Edit: Khuynh Khuynh
_________________________________
Phong Thất Hiên chê cười nhìn Tư Mã Xuyến, đối với cả đầu cô ta mang ý nghĩ kỳ lạ cũng không biết phải nói gì.
Cô ta nghĩ bám lên Tần Ngũ cùng Cửu Ưng hội là có thể làm tổn hại đến Phượng Khuynh Ca. Người phụ nữ ngu ngốc, cô ta không hiểu biết cô ấy sao?
Ông trời thật là không có mắt, cư nhiên lại để người phụ nữ như vậy có được bàn tay vàng nghịch thiên. May mắn có Phượng Khuynh Ca quản chế cô ta, nếu không cô ta chắc chắn đem thế giới huyên náo đến trời long đất lở.
Cô ta chỉ là có được khả năng thôi miên cùng đọc tâm thuật, đã xem toàn bộ thiên hạ là vũ đài của mình. Nếu để cô ta thấy được không gian của Phượng Khuynh Ca, nói không chừng sẽ trực tiếp hộc máu mà chết. Không gian của Phượng Khuynh Ca chính là có thể thăng cấp.
Phong Thất Hiên đột nhiên có chút chờ mong bộ dáng thê thảm của Tư Mã Xuyến khi rơi vào tay Phượng Khuynh Ca. Khuất nhục mà hôm nay hắn chịu sẽ toàn bộ trả lại cô ta.
Lúc Tư Mã Xuyến quay đầu liền nhận thấy ánh mắt của Phong Thất Hiên, nhất thời cả đầu dâng lên một luồng đại hoả.
Biểu tình của hắn như vậy là sao? Cười nhạo cô ta sao?
Lúc này rơi vào trong tay cô ta, cư nhiên còn dám cuồng vọng, trước kia không cảm giác được hắn ngốc, tại sao sau khi đi theo Phượng Khuynh Ca lại trở nên ngu xuẩn như vậy?
“Thất ca, em rất sợ!” trong mắt Tư Mã Xuyến hiện lên ác độc, sắc mặt vừa chuyển, đột nhiên lộ ra biểu tình sợ hãi: “Hắn...Hắn trước kia muốn khi dễ em, em sợ hắn, Thất ca...”
Theo hướng Tư Mã Xuyến chỉ, Tiểu Thất tối tăm nhìn Phong Thất Hiên, tàn nhẫn nói: “Nếu lão nhị của hắn đã không nghe lời, chúng ta liền giúp hắn quản nó một chút. Hắn không phải muốn đàn bà đến điên rồi sao? Lý bà, bà đi hầu hạ hắn đi, làm cho hắn khoái hoạt một chút.”
Lý bà mà Tiểu Thất gọi chính là lão bà xấu nhất bên chỗ Mạnh Lâm Phong, nhìn qua khoảng sáu mươi tuổi, làn da lỏng lẻo như mặc một lớp quần áo. Để cho người đàn ông trẻ tuổi như Phong Thất Hiên chạm vào lão bà này, chỉ sợ cả đời này cũng đừng mong đứng lên nữa, tiểu tử này thật đúng là ngoan!
Mạnh Lâm Phong hưng tai khoái hoạt nhìn Phong Thất Hiên, thấp giọng nói: “Bây giờ đến phiên cậu, chịu đựng nha, người anh em.”
Mạnh Lâm Phong cùng Phong Thất Hiên trước kia cũng không thân thiết, có lẽ gần đây trải qua những chuyện kham nan, cho nên có khuynh hướng nhích lại gần nhau hơn.
Phong Thất Hiên u oán trừng Mạnh Lâm Phong một cái, một bộ dáng bất cứ giá nào.
Thời điểm khuôn mặt già nua càng ngày càng đến gần, hắn liền cười ha ha.
Mọi người bị hắn cười dến không hiểu chuyện gì, ngược lại là Tư Mã Xuyến nhìn ra manh mối. Thì ra Phong Thất Hiên cảm thấy ghê tởm, cho nên lão nhị không thể đứng lên, cứ như vậy mễm nhuyễn xuống.
Tư Mã Xuyến tựa vào bên tai Tiểu Thất nói mấy câu, Tiểu Thất nghe xong liền “hắc, hắc” cười rộ lên. Hắn vỗ tay một cái, chỉ vào một đại hán nói: “Nếu hắn đã không có hứng thú, mấy người khiến hắn nếm thú vị một chút. Giang Lỗ, không phải cậu thích đàn ông sao? Tôi tặng hắn cho cậu đó!”
Lời này vừa nói ra, khuôn mặt Mạnh Lâm Phong cùng Phong Thất Hiên muốn thối bao nhiêu có bấy nhiêu. Bọn họ hôm nay không tránh khỏi kiếp này thật sao? CMN!
____________________________
Ăn tết xong bệnh liệt giường giờ mới dậy làm tiếp.... °^°^°^°^....