Phượng Khuynh Ca ngồi dưới tàng cây trong không gian, nhìn những thảo dược phía trước thở dài thở ngắn.
Phượng Tử Thịnh đã đi công tác, Bạch Dật Thủy lại ra nước ngoài tham dự hôn lễ của chị họ. Cả hai người đều không biết khi nào mới trở về.
Kiếp trước cô đã làm trạch nữ suốt mười năm trời, bây giờ có được thân thể khỏe mạnh như vậy, thật sự không muốn ở trong nhà một tý nào. Nhưng cô không có bạn bè nha, thật sự rất nhàm chán.
Cô lại không giống như những nữ chính trọng sinh khác, cố gắng gây dựng thế lực cùng sự nghiệp cho mình. Phượng gia có tiền, cũng rất có quyền, cho dù nuôi mười Phượng Khuynh Ca như cô cũng không thành vấn đề.
Ngồi mãi nhàm chán, cô quyết định xem xét những căn phòng khác trong biệt thự, nhưng lại làm cô thất vọng rồi. Bởi vì ngọai trừ căn phòng vẽ đầy xuân cung đồ và một căn phòng chứa đầy chai lọ lớn nhỏ, những chỗ khác đều có cấm chế, không thể tiến vào lúc này.
Bên trong phòng này có rất nhiều cái kệ đặt vô số chai lọ chai lọ đựng hạt giống thảo dược, trên mỗi cái chai lại ghi tên thuốc, công dụng cùng một số kiêng kỵ linh tinh.
Cô ra bên ngoài hỏi ma thụ về cách gieo trồng những loại thảo dược này. Lần này cái cây ma thụ đáng ghét kia không tiếp tục giả vờ câm điếc mà thành thật giải đáp tất cả thắc mắc của cô. Nó bảo rằng hiện tại trong người cô không có ma lực, chỉ có thể dùng sức của bản thân tự làm. Sau khi bắt đầu tu luyện ma công thì có thể dùng tinh thần lực để khống chế bọn chúng.
Phượng Khuynh Ca rảnh rỗi đến mức nhàm chán, cô liền bắt đầu nghiên cứu quy luật trong không gian này.
Đem vài hạt giống gieo vào đất, chưa tới ba giờ liền mọc thành chồi non. Quả nhiên chu kỳ sinh trưởng trong không gian và bên ngoài có khác biệt rất lớn. Sau khi mọc thành chồi non, tốc độ của thảo dược có chậm lại vài phần.
Cô có thể nhìn thấy ở mỗi gốc cây đều phát ra ánh sáng đặc biệt lung linh, ánh sáng này so với tất cả mọi loại ánh sáng khác vô cùng bất đồng.
Đến bây giờ cô chỉ có thể mở được hai loại thảo dược, một loại là thoát y thảo, sau khi ăn loại thảo dược này sẽ khiến con người có ý nghĩ muốn thoát quần áo của người khác, và của cả chính mình. Còn loại thảo dược còn lại có tên là thân ái thảo, công dụng cũng như tên, người sau khi ăn thân ái thảo sẽ vô cùng có khát vọng cùng người khác làm chuyện "thân ái".
[Ai nghĩ sao thì nghĩ nhá......"thân ái, thân ái...O:-)]
Được rồi! Cô không có gì để nói, đây chính là phong cách của công chúa ma giới. Cô thể tưởng tượng được vị công chúa này đã nhàm chán đến mức nào mới có thể mang hai loại thảo dược này để đùa giỡn người khác.
Phượng Khuynh Ca còn từ trong phòng vẽ đầy xuân cung đồ tìm được một lọ thuốc dán vài chữ thật to: "Dưỡng nhan đan."
Phượng Khuynh Ca hơi do dự, nhưng phần tò mò to lớn đã chiến thắng vài phần do dự kia, cô liền quyết định thử công dụng của đan dược này. Tuy rằng hiện tại cô đã rất đẹp, nhưng không có người phụ nữ nào mà không muốn mình đã đẹp càng đẹp hơn, không phải sao?
Sau khi ăn xong, cô thử sờ mặt mình, chỉ thấy trên mặt xuất hiện nhiều bụi bẩn màu đen, làn da càng thêm non mịn thì cũng chẳng còn thay đổi gì nhiều.
Vào lúc Phượng Khuynh Ca thở dài đến thứ một ngàn lẻ một lần thì điện thoại di động của cô vang lên. Cứ tưởng rằng là Phượng Tử Thịnh mỗi ngày đều gọi về hỏi thăm cô, không ngờ đầu dây bên kia lại cất lên một giọng nói đặc biệt xa lạ.
"A lô. Trương Tử Long, Trương Tử Long là ai..... A. Thì ra là cậu."
Trong mơ hồ hiện lên tư liệu của một người. Trương Tử Long không phải cháu ngoại của Mạnh gia sao. Quan hệ của cô cùng hắn ta hình như không thân thiết tới mức này đi?
Sau khi ngắt điện thoại, Phượng Khuynh Ca có chút khó xử nhéo nhéo cằm. Trương Tử Long mời cô ra biển chơi, cô có nên đi hay không đây?
Kiếp trước cô chỉ có thể nhìn thấy biển qua sách báo và ti vi, hiện tại có cơ hội, thật muốn tận mắt nhìn cảnh biển bao la một lần nha.
Trương Tử Long nói lần này đi chơi cũng không có nhiều người lắm, vả lại đây đều là bạn bè cùng nhau lớn lên. Quan hệ của bọn họ với cô không hề tệ, như vậy cùng nhau đi chơi một chuyến chắc hẳn sẽ không xảy ra vấn đề đi.
Quan hệ bên ngoài tốt đẹp như vậy, chỉ sợ cũng là trò diễn của những người sinh ra trong hào môn mà thôi.
Cô còn cố ý hỏi qua Mạnh Lâm Phong có đi cùng hay không, hắn nói rằng Mạnh Lâm Phong cùng Tư Mã Xuyến cũng có tham gia. Tuy rằng không muốn nhìn thấy tên tra nam cùng tiểu bạch hoa hiền muội kia. Nhưng cô cũng không thể vì hai người họ mà bỏ qua chuyến đi này như vậy chứ.
"Tiểu thư, cô đi đâu?" Quản gia nhìn thấy Phượng Khuynh Ca kéo va li xuống lầu, bèn hỏi.
Kỳ thực trong va li chẳng có đồ gì, cô chỉ là làm để mọi người nhìn mà thôi. Mọi đồ dùng cần thiết từ ăn, mặc, ở, đều được để trong không gian, đương nhiên cô sẽ không tự hành hạ bản thân xách theo va li nặng trịch khi ra đường rồi.
"Trương thiếu gia hẹn tôi ra ngoài chơi, có thể vài ngày sau mới về. Tôi sẽ tự nói với anh trai, các người cứ yên tâm." Phượng Khuynh Ca nhẹ nhàng đáp.
"Vâng! Tiểu thư đi chơi vui vẻ." Quản gia cúi đầu nói.
1