Cao tam sinh hoạt là buồn tẻ nhạt nhẽo, mỗi ngày trừ bỏ học tập chính là học tập.
Trường học nghiêm cấm mang theo sản phẩm điện tử, liền tính là học sinh nội trú, ai ở ký túc xá đều phải đem điện thoại nộp lên.
Lần trước đến dãy nhà học cũ có được di động, vẫn là Thời An về ký túc xá nói phải gọi điện thoại cho phụ huynh, mới thành công từ tay túc quản đem điện thoại ra.
Như vậy không khác bế quan sinh hoạt, vì thế trong trường học các bạn học đem việc bát quái [1] trở thành trò tiêu khiển.
Ngày hôm qua trường học đem Thời An và mấy người ban đêm xông vào dãy nhà học cũ phê bình, dán lên bản thông báo, hôm nay buổi sáng toàn bộ cao tam đã biết hành động vĩ đại của bọn họ, cho nên một tiết học kết thúc, cơ hồ mọi người đều quây xung quanh Thời An, hỏi bát quái về dãy nhà học cũ.
"Dãy nhà học cũ thật sự có quỷ sao?"
"Phòng học nhạc nửa đêm sẽ vang lên tiếng dương cầm sao?"
"Dãy nhà học cũ trông như thế nào? Kết cấu thiết kế có giống dãy nhà học mới không?"
"Một mình cậu đi đến đó có sợ không?"
Rõ ràng cùng nhau cá cược lên đến tám người, nhưng mọi người đều tìm tới cậu hỏi chuyện, hoàn toàn xem nhẹ bảy người khác.
Thời An ban đầu còn trả lời vấn đề của một vài người, nhưng hỏi càng ngày càng nhiều, thậm chí có người thừa dịp này động tay động chân với cậu, cậu dần dần có chút chống đỡ không được.
Cậu không biết trả lời như thế nào, bạn học xung quanh đều ríu rít nói chuyện đột nhiên im lặng như bị cấm ngôn, trên mặt mọi người xuất hiện vẻ mờ mặt sau đó từng người đi về vị trí của mình.
Đám người tản ra, để lộ Du Phi Trần đang đứng bên ngoài.
Du Phi Trần hướng Thời An đi tới, thấy bộ dạng của cậu ngốc lăng nhịn không được xoa xoa tóc của cậu: "Sao vậy?"
Thời An cúi đầu, né tránh tay Du Phi Trần.
Cậu đều thấy được, vừa rồi các bạn học quỷ dị biến hóa, đồng loạt đứng lên cảm ơn cậu rồi ngẩng cao đầu, giây tiếp theo toàn bộ lẳng lặng rời đi.
Giống như một con rối.
Thật là đáng sợ, Du Phi Trần người này thật sự đáng sợ.
Thời An cúi đầu, Du Phi Trần cũng không thể quan sát biểu tình của cậu nhưng cũng có thể từ hành động của Thời An đoán được ý tứ.
Du Phi Trần con ngươi tối sầm một chút, tiếp theo ngồi xuống hắn bên cạnh Thời An: "Hiện tại là thời điểm áp lực trường học quảng nghiêm không có phương thức giải sầu mọi người bát quái một ít cũng là việc bình thường"
"Cậu có phải không biết cách từ chối người khác.
Nếu thật như vậy cậu có thể đổi chỗ ngồi, tôi có thể ngồi bên cạnh cậu, nếu có người tới quấy rầy, tôi giúp cậu đuổi bọn họ"
“Không cần!” Thời An không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt.
Sắc mặt Du Phi Trần có chút cứng đờ, cậu cũng ý thức được chính mình phản ứng quá kịch liệt nhỏ giọng giải thích: "Ý của tôi là, tôi thích thích vị trí hiện tại, khả năng cao sẽ không đổi chỗ ngồi"
Nói xong, cậu lại nghĩ năng lực Du Phi Trần quá nghịch thiên, bỏ lại một câu: "Tôi với bạn cùng bàn đã sớm quen thuộc, nếu đổi, không thích ghi được"
Thời An cẩn thận giương mắt nhìn hắn, chỉ thấy trên mặt Du Phi Trần không còn tươi cười, vô cảm nhìn cậu.
Thời An trong lòng hoảng hốt, tiếp theo cảm giác được một trận choáng váng, đầu ngốc ngốc giống như có thứ gì đó không chịu cho cậu điều khiển.
Cậu vừa rồi suy nghĩ cái gì tới? Cậu không nghĩ sẽ đổi chỗ ngồi, nhưng tại sao sẽ không đổi chỗ ngồi?
Cậu sẽ không cự tuyệt những đồng học đó, bọn họ luôn hỏi vấn đề rối loạn lung tung, nếu có người đuổi khéo bọn họ giúp cậu, thật tốt biết mấy!
Ánh mắt Thời An trở nên hỗn độn, sắp sửa đáp ứng yêu cầu Du Phi Trần, thì một trận gió lạnh từ cửa sổ thổi tới, thẳng tít thổi vào trong đầu Thời An.
Như một dòng Thanh Tuyền chảy qua, Thời An cảm giác được đầu óc của mình nháy mắt thanh tĩnh.
Cậu vừa rồi suy nghĩ cái gì? À, cậu méo đồng ý ngồi cùng Du Phi Trần.
Thời An một lần nữa đối mắt với Du Phi Trần, cậu sợ đến mức từ chỗ ngồi đứng lên.
Chân ghế cọ xát với mặt đất, vẽ ra một âm thanh bén nhọn đặc biệt chói tai.
Du Phi Trần nhìn thoáng qua vẻ mặt hoảng sợ của Thời An, sau đó đem ánh mắt dời về phía ngoài cửa sổ, không kiên nhẫn mà nhíu mi.
Hắn hình như đang nhìn cửa sổ, lại như xuyên thấu qua cửa sổ để nhìn thứ gì đó.
Chuông học reo lên, giáo viên đi đến, đánh vỡ cuộc diện bế tắc trong phòng học.
Theo sau giáo viên còn có mấy bạn học sinh, trong đó có người ngồi cùng bàn Thời An.
Thời An liếm môi, hít sâu một hơi nói với Du Phi Trần: "Ê, dô học rồi, cậu nên trở về chỗ ngồi"
Du Phi Trần nhìn động tác nhỏ của Thời An, hắn không nói cái gì, đứng dậy trở về chỗ ngồi của mình.
Bạn ngồi cùng bàn ngồi xuống đánh giá Du Phi Trần, lại nhìn Thời An, tò mò hỏi: "Lớp trưởng tới tìm cậu làm gì?"
Du Phi Trần ở ban bọn họ là lớp trưởng.
Thời An lắc đầu, cúi đầu đọc sách, rõ ràng không muốn trả lời vấn đề này.
Bạn cùng bàn nhạy cảm với vấn đề, thấy Thời An không muốn trả lời, cậu ta cũng không hỏi nữa.
Một tiết này tinh thần không yên, Thời An cũng không biết giáo viên nói cái gì liền hết tiết.
Hết tiết cậu cũng không dám tiếp tục ở lại phòng học và chạy tới nhà vệ sinh.
Lệ quỷ trong thế giới này rõ ràng chỉ có một, nhưng cậu lại cảm thấy mỗi một cái gặp qua, bất luận là quỷ hai người, đều không phải đồ vật dễ dàng đối phó.
Thời An ở toilet càng nghĩ càng ủy khuất, càng nghĩ càng nén giận, nhịn không được vén tay áo…… Hung hăng rửa mặt.
Nước nhà vệ sinh ở phòng học đều rất lạnh, nhiệt độ lạnh lẽo kích thích da thịt, nhưng lại giúp cảm xúc Thời An bình tĩnh một chút.
Thời An thở dài một cái, ngẩn đầu, bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng sợ.
Vừa rồi nhà vệ sinh vẫn còn ồn ào, lúc này một người cũng không có, xung quanh nổi lên sương mù, toàn bộ không gian chỉ còn một mình Thời An.
Thời An nháy mắt liền luống cuống, cậu cũng không dám quay đầu lại, sợ vừa quay đầu lại thấy được cảnh tượng máu chảy đầm đìa.
Chính cũng không quay đầu lại nên lệ quỷ cũng không buông tha cho cậu.
Trong gương chậm rãi hiện ra một bóng hình.
Là Giải Trinh.
Thời An hấp đừng đốm nhìn không được lùi một bước, khi lùi cậu cảm giác được chính mình đụng vào một vật thể băng lãnh ở sau lưng.
Cậu sợ tới mức tiến về phía trước.
"Ha" một tiếng cười nhạo phát ra từ phía sau: "Lá gan thật bé"
Thời An cắn chặt môi, có chút không phục.
Người nhìn đến quỷ sẽ sợ hãi không phải bình thường sao?
Giải Trinh hiểu được cảm xúc Thời An, anh vươn tay, từ phía sau nắm lấy cằm cậu, ép Thời An đối diện với mình thông qua tấm gương trước mặt.
"Như thế nào, trách tôi nói sai? Lá gan em bé như thế, nhát gan thì không nói còn không phân biệt người tốt kẻ xấu, cứ tưởng hắn tốt mà sáp tới gần, bị bán còn giúp người ta đếm tiền"
“Cứ tưởng hắn là người tốt mà sáp tới gần?" Thời An ngẩn đầu: "Ý của anh là gì?"
"Muốn biết?" Giải Trinh liếm liếm môi, bước thêm vài bước, Thời An liền cảm thấy có hơi thở lạnh lẽo phun lên vành tai mình.
Ngay sau đó, âm thanh trầm thấp của Giải Trinh chui vào lỗ tai cậu: "Cho tôi hôn một cái, tôi nói cho em biết?".