Edit: Khuynh Khuynh
_____________________________________
Tên đại hán tên Giang Lỗ kia cười “hắc hắc”, thịt mỡ trên mặt xếp cùng một chỗ, đôi mắt đục ngầu loé ra biểu tình hèn mọn, vừa nhìn dã biết trong lòng hắn nghic gì.
Hắn tham lam nhìn chằm chằm Phong Thất Hiên, tầm mắt dừng lại trên mặt sau đang bị tra tấn, nuốt nuốt nước miếng, nhanh chóng cởi bỏ quần áo trên người, coi những người khác trong phòng hoàn toàn như không khí.
“Anh em, chịu đựng a!” Mạnh Lâm Phong đạm cười: “Nếu một trong hai người chúng ta có ai sống sót, sỉ nhục hôm nay nhất định phải làm bọn họ chịu đựng gấp ngàn lần.”
“Anh em, cậu rất không có tiền đồ. Bất quá chỉ bị chó cắn một chút mà thôi, chỉ cần còn sót lại một hơi, chúng ta đều nhất định phải sống sót.” Phong Thất Hiên hờ hững nói: “Cậu bỏ được Tiểu Ca Nhi, nhưng tôi luyến tiếc.”
Bàn tay thô ráp của Giang Lỗ chạy dọc theo hông Phong Thất Hiên, nhìn dương cụ bằng điện không ngừng mấp máy chạy, hắn chậc chậc ra tiếng, liền đưa tay giật ra. ngay thời điêm hắn đang chuẩn bị tiến công, âm thanh âm lãnh của Phong Thất Hiên truyền tới: “Mày dám động tao thử xem.”
Lời nói âm ngoan đến mức chỗ ấy của Giang Lỗ cũng nhuyễn xuống.
Tư Mã Xuyến ở đối diện nhíu mày, không hờn giận nói: “Thất ca, thủ hạ của anh thật sự vô dụng, bọn họ thật là người của Cửu Ưng hội sao? Chưa từng nghe nói người nào rơi vào tay của Cửu Ưng hội còn sống rời đi, đây thật sự là chuyện cười.”
Tiểu Thất đen mặt, độc ác nói: “Giang Lỗ, cậu không biết quy cũ của Cửu Ưng hội, không nghe lời sẽ nhận hậu quả gì? Thật là mất mặt xấu hổ, cậu nếu không động thủ, tôi sẽ đem cậu cho hình đường xử lý.”
Sắc mặt Giang Lỗ trắng nhợt, nhanh chóng chân chó nói: “Thuộc hạ nào dám không nghe lệnh. Chơi đàn ông chính là việc em thích nhất. Vừa rồi chỉ là chưa chuẩn bị tinh thần tốt, lập tức làm liền, lập tức làm.”
Phong Thất Hiên âm trầm nhìn Tư Mã Xuyến đối diện.
Cô ta đắc ý nhìn lại hắn, giống như đang nói: Đây là kết cuộc của việc đắc tội tôi.
Tiểu Thất ôm lấy thắt lưng Tư Mã Xuyến, hai tay nhẹ nhàng vỗ về vòng eo mảnh mai của cô ta. Tư Mã Xuyến tựa vào lòng hắn làm nũng.
Mạnh Lâm Phong không đành lòng quay đầu đi.
Tư Mã Xuyến hé miệng cười nói: “Để cho hắn nhìn thật kỹ, đợi lát nữa tới phiên hắn.”
Nghe xong lời cô ta, hai lão bà liền nâng khuôn mặt tuấn tú của hắn lên, buộc hắn nhìn về chỗ Phong Thất Hiên.
Mạnh Lâm Phong bị ép buộc nhìn vật xấu xí như rắn rết kia từng chút một hướng tới mặt sau sưng đỏ của Phong Thất Hiên.
Hắn cảm thấy chán ghét, nhắm hai mắt lại. Lão bà lại cố vặn bung mi mắt hắn, ép buộc hắn phải xem.
“Để cho hắn tới gần chút nữa.” Tư Mã Xuyến lại ra mệnh lệnh.
Lão bà áp chế đầu hắn, làm cho khoảng cách giữa hắn và Phong Thất Hiên càng lúc càng gần, có thể trông thấy vật xấu xí cùng địa phương ướt át kia một cách rõ ràng. Giang Lỗ lấy tay động hai cái, này nọ lại trướng lên, để ở động khẩu chờ phát động.
“Hì hì...chơi rất vui...Thất ca...” Tư Mã Xuyến vui vẻ nói: “Cám ơn anh giúp em hết giận.”
“Chỉ cần em vui vẻ là tốt rồi. Nếu còn chưa hết giận, chúng ta lại chơi trò khác. Bọn họ dám tổn thương em, anh muốn làm cho bọn họ sống không bằng chết.” Tiểu Thất mang theo biểu tình dữ tợn nói.
“Thì ra các người muốn chơi đến sống không bằng chết, được lắm, tôi lập tức thành toàn cho các người.” Đột nhiên, âm thanh băng lãnh vang lên phía sau lưng bọn họ.