Trần.

Cậu đối với người này rất có ấn tượng, ký túc xá trưởng, nói chuyện rất ôn nhu.

Du Phi Trần ở bên trong tắm rửa, nghe được Thời An trở về, hắn nhanh chóng xả nước rửa sạch bọt sữa tắm, mở cửa đi ra.

Thời An quay đầu lại, chỉ thấy người trước mặt nửa trên trần trụi, nửa dưới mặc cái quần vận động, tay trái cầm khăn lông lau tóc, quả thực dáng người tựa như người mẫu ở trên tạp chí, cậu sợ tới mức vội vàng quay đầu ra chỗ khác.

Bên tai truyền đến một âm thanh cười khẽ, tiếng bước chân càng ngày càng gần, ngay sau đó hơi thở ấm áp đem cậu bao bọc lấy.

"Cậu mắc cỡ à?" Du Phi Trần từ phía sau sáp tới lưng Thời An: "Lỗ tai đỏ hết cả rồi!"
Lỗ tai Thời An mẫn cảm, hơi thở Du Phi Trần cơ hồ phun lên vành tai cậu, ngứa đến Thời An giật mình xoay người đi sang chỗ khác.

Cậu không nghĩ tới Du Phi Trần cách mình gần như thế, khi quay người đi liền đâm vào trong ngực hắn.

Thời An lui lại về sau khi đụng phải cái bàn cậu mới dừng lại.

Du Phi Trần trên mặt tươi cười rạng rỡ, cười khẽ cũng biến thành cười to, thoạt nhìn bộ dạng thực vui vẻ: "Trốn cái gì, đàn ông như nhau, dựa gần một tí có mất miếng da nào đâu?"
Thời An chà xát lỗ tai, lắc đầu, “Không phải, tôi sợ ngứa.”
“À” Du Phi Trần thanh âm tràn ngập hài hước: “Nguyên lai là như thế này, tôi cho rằng cậu thẹn thùng”
Thời An giương mắt xem hắn, vừa định há mồm giải thích, liền nghe cửa truyền đến nhạc, có người trở về phòng.

Vẻ tươi cười trên mặt Du Phi Trần dần phai nhạt, hắn nhìn thoáng qua cánh cửa, về giường mình ngồi xuống.

Trong phòng, trừ bỏ Thời An cùng Du Phi Trần, bốn người còn lại đều cùng một ban, cho nên thời gian tan học tương đối giống nhau.

Trừ bỏ buổi sáng hôm nay, bọn họ ngày thường không cùng nhau đến lớp.

Bốn người mở cửa tiến vào phòng, vốn là vừa nói vừa cười, nhưng nhìn đến Thời An ngoan ngoãn đứng ở đó, bọn họ như bị người khác ấn xuống nút tạm dừng, giống như buổi sáng hôm nay ngốc lăng đứng tại chỗ.

Thời An quay đầu xem bọn họ, bọn họ cả người đều đỏ, ánh mắt nhìn sang một bên, giống như làm việc gì đó trái lương tâm.

Du Phi Trần quay đầu lại nhìn bọn họ, liếc mắt một cái, khóe miệng gợi lên một cái độ cung trào phúng.

Hắn tùy tiện gọi tên một người, thành công làm kia bốn người hoàn hồn.

Bốn người giống như đà điểu, cúi đầu đi về giường mình không còn cười nói như vừa rồi.

Người bị gọi tên cũng không hỏi lại Du Phi Trần kêu mình rốt cuộc có chuyện gì, chỉ ngây ngốc ngồi xuống ghế.

Sắc mặt Du Phi Trần có chút hòa hoãn một ít: "Nước còn ấm, ai muốn tắm thì nhanh lên"
Lời này nói thì giống cho toàn bộ người trong phòng nghe, nhưng ánh mắt chỉ nhìn về một người, đó là Thời An.

Ở bên nhau một khoảng thời gian, tính cách ai như thế nào bạn cùng phòng đều rõ.

Bốn người kia không đến vạn bất đắc dĩ tuyệt đối không tắm, chỉ có Thời An ưa chuộng sạch sẽ.

Quả nhiên, cậu nghe được lời này, lập tức chuẩn bị.

Cậu từ trong ngăn tủ lấy ra quần áo, ôm đi vào toilet.

Phương tiện tắm rửa có chút đơn sơ, trong phòng tắm chỉ có một cái vòi sen, so với ký túc xá đại học của cậu thì kém hơn rất nhiều, nhưng cậu cảm thấy cao trung có thể trang bị như vậy thực sự khá tốt.

Thời An cởi quần áo, sau đó xếp quần áo bẩn ngay ngắn.

Chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, cậu mở vòi nước điều chỉnh độ ấm.

Nước trào ra, cậu đứng phía dưới vòi nước, nhanh chóng gội đầu, sau đó đổ ra sữa tắm.

Trên người Thời An toàn bọt sữa tắm, cậu chuẩn bị mở vòi nước, bỗng nhiên đèn bên trong khẽ chớp sau đó tắt lịm.

Thời An bị hoảng sợ, cậu muốn hỏi bạn cùng phòng xem có phải cúp điện hay không.

Kết quả chưa có mở miệng, liền cảm nhận hơi lạnh thấu xương bốn phương tám hướng bao quanh người mình.

Thật lạnh.

Tựa như cơn gió kỳ lạ thổi trên hành lang vào buổi sáng.

Còn có, giống buổi tối hôm qua ở phòng âm nhạc dãy nhà học cũ, là cảm giác lạnh lẽo này.

Thời An bỗng nhiên phản ứng.

Buổi sáng hôm nay, là...lệ quỷ ở dãy nhà học kia? Còn hiện tại cũng là...!
Thời An vừa mới nghĩ đến có quỷ ở đây, cảm giác quen thuộc buổi tối ngày hôm qua lại đến, khí tức lạnh băng bò lên người cậu.

Vòng eo bị nắm lấy, cổ cũng thế, trong lòng cậu dâng lên nổi sợ.

Thời An cảm giác giây tiếp theo cổ của mình liền bị nắm gãy.

Nhưng mọi thứ không có xảy ra, chỉ có sự âu yếm nhẹ nhàng, cơ thể bị vuốt lên vuốt xuống, da gà Thời An đều nổi lên.

"Em rốt cuộc thích ai?" Âm thanh lạnh lẽo phun lên cổ Thời An, kích thích cậu run vài cái.

Thanh âm cùng tối hôm qua giống nhau, trầm thấp dễ nghe, nhưng lộ ra lạnh lẽo.

Thân mật cọ Thời An, đợi một hồi không có câu trả lời, cái tay ở trên eo cậu hơi dùng sức nhéo một cái, buộc Thời An đem lực chú ý phóng tới trên người mình.

"Hỏi em đó, trả lời tôi"
Thời An run run: "Cái, cái gì? Tôi không biết anh đang hỏi cái gì?"
Cậu đối với lệ quỷ cùng Kha Càn không giống nhau, đối với Kha Càn tuy rằng sợ bị ăn đấm nhưng càng chán ghét đối phương.

Nhưng đối với lệ quỷ, cậu là triệt để sợ, sợ từ trong ra ngoài.

Một không biết diện mạo, lệ quỷ thậm chí trâu bò đến nỗi mọi lúc mọi nơi đều giết người, cậu sợ, cả thể xác lẫn tinh thần run rẩy.

Lệ quỷ cười nhạt, như cười đểu Thời An: "Nghe không hiểu? Đừng giả bộ.

Em đi câu dẫn người, mới một ngày không gặp đã có hai thằng chó vì em thần hồn điên đảo, như thế nào em không hiểu lời của tôi?"
"Kha Càn, Du Phi Trần, điều kiện không tồi, em chọn thằng nào? "
"Hay em chọn cả hai? "
"Tôi không có! " Thời An sinh khí, nói cái quần đùi gì vậy, cậu câu dẫn ai? Rù quến ai?
Kha Càn cùng Du Phi Trần có liên quan gì? Cậu muốn bọn họ làm gì? Một hai bắt cậu làm rõ, cùng cậu có quan hệ gì?
"Không có?" Lệ quỷ ác liệt nói: "Không có câu dẫn người? Vẫn là muốn cả hai?"
"Điều không có! "
"Phải không?" Lệ quỷ nhàn nhạt hỏi một câu, bỗng nhiên trên tay dùng sức, dẫn Thời An đi tới trước gương.

Thời An không hề phòng bị, kinh hô một tiếng, cậu không kịp nhắm mắt, chỉ nhìn hình ảnh của mình trong gương.

Thiếu niên mảnh khảnh trắng nõn, trên người đều là bọt sữa tắm chưa kịp rửa, tóc ẩm ướt mềm mại dán ở trên mặt, càng thêm phô ra ngũ quan hoàn mỹ.

Trừ bỏ cậu, phía sau còn có một thân ảnh.

Bộ dáng hoàn toàn hiện ra trong gương.

Vóc dáng rất cao, nhưng không giống Kha Càn lưng hùm vai gấu, mà là cao dài thon chắc, so với Thời An 1m75, lệ quỷ cao hơn cậu một cái đầu.

Trên người mặc tây trang, mái tóc tùy ý, ngũ quan tuấn mỹ, nước da trắng bệch nhìn như con lai, lại giống như quý tộc hút máu ở thời Trung cổ.

Lệ quỷ nhéo cằm Thời An, xuyên qua tấm gương nhìn chằm chằm cậu: "Em nhìn bộ dạng hiện tại của mình xem, còn nói em không đi câu dẫn người"
Thời An nhìn đến gương mặt bản thân, lại sợ hãi lại ủy khuất.

Trưởng thành có bộ dạng như vậy không phải lỗi của cậu, dựa vào cái gì nói cậu đi câu dẫn người?
Thời An nức nở nói không thành lời, mới vừa nghĩ xong, liền thấy đèn loé một chút, như muốn sáng lên.

Lệ quỷ phía sau quay đầu nhìn chăm chăm cánh cửa nhà vệ sinh, như là xuyên thấu tấm thủy tinh cùng người bên ngoài đối diện, ánh mắt cực kỳ hung ác.

Qua hai phút khí tức lạnh lẽo dần dần biến mất, xung quanh cũng không cảm nhận được, đèn nháy vài cái một lần nữa sáng lên.

Thời An không biết đã xảy ra cái gì, nhưng có ánh sáng, nội tâm sợ hãi hơi chút hòa hoãn.

Cậu đánh giá khắp nơi trong nhà vệ sinh, xác định xem bản thân có thực sự an toàn, thời điểm đảo qua tấm gương, ánh mắt đột nhiên dừng lại.

Trên gương dùng máu viết một câu như vầy.

"Giải Trinh, tên của tôi, nhớ kỹ"
____
Tui lười quá:))
Vậy mà tui lượn trên Tấn Giang lọt hố một bộ đam, xuyên nhanh, lại thuộc bệnh kiều:))
Sau đó tui phát hiện nó có nhiều bản CV lắm, có một nhà edit tới chương 45 rồi:))
Nhưng bộ đó mlem quá mọi người ơi!!! Tui đào hố mới nha!!! (^з^)-☆Chu!!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui