Khi Vật Hi Sinh Trở Thành Nữ Chính

Edit: Khuynh Khuynh

___________________________________

Khi để cho tiểu Dật Thuỷ đâm vào huyệt động ấm ấp kia, trong lòng Bạch Dật Thuỷ cũng buông lỏng, không chỉ có nhiệt khí trong thân thể tiêu tan rất nhều, ngay cả tảng đá trong lòng cũng rơi xuống. Anh ôn nhu nhìn cô gái vũ mị nằm trên người mình, hé ra nụ cười tươi hơn cả ánh mặt trời: "Anh thích như vậy."

Nguyên bản Phượng Khuynh Ca còn không yên lòng Bạch Dật Thuỷ sẽ bài xích thân mật như vậy, sau khi nghe xong lời anh nói, cô chỉ thấy trong lòng ngọt như ăn mật.

Quả nhiên, người đàn ông mà cô yêu nhất ngoại trừ Phượng Tử Thịnh chính là anh. Nếu không có được anh, chẳng phải đây là hối tiếc lớn nhất đời cô sao?

Bởi vậy, cô sẽ không buông tay lần nữa! Nếu vừa rồi anh rời đi thành công, có lẽ cô sẽ đau lòng khổ sở một đoạn thời gian rồi quên đi. Còn hiện tại, bọn họ đã có quan hệ da thịt thân mật, cô sẽ không còn có khả năng rộng rãi chúc anh tìm kiếm được hạnh phúc.

Bạch Dật Thuỷ không thế khống chế thân thể, nhưng ý thức đã sớm khôi phục thanh tỉnh. Khi thân thể bọn họ hoà hợp vói nhau, anh đã biết mình cần cái gì.

Anh không hối hận! Vốn tưởng rằng có thể buông tay Tiểu Ca nhi, thẳng đến giờ phút này anh mới hiểu được tình cảm của mình. Anh khẳng định không làm được.

Có lẽ giống như bây giờ cũng rất tốt. Anh sẽ ở Bạch bảo chờ cô xuất hiện, ảo tưởng cô là vợ của mình, bên cạnh cô không hề có người đàn ông nào khác.

Cho dù là lừa mình dối người, ít nhất cũng sẽ không thống khổ như vậy! Như vậy cũng sẽ không cần ép mình rời khỏi cô, cũng không cần cùng vài giờ đàn ông khác tranh đoạt ghen tỵ.

Ý tưởng của Bạch Dật Thuỷ tốt đẹp là như vậy, nhưng mà anh cũng không nghĩ qua đám tình địch kia sẽ bỏ qua cho mình hay không?

Trong lúc Phượng Khuynh Ca cùng Bạch Dật Thuỷ đang kịch chiến, hai người phát hiện ba kẻ vốn dĩ đang xem kịch vui đang dẫn thân thể xích loã của mình bước vào.

Ba con chim nhỏ hát vang bài hát quốc ca, dữ tợn giương miệng rộng đối với Phượng Khuynh Ca.

Phượng Khuynh Ca dừng lại động tác, nhìn chằm chằm ba người: "Các người đang chơi cái gì?"

"Tiểu Ca nhi, bọn anh biết mình không thể cùng Bạch ca ca và anh hai của em so sánh, nhưng bọn anh cũng là người của em, em cũng không thể để bọ anh chết đói đi." Phong Thất Hiên đáng thương tích tích nói.

"Bảo bối, làm với nhau nhiều mới náo nhiệt, bọn anh nhất định làm cho em thích chết." Lam Kiếm Tà cười gian nhìn vị trí đang kết hợp của hai người.

"Lần trước chúng ta cùng với nhau ba người, anh vẫn muốn thử lại cái cảm giác này, thật sự là thoải mái đến thần tiên đều phải hâm mộ." Mạnh Lâm Phong từ phía sau ôm lấy cổ Phượng Khuynh Ca, tiểu Lâm Phong để ở cúc hoa khéo léo phía sau.

_____________________________

Edit chương này tội nghiệp Dật Thuỷ ca ca quá.....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui